Chương 88: Gặp nhau trễ…

Hiện giờ tuy nói rằng Cung Trác Tường chỉ là Nhâm chính tả thiêm ngự sử, nhưng trong chiều cũng biết hắn là triều thần được thánh thượng sủng ái nhất, bất quá là tuổi tác có hạn đảm nhiệm vị trí tạm thời để học hỏi kinh nghiệm mà thôi, con đường làm quan sau này không có giới hạn, vậy nên người muốn cùng hắn kết thân đương nhiên không thiếu, lại càng không thiếu người lấy cớ giao hảo với người thân cận bên cạnh hắn, tỷ như hôm nay đem chủ ý đánh tới trên đầu Lư Tử Kiện.

Hơn nữa Lư Tử Kiện tuy rằng gia cảnh bình thường, nhưng dầu gì cũng là cận vệ có công bảo hộ thiên tử đăng cơ, cho nên cho dù bất luận quan hệ của Cung Trác Tường, một ít gia đình danh môn đưa hắn kiệt vào hôn phu của thứ nữ cũng là thực bình thường.

“Cái gì ý của ta? Dù thế nào….. ngươi muốn mai mối cho ta?”

Lư Tử Kiện sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lời của Cung Trác Tường, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ người này chịu kí©h thí©ɧ gì đi, bình thường một mạch trong nom mình, như thế nào đột nhiên liền nói cái này?

Hơn nữa ngươi nói bày ra biểu tình đó nói với ta những lời này, ta dám có ý gì sao…….. Lư Tử Kiện trộm oán thầm.

“………. Nam nhân luôn muốn lưu lại hậu thế, bằng không con đường làm quan về sau của ngươi cũng có trở ngại.”

Cung Trác Tường chần chờ một chút, cuối cùng mơ hồ không nguyện ý nói ra khỏi miệng, hai năm nay tình cảm cùng cuộc sống của hắn cùng Lư Tử Kiện đều thực ổn định, Cung Trác Tường cũng hết sức hài lòng loại hiện trạng này, nhưng nhìn Lư Tử Kiện cuộc sống một người cô đơn ở kinh thành, hắn cũng khó tránh khỏi đau lòng, nhưng nếu nói là hắn nguyện ý cho Lư Tử Kiện đi tái giá, đây tuyệt đối là không có khả năng, chỉ là thân phận vị trí giữa hai người bọn họ như vậy, Cung Trác Tường cảm thấy chính mình có lẽ không có tư cách ích kỷ như vậy.

Khi nào thì ngươi có thể không dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí như vậy nhìn ta, ta khi nào thì lo lắng chuyện này.”

Lư Tử Kiện híp mắt nhìn chằm chằm mặt lạnh của Cung Trác Tường nửa ngày, thẳng đến khi hàn khí trên mặt đối phương sắp sửa kết thành băng, hắn mới bỗng nhiên lắc đầu thở dài một tiếng, lại lười biếng dựa vào vách xe ngựa, khóe miệng có chút khả nghi hướng về phía trước mà cong lên.

“Ta đây nếu vẫn như vậy thì sao?”

Nhãn tình Cung Trác Tường sáng lên, nghiêng thân thể về phía Lư Tử Kiện, nghiêm túc mà chân thành nhìn chăm chú vào mỗi biểu tình biến hóa của hắn……. Tử Kiện ý tứ của ngươi, là sẽ vì ta mà không lấy vợ sao?

“Ta đây thì không lo lắng gì, dù sao ta lại không giống ngươi là con cả của đại gia tộc, lưng phải mang nhiều trách nhiệm như vậy, hơn nữa nam nhân thôi, có quyền thế còn sợ không lấy được nữ nhân, thất lão tám mươi còn lấy tiểu cô nương mười mấy tuổi làm thϊếp, không phải có rất nhiều….. ngô…….”

Lư Tử Kiện cười mê đắm bóp gương mặt Cung Trác Tường, nhưng lời chưa nói xong đã bị người ta đặt trên vách xe hôn thật sâu, còn không đợi Lư Tử Kiện phấn khởi đánh trả, Cung Trác Tường đã nhanh chóng lui ra ngoài, khôi phục bộ dáng thành thục bình thường.

“Nếu nói định như vậy rồi, ngày mai ta liền an bài một quản gia cho ngươi.”

Trên mặt Cung Trác Tường hiện lên ý cười thư thái, trong đầu đã có rất nhiều ý tưởng mới, cũng có chút chờ mong với nó.

“…… Mộ bá vẫn rất tốt a, còn cần quản gia làm gì?”

Chúng ta nói định cái gì? Lư Tử Kiện long mi giật giật, đối với Cung Trác Tường càng ngày càng ‘tự cho mình là đúng’, hắn cũng càng ngày càng vô lực.

Về phần Mộ bá mà hắn nói chính là do Cung Trác Tường an bài, thậm chí có thể nói trong nhà hắn hiện tại có một quản gia cùng

mười mấy gia nhân, đều là do Cung Trác Tường an bài cho hắn…… Nói tới đây Lư Tử Kiện còn có chút tức giận, lúc trước hắn cũng có thể muốn chọn tì nữ xinh đẹp nhu thuận, Cung Trác Tường cư nhiên đều dọn dẹp hết cho hắn, thay người tới tuy rằng cũng dễ xem, nhưng một đám quy củ ở trước mặt hắn đầu cũng không dám ngẩng lên cao, còn có thể có lạc thú gì đáng nói chứ?

Đương nhiên, tiền tiêu hàng tháng của gia nhân cùng hết thảy chi phí trong nhà này đều là do Lư Tử Kiện tự mình bỏ ra, hắn sẽ không đi chiếm tiện nghi của Cung Trác Tường, Cung Trác Tường cũng không ở trước mặt hắn khoe khoang giàu có.

“Mộ bá chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ngươi thì được, nhân tình giao tế thì không thành thạo, tuy nói ngươi không tốt cái này, nhưng dù sao ngươi ở quan trường, nên có quy củ cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu.”

Ý của Cung Trác Tường là, nếu Lư Tử Kiện không nhận thức được tầm quan trọng của sự tồn tại của đương gia chủ mẫu, chính mình đơn giản sẽ không cho hắn biết, phái hai quản gia đến gánh vác chuyện trong ngoài chiếu cố tốt cho hắn, để cho Lư Tử Kiện không có buồn phiền chuyện nhà, coi như là hắn tốt ta cũng tốt rồi.

Gia cảnh của Lư Tử Kiện xem như là tiểu phú, ở quê nhà đại khái là hai mươi mấy người hầu hạ, mà tuy rằng chức quan hiện giờ của hắn không thấp, nhưng đối với phô trương ra ngoài một chút cũng không để ý, vẫn ở trong nhà cũ không lớn, người hầu trong nhà cũng chỉ mười mấy người, mỗi ngày tiêu diêu tự tại làm cho người ta hâm mộ, mà Cung Trác Tường thích nhất, đại khái cũng là hắn tiêu sái tự do, tính cách hào phóng sang sảng đi.

“Vậy được rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm?”

Lư Tử Kiện không để lắm gật gật đầu, ngược lại hỏi mục đích ngày hôm nay, đối với người Cung Trác Tường đưa tới hắn sẽ không ôm ảo tưởng gì, phỏng chừng so với Mộ bá cụng không trẻ hơn bao nhiêu đi……..

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Một người mang theo hai bình rượu mạnh, Kiều Ứng Hiên đi tới bờ sông cũ một mình ngồi xuống, đó là một tảng đá bằng phẳng lớn, mà Kiều Ứng Hiên chọn nơi này, là bởi vì cách tảng đá không xa chính là một gian tiểu lâu thanh lịch đặt tại bờ sông, tiểu lâu kia chỉ dùng một cây cột nhẹ nhàng giữ trên mặt sông, cho nên theo thủy triều lên xuống, Kiều Ứng Hiên cảm thấy được chính mình mỗi lần thấy nó đều giống như thay đổi một nơi ở, vì thế không hiểu sao liền thích chổ này.

Vài lần trước Kiều Ứng Hiên tới lúc đều đến tiểu lâu kia bái phỏng, nhưng phát hiện bên trong mặc dù có giường cùng bàn ghế tủ đồ làm bằng gỗ, nhưng không có đệm chăn lương thực biểu hiện có dấu vết có người ở qua, nhưng lại không thấy bụi cùng tan hoang, cho nên nghĩ là có người quét tước, Kiều Ứng Hiên đến vài lần cũng không thấy người, sau này cũng không đi vào nhìn, chỉ là ở trên đỉnh tảng đá, uống rượu của mình đánh quyền của mình, phát tiết xong rồi liền nằm trên tảng đá ngắm sao, thẳng đến khi say ngủ bị người Lư Tử Kiện phái tới đóng gói mang đến Lư gia ngủ một đêm, ngày hôm sau liền sinh long hoạt hổ nên làm gì thì làm đó…..

Hôm nay Kiều Ứng Hiên đầu tiên trước sau như một là buồn rầu uống rượu, nghĩ đến người già trong nhà, nhỏ của nhỏ, ngốc của ngốc, điên của điên, mà thê tử vốn nên là tương cứu trong lúc hoạn nạn, lại chính là chim trong rừng, căn bản lời nói đồng lòng đều nói không được…..

Ngẫm lại đại ca của hắn cùng Lương đệ, đại muội muội cùng muội phu, thậm chí còn sư huynh và Tường ca, Kiều Ứng Hiên theo thói quen uống rượu càng mạnh hơn, kỳ vọng của hắn cho tới bây giờ thật sự rất đơn giản, chính là hy vọng có thể tìm một người để hắn hảo hảo đi yêu, cũng có thểlàm thê tử đủ nhiệt tình yêu hắn hiểu cho hắn, sau đó hai người sinh con dưỡng cái ân ái với nhau qua cả đời.

Đáng tiếc ông trời thật sự rất có khả năng gây sức ép cho hắn, người thứ nhất làm cho hắn có cảm giác mông lung cư nhiên chính là đại tẩu của hắn, mà người nữ nhân thứ nhất để lại con nối dòng đối hắn mà nói cũng chỉ là đại biểu của khuất nhục, lại càng về sao lấy vợ cả kết tóc, giữa hai người lại không có tình cảm……..

Kiều Ứng Hiên không nghĩ phạm vi lời hứa của mình, hơn nữa cho dù là vì bọn nhỏ, hắn cũng không muốn đi thượng nữ nhân khác, sủng ái thϊếp thì tất nhiên sẽ diệt thê thương tổn con cái, vết xe đổ trong nhà còn đó, hắn sẽ không để cho mình giẫm lên vết xe đổ đó.

Phiền nhiễu trong lòng đọng lại nhiều hơn, Kiều Ứng Hiên uống rượu không khỏi uống có chút nóng nảy, cho nên khi hắn nhìn thấy một thân ảnh nam tử khoác áo choàng trắng

thân hình thon dài tao nhã đến gần tiểu lâu, dĩ nhiên hắn uống say lâng lâng mang theo nửa vò rượu còn lại nhảy xuống tảng đá chạy tới.

Lúc này đã gần hoàng hôn, Kiều Ứng Hiên ở rất xa chỉ có thể nhìn thấy người nọ bị gió bay áo choàng lộ ra bên trong cũng một thân màu trắng, nghĩ là người này đang trong hiếu kì, đợi chạy tới gần mới thấy, người này đại khái hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bộ dáng đúng là tuấn nhã bất phàm, Kiều Ứng Hiên vẫn rất tò mò đối với chủ nhân của tiểu lâu, lúc này cảm thấy được có thể gặp chính chủ, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười vui vẻ trong sáng.

Muốn nói thanh niên kia cũng thật can đảm, bờ sông trống rỗng một người nam nhân ngu ngốc mang theo bình rượu? Cười chạy về phía hắn, hắn lại mặt không đổi sắc lẳng lặng nhìn, trừ bỏ tay nắm cây quạt siết chắc một chút, thân hình cũng là không chút nhúc nhích, cũng không giống như là lo lắng đối phương chạy tới gay6roi61.

“Xin hỏi ngươi là chủ nhân tiểu lâu này sao?”

Kiều Ứng Hiên chạy thẳng tới trước mặt cách thanh niên kia không xa mới dừng lại, tuy rằng trong lòng cũng biết tùy tiện như vậy thực thất lễ, nhưng uống say hắn cũng không tính toán thu liễm, trong lòng hắn nghĩ đối phương nếu ghét bỏ dạng này của hắn, vậy hắn chào hỏi liền tiếp tục uống rượu một mình, đối phương nếu không chê, vậy hắn mời đối phương uống rượu, xem như quen được một bằng hữu.

“….. Phải, xin hỏi vị công tử này có chuyện gì?”

Ánh mắt thanh niên kia bình tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Kiều Ứng Hiên dừng lại một hồi, nghĩ là cảm thấy hắn ‘vô tình gặp được’ cũng không phải là giả bộ, vẻ mặt liền hơi hơi nhu hòa xuống, mở miệng trả lời vấn đề của hắn, hiển nhiên vẫn là chưa để ý thấy Kiều Ứng Hiên vô lễ.

“Tại hạ phi thường thích tiểu lâu này, đã sớm muốn làm quen chủ nhân nơi này, hôm nay có may mắn gặp được, tại hạ muốn mời công tử uống chén rượu.”

Kiều Ứng Hiên thấy thế tươi cười càng sáng lạn, hắn đưa tay mang ra vò rượu, hai mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm thanh niên, một bộ dáng rất là chờ mong.

Lúc này Kiều Ứng Hiên hiển nhiên không ý thức được, loại hành động hiện tại của hắn ở trong mắt người khác, đó chính là hồng quả quả bắt chuyện a, hơn nữa đối phương lại là một vị công tử tuấn mỹ tao nhã, Kiều Ứng Hiên lại nhìn vào lớp áo bên trong ánh mắt không trong sáng……

“…….Mời.”

Bất quá cũng may người thanh niên kia giỏi quan sát lòng người, cảm thấy Kiều Ứng Hiên xác thực không có bộ dáng ác ý, hơn nữa bộ dáng đoan chính tính cách sang sảng, ì thế thanh niên kia vừa chuyển chiết phiến trong tay, chỉ vào tiểu lâu nói mời một tiếng.

Kiều Ứng Hiên cũng không khách khí, để cho người thanh niên làm chủ nhân đi vào trước, chính mình ôm theo vò rượu đi theo sau vào, hai người ngồi bên cửa sổ sát bờ sông, Kiều Ứng Hiên thấy trong phòng cũng không có đủ dụng cụ uống rượu, liền trực tiếp đẩy vò rượu về phía thanh niên.

Ánh mắt thanh niên chợt lóe, cũng không từ chối tiếp nhận vò rượu ngửa đầu uống một hơi, sau đó đem vò rượu trả lại cho Kiều Ứng Hiên, lấy ngón tay lau nhẹ chút vết rượu còn dính trên môi.

“Hảo!”

Kiều Ứng Hiên thấy hắn sòng phẳng sảng khoái như vậy, chính mình cũng không câu nệ cầm vò rượu uống vài hớp, bỗng nhiên cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ thực quảng chảy vào bụng, lại từ trong bụng bốc lên, làm cho tứ chi của hắn đều thoải mái cực kì.

Kiều Ứng Hiên nhưng không biết, vẻ mặt hí mắt hưởng thụ của hắn sau khi uống rượu, thanh niên lại âm thầm quan sát hắn, thấy hắn thật không có việc gì, mới lại tiếp nhận rượu hắn truyền tới nhợt nhạt nhấp một ngụm, về phần ngụm rượu thứ nhất vừa rồi, thanh niên kì thật chỉ là mím môi dính dính, hơn nữa còn dùng ngón tay xóa đi tương ngân đính trên đai lưng của mình.

Kiều Ứng Hiên uống đến cao hứng, nhìn bộ dáng đối phương văn nhã đoan chính, không biết trong lòng như thế nào lại dâng lên du͙© vọиɠ muốn nói hết lời trong lòng, vì thế hắn xem như người trước mắt này nay cả danh tính của nhau đều không biết, bắt đầu bừa bĩ nói tâm sự của mình.

Lý trí còn sót lại làm cho Kiều Ứng Hiên lược đi một số chuyện không nói với người ngoài, lại không ngăn được mình đem vấn đề khó khăn trong nhà đều nói ra, cũng không cho đối phương có cơ hội chen vào, thẳng đến cuối cùng nói câu ‘ngươi không cần quan tâm ta, sẽ có người tới đón……’, sau đó liền say thật ghé vào trên bàn bất tỉnh nhân sự.

“………”

Thanh niên yên lặng há hốc mồm ngồi cùng Kiều Ứng Hiên hơn nửa canh giờ, nhìn hắn nói liên miên cằn nhằn cùng mình các loại bi thương trong nhà, thẳng đến khi người này ngủ rồi cũng chưa nói được một câu, thể nghiệm này đối với thanh niên mà nói rất mới lạ, thế cho nên cuối cùng hắn cũng không kéo căng biểu tình bình tĩnh nữa mà bật cười thành tiếng.

Nhìn người nhỏ hơn mình không tới vài tuổi nhưng tính cách trẻ con giống như tiểu nam hài, thanh niên nhịn không được thân thủ xoa đầu tóc của hắn, mà trời biết hắn đời này cũng chưa từng làm động tác thân mật như vậy, dù sao nơi hắn sinh ra và lớn lên, là một thế giới lạnh lùng tàn khốc như vậy.

“Sẽ gặp lại…….”

Tuy rằng cũng biết tên của người say trước mặt, nhưng thanh niên đã biết được nhiều ‘chuyện riêng tư’ của hắn như vậy, muốn tra được thân phận của hắn hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.

Lấy vò rượu đem mấy giọt còn dư uống cạn, thanh niên đem áo choàng của mình khoác lên người Kiều Ứng Hiên, xoay người rời khỏi tiểu lâu.

Ngày hôm sau, Kiều Ứng Hiên tỉnh lại trong phòng khách nhà Lư Tử Kiện, nhìn kiện áo choàng trắng rối rắm nửa ngày, cuối cùng thôi miên chính mình kì thật không nói gì không nói gì, cuối cùng mới đem nổi lòng lộn xộn của mình ép xuống.

Ngày hôm sau Kiều Ứng Hiên vẫn như cũ cứ theo lẽ thường mà trải qua, trừ bỏ cùng Dương Doanh Mạt càng ‘tương kính như tân’ ra, giống như không có phiền lòng chuyện gì, Kiều Ứng Hiên ngẫu nhiên cũng sẽ mang rượu cùng thực hạp đến tiểu lâu nhìn xem, lại thủy chung không gặp lại người đêm đó, vì thế hắn ngồi ở cái bàn bên cạnh bờ sông

một người ăn thức ăn uống chút rượu, cũng không có say quá.

Đảo mắt, lại một năm xuân về hoa nở, Kiền Võ mùa xuân năm thứ ba, lần đầu tiên mở khoa thi kể từ khi tân đế lên ngôi tới nay, mùng chín tháng hai chính thức bắt đầu rồi…….

XXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Thi hội Cống sĩ cũng giống như thi hương cử nhân, mỗi trận thi ba ngày mà phải thi ba trận, mà bởi vì thi trung Cống sĩ nếu như vô tình có thể thông qua thi đình, chỉ là phải lần nữa sắp xếp lại danh vị phân cấp bậc tiến sĩ, cho nên bình thường có thể thông qua thi hội, cũng đã xem như khổ tận cam lai, tiền đồ có hy vọng rồi.

Mùng chín tháng hai ngoài trường thi, xe đưa đón sĩ tử cơ hồ đậu cả phân nửa con đường trên phố, vô luận là thiếu gia nhà cao cửa rộng hay là hàn môn công tử, lúc này đều mặc áo đơn giày đơn theo quy định, mang theo các loại đồ dùng xếp hàng chuẩn bị chờ kiểm tra để vào bàn thi, mà cũng ở phía sau, bọn quan binh nha dịch xưa nay đối mặt với quan lớn cử nhân đều phải khúm núm, đều thẳng thắt lưng to giọng vô cùng nở mày nở mặt, như là hận không thể đem tất cả giấy tờ sao chép của sĩ tử lục xoát kiểm tra.

Dòng người xếp hàng ở bên ngoài, một chiếc xe ngựa thanh lịch sớm dừng trước ở bên ngoài được mở cửa ra, đầu tiên tuấn mỹ thanh niên một thân cẩm phục vàng nhạt nhảy xuống xe ngựa, lập tức xoay người lần lượt ôm hai tiểu nam hài đáng yêu, sau đó lại đỡ một thanh nhã nam tử mặc trường bào xanh xuống xe ngựa.

“Trác Trác, ta đều nhớ rõ, ngươi để ta xếp hàng đi.”

Kiều Ứng Trạch có chút bất đắc dĩ

kéo tay Cung Trác Lương vẻ mặt đang nghiêm túc, trong lòng cũng ấm áp nói không nên lời. Bởi vì hôm nay y đi thi, nửa tháng trước Cung Trác Lương liền bắt tay chuẩn bị nhiều đồ vật tốt cho y, thật là không chổ nào không chú tâm, không một chút gì là không tri kỷ.

“Ngươi phải ở bên trong chờ chín ngày, cũng không thể có nửa điểm qua loa đại ý, quên đi, đã đến nước này, nói cái gì với ngươi ngươi cũng không nghe, vậy cố gắn thi tốt lấy thành tích về cho ta, ta ở nhà chờ ngươi khải hoàn trở về.”

Ỷ vào thân cao hơn Kiều Ứng Trạch một chút, Cung Trác Lương hơi hơi cúi đầu để trán cọ cọ, trong mắt hắn tràn đầy cổ vũ và tín nhiệm.

Nếu dựa vào học vấn sáng suốt của Kiều Ứng Trạch mà còn thi rớt, như vậy không phải khoa thi quấy rối kỷ cương thì tuyệt đối là giám khảo có vấn đề, Cung Trác Lương rất tin tưởng điều này.

“Phụ thân, phụ thân, chúng ta cũng chờ người!”

Kiều Mẫn Ngôn đã năm tuổi nắm tay nhỏ bé của Cung Cẩn Hiền, một tay ôm đùi của Kiều Ứng Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cười sáng lạn vô cùng chọc người yêu thương, mà Cung Cẩn Hiền cũng học nó dùng tay kia ôm lấy Kiều Ứng Trạch, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ, nháy đối mắt to xinh đẹp ba ba nhìn về phía Cung Trác Lương.

“Các con ngoan, mấy ngày này phụ thân không có ở nhà, các con phải nghe lời tiểu phụ thân, không được nghịch ngợm biết không?”

Kiều Ứng Trạch ngồi xổm ở trước mặt hai tiểu tử kia mỗi bên hôn một cái, lại để bọn nó ngọt ngào hôn trở lại, lúc này mới đứng lên nhìn thật sâu vào Cung Trác Lương, sau đó gã sai vặt mang theo trang bị đi thi cùng đồ ăn để một bên, mà Kiều Ứng Trạch một người đứng ở trong đội ngũ.

Cung Trác Lương tùy ý để bọn nhỏ nắm vạt áo đi theo phía sau, chính mình cũng chậm đi theo Kiều Ứng Trạch vào trước cửa trường thi, bởi vì thân nhân đưa người vò trường thi giống hắn không ít, cho nên cũng không khiến cho người nào chú ý, thẳng đên lúc kiểm tra Kiều Ứng Trạch xong, thanh niên xem thẻ dự thi của y liền sửng sốt, sau đó từ Kiều Ứng Trạch nhìn thấy Cung Trác Lương ở đó không xa, ánh mắt của gã nhất thời sáng ngời, trên

mặt cũng nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi, sau đó động tác đồng bạn của gã thô lỗ muốn kiểm tra, vẻ mặt tuy rằng nghiêm túc như trước, nhưng động tác mời Kiều Ứng Trạch cởi ngoại sam để kiểm tra phải nói là ôn nhu.

Kiều Ứng Trạch có chút kỳ quái nhìn, ‘thảm trạng’ của các sĩ tử ở phía trước hắn đều tận mắt nhìn thấy, mà y vừa đến đối phương lại đột nhiên khách khí như vậy, vẫn là làm cho y khó hiểu, nhưng Kiều Ứng Trạch đương nhiên sẽ không ngu ngốc vào lúc này lại đi hỏi vì sao, y phối hợp cởi bỏ đai lưng cùng ngoại sam đưa cho đối phương, sau đó mở ra dây dưng lộ ra áσ ɭóŧ bên trong, thuận tiện cho đối phương kiểm tra bên trong có mang tài liệu vào phòng thi hay không.

“Áo khoác không thành vấn đề.”

Thanh niên quan binh đó đá nhẹ đồng nghiệp của mình ý bảo động tác xét đồ trong hòm của bọn họ cũng nhẹ một chút, lại quay đầu thấy quần áo bên trong của Kiều Ứng Trạch thì không khỏi kinh ngạc, khác với mọi người mặc vải bố đơn bạc hoặc là áσ ɭóŧ tơ lụa rộng thùng thình, trên người Kiều Ứng Trạch từ đầu đến chân là kiểu dáng vừa người, quan binh kia lấy ngón tay nắn vuốt, phát hiện nguyên liệu là lấy sợi bông tốt nhất hợp thành các sợi to liên lết chặc chẽ, so với chất vải dày ấm bình thường nhưng lại không bị hoài nghi là có hai lớp vải, có thể thấy được tấm lòng người chuẩn bị suy nghĩ chu đáo như thế nào.

Quan binh kia một bên lục soát Kiều Ứng Trạch, một bên lại nhịn không được nhìn lén Cung Trác Lương, thầm nghĩ đây chính là Cung đại gia cùng tướng công Kiều đại tài tử a, ta hôm nay được thấy, quả nhiên là bộ dáng một đôi thần tiên a!

“………….”

Nhìn vẻ mặt cử chỉ của thanh niên quan binh kia thập phần tương tự với nhóm ‘fan’ đời trước của mình, Cung Trác Lương thầm nghĩ gã có thể là từ tên của Kiều Ứng Trạch mà nhận ra bọn họ, không khỏi tại lúc đối phương nhìn lén qua đây nhã nhặn thân thiết giơ lên khóe miệng, vì thế chỉ chốc lát sau, Kiều Ứng Trạch bị kiểm tra toàn bộ đồ vật thuận lợi tiến vào cửa trường thi, đương nhiên, ngay lập tức động tác của các lão binh liền càn quấy lên, người ngoài không nhìn ra Kiều Ứng Trạch có được ưu đãi gì, chỉ là không chật vật như các sĩ tử khác, Kiều Ứng Trạch ngồi xuống trong phòng thi của mình đơn giản sửa sang lại quần áo dụng cụ, vẻ mặt rất là thanh thản a.

Sau khi nhìn theo Kiều Ứng Trạch đi vào, Cung Trác Lương mỉm cười nhìn người thanh niên quan binh kia liếc mắt một cái, sau đó xoay người mang theo bọn nhỏ lên xe ngựa rời đi.

Nếu nói Cung Trác Lương biểu hiện không lo lắng không để trong lòng như trong lời nó, sau khi biết Kiều Ứng Trạch vào trường thi cũng nhiều người lừa gạt hắn chiếu cố, Cung Trác Lương cũng nhận ân tình những người này, đương nhiên hắn cũng sẽ không ngu ngốc lấy tên mình đi hối lộ mà trực tiếp đáp tạ tiểu binh kia.

Vì thế sau một ngày nào đó kì thi kết thúc, tiểu binh kia khi đi vào chi nhánh của hiệu sách Lương Trạch mà gã thường đi, đã được chưởng quầy kéo đến phòng khách, sau đó từ thẻ hội viên bình thường đổi cho gã thẻ vàng cao cấp, vì thế Cung Trác Lương từ đó nhiều thêm một đọc giả trung thành……. Này chỉ là nhạc đệm nhỏ, đến đây ngưng lại không đề cập tới.

Chính ngày sau, chiếc xe ngựa kia lại một lần nữa dừng lại trước cửa trường thi, Cung Trác Lương lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, thẳng đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc đi ra, mới bước nhanh đi qua.

“Yên tâm đi, ta không sao.”

Kiều Ứng Trạch nhìn người trong lòng đứng ở đối diện thỏa mãn mà cười, lập tức liền thả lỏng tinh thần mềm nhũng ngã vào trong lòng Cung Trác Lương nhắm mắt lại giống như ngay cả khí lực đưa tay cũng không có.

“Chỉ lần này thôi, sau này đừng nghĩ ta lại dung túng cho ngươi vậy nữa.”

Cung Trác Lương đau lòng sờ sờ mặt Kiều Ứng Trạch rõ ràng đã gầy đi một vòng, cũng không để ý cung quanh có người đang nhìn hay không, trực tiếp ôm ngang Kiều Ứng Trạch lên xe ngựa, sau đó lại tách hai tiểu tử đang bổ nhào lại muốn được ôm kia ra, ngồi xuống để Kiều Ứng Trạch có thể dựa vào ngực mình mà ngủ, mà người nọ chỉ là vẫn

nhắm mắt cười yếu ớt, mặc cho Cung Trác Lương đem y ôm tới ôm lui……