Có chút thất thần quay lại nơi ở của mình, Kiều Ứng Hiên hướng đến giường nhỏ nằm xuống liền lười biếng không muốn động đậy, mà trong đầu không thể kìm chế được nhớ tới bộ dáng ca ca cùng tẩu tử hôn nhau trong đình, thế nên trên người dần dần sinh ra cảm giác nóng bức khác thường.
“Thiếu gia có thể là mệt mỏi? Cơm chiều còn dùng cùng phu nhân mà?”
Một nha hoàn bên cạnh có chút đầy đặn mắt to đi tới đổi trà trên bàn, thấy Kiều Ứng Hiên nằm trên giường nhỏ, liền mím môi cười đi tới bên cạnh hắn, thân thủ muốn thay hắn rửa chân.
“Tĩnh Thư, ta buổi tối hẹn bằng hữu ra ngoài ăn, ngươi đến nói với nương ta một tiếng, nếu quay về muộn sẽ không qua thỉnh an được.”
Kiều Ứng Hiên xoay người ngồi dậy khỏi giường nhỏ, ngay cả quần áo cũng không thay bỏ chạy đí ra ngoài, thầm nghĩ mình nhất định là quá nhàn rỗi mới có thể miên man suy nghĩ, tìm bằng hữu uống rượu chơi đùa một hồi là tốt rồi.
“Thiếu gia ngài chạy chậm chút!”
Tĩnh Thư vội đứng dậy đuổi theo hai bước, thấy Kiều Ứng Hiên đã chạy không thấy thân ảnh, không khỏi buồn cười lắc lắc đầu, đi trở về phòng thu thập đồ vật bị Kiều Ứng Hiên làm lộn xộn, nghĩ thầm nhị thiếu gia cũng đã mười bảy tuổi, làm việc tâm tính lại cũng còn như trẻ con chứ.
Nghĩ đến Kiều Ứng Hiên dung mạo tuấn lãng cùng tính tình hiền hòa, Tĩnh Thư nhịn không được đỏ mặt nở nụ cười ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mình nếu may mắn vẫn còn đi theo nhị thiếu gia, thì cuộc đời này liền không còn gì tiếc nuối…..
Tĩnh Thư theo lời Kiều Ứng Hiên phân phó đến chỗ Kiều phu nhân bẩm báo, khi rời đi lại bị Yên Thư cùng nàng có chút xích mích gọi lại, đối phương bộ dáng tươi cười xán lạn làm cho Tĩnh Thư trong lòng một trận không yên.
Lúc
trước thời điểm tuyển nha hoàn cho Kiều Ứng Hiên Yên Thư so không bằng mình, Tĩnh Thư sợ nàng ở trước mặt phu nhân nói xấu mình, cho nên mọi chuyện cũng tận lực làm cho nàng, nhưng mấy năm qua nàng nhìn thấy mình cũng không cho sắc mặt tốt, hôm nay đột nhiên lại thân mật lên, tất không có chuyện tốt gì.
“Tĩnh Thư tỷ tỷ chúc mừng.”
Yên Thư nắm tay Tĩnh Thư đem nàng kéo đến hành lang, ánh mắt trái phải chuyển động xem có ai chú ý đến hai nàng không, lúc này mới giả mù sa mưa nói lời chúc mừng, đáy mắt lại không che dấu được thần sắc trào phúng, thầm nghĩ béo nữu (cô gái mập) ngu xuẩn cũng thật có khả năng trèo cao a.
Tĩnh Thư chính là nha hoàn lớn nhất trong nhóm nha hoàn có chữ Thư, năm nay đã muốn mười bảy tuổi, hiện giờ theo bên người thiếu gia đã ba năm vẫn cũng chỉ là một đại nha hoàn, nghĩ cũng là nhị thiếu gia chướng mắt nàng không lanh lợi, nếu lúc trước đổi lại là mình, nhất định không phải là cái loại tình trạng này.
“Này….. Không biết Yên Thư muội muội muốn nói gì a?”
Trên mặt ra vẻ khó hiểu
nhìn Yên Thư, Tĩnh Thư trong lòng âm thầm cảnh giác. Nàng bởi vì diện mạo làm cho người ta cảm giác thành thật chất phát, cũng tự biết tâm nhãn so ra kém xa đại đa số những nha hoàn mang chữ Thư, trừ bỏ Hàm Thư trong viện của đại thiếu gia cũng không có bằng hữu nào khác, cũng liền đơn giản như vậy giả ngu làm tốt bổn phận của mình, bằng không lúc trước phu nhân cũng sẽ không chọn nàng đi hầu hạ nhị thiếu gia, chính là sợ nha hoàn khác đến dạy hư nhị thiếu gia.
“Nga, đúng rồi, Tĩnh Thư tỷ tỷ còn không biết đâu, bên này phu nhân đã muốn thay nhị thiếu gia chọn xong hôn sự, chính là tiểu thư quan gia đoan trang, chỉ chờ lão phu nhân gật đầu…… Bất quá lời này trước đừng nói với nhị thiếu gia, phu nhân bên kia muốn cho hắn kinh ngạc nha, đến lúc đó tân nương tử vào cửa, Tĩnh Thư tỷ tỷ là đại nha hoàn hầu hạ nhị thiếu gia nhiều năm, phu nhân chắc chắc sẽ giúp ngươi tìm một gia đình tốt.”
Nhìn Tĩnh Thư thất hồn lạc phách cáo từ rời đi, Yên Thư xem mà chê cười, dùng khăn che khóe miệng gợi lên của chính mình, xoay người đi vào
nhà.
Tĩnh Thư tâm tư hỗn loạn trở về nơi ở của Kiều Ứng Hiên, ngồi ở trong phòng nhất thời nhịn không được đau thương rơi lệ, nàng đối với Kiều Ứng Hiên là một mảnh ái mộ chân thành, vốn định nếu có chút may mắn làm người trong phòng của nhị thiếu gia, chắc chắn về sao giữ khuôn phép hầu hạ nhị thiếu gia cùng nhị phu nhân, nhưng nhiều năm qua nhị thiếu gia chưa từng thân cận nửa phần với nàng…….
Nếu là nhị thiếu gia thích người khác, Tĩnh Thư có thể sẽ chết tâm nhận mệnh, nhưng nhị thiếu gia chưa từng thân cận qua nha hoàn khác, cho nên Tĩnh Thư cắt không được ý niệm này, hiện tại không ngờ không thể kìm chế được mà hãm sâu vào đó, lòng của nàng nếu đã muốn cho nhị thiếu gia, lại như thế nào có thể rời khỏi hắn để lấy người khác?
Cứ như vậy giam mình ở trong phòng khóc lóc một hồi lâu, lúc Tĩnh Thư phục hồi tinh thần lại thì trời đã tối đen, nàng mới vội vàng thắp đèn vừa rửa mặt vừa trang điểm lại, trên tay việc làm chưa xong, liền có bọn tiểu nha hoàn vội vàng tới gọi nàng, nói nhị thiếu gia uống say rất lợi hại, các nàng cùng nhau giúp đỡ mang hắn vào phòng.
Tĩnh Thư nghe vậy vội đi đến phòng của Kiều Ứng Hiên ở cách vách, cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của bọn tiểu nha hoàn khi nhìn thấy ánh mắt nàng, cùng nhau hầu hạ Kiều Ứng Hiên cởϊ áσ khoác lại lau mặt rửa chân, sau đó uống chút canh giải rượi sau đó đều bảo các nàng lui ra, chính mình lưu lại chiếu cố Kiều Ứng Hiên say rượu.
Ngồi ở bên giường nhìn Kiều Ứng Hiên ngủ thật sự không an ổn, Tĩnh Thư một hồi giúp hắn đè lại cánh tay vì say rượu mà quơ loạn, một hồi kéo chăn bị hắn đá văng ra, bất tri bất giác nhìn tuấn nhan của Kiều Ứng Hiên đến xuất thần, hô hấp của Tĩnh Thư dồn dập lên.
“Nhị thiếu gia, Tĩnh Thư không muốn rời xa ngài, Tĩnh Thư…….”
Trong đầu một ý niệm to gan xoay quanh không đi, Tĩnh Thư ánh mắt lóe sáng cắn chặt răng, run rẫy đưa tay về phía vạt áo của mình, tạm dừng một lúc thật lâu, rốt cục vẫn là cởi ra.
“Lương Nhi, ngươi đã đến rồi, đến! Chúng ta uống rượu…….. Ân? Ai! Ai đè nặng ta?”
Kiều Ứng Hiên đang ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng có người vẫn xoay quanh ở bên cạnh mình, một hồi là thiếu niên áo lam tuấn tú, một hồi lại biến thành gương mặt tẩu tử xinh đẹp động lòng người, Kiều Ứng Hiên theo bản năng biết không thể gọi tên tẩu tử, liền chỉ gọi tên Cung Trác Lương, mà thời điểm vô thức, cảm giác có người đè lên người mình, liền miễn cưỡng mở đôi mắt mông lung buồn ngủ muốn nhìn thử, lại không nhìn thấy rõ bộ dáng người đó, cũng càng mơ hồ không biết mình đang mộng hay tỉnh, chỉ cảm thấy trên người một mảnh khô nóng.
“Lương Nhi……. Hiên ca thương ngươi……”
Đột nhiên kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại đánh tan thần trí vốn không có bao nhiêu của Kiều Ứng Hiên, hắn nhắm mắt lại thoải mái thở dài một tiếng, bản năng xoay người đem người nọ đặt dưới thân…..
Sáng sớm hôm sau, Kiều Ứng Hiên ngủ thật thoải mái liền lười biếng duỗi thắt lưng, nghiêng người đυ.ng đến một cánh tay mềm mại, Kiều Ứng Hiên kinh hãi thiếu chút nữa lăn xuống đất, đợi thấy rõ bộ dáng của người bên cạnh, đầu óc Kiều Ứng Hiên oanh một cái nổ tung.
[PH: Xong, trinh tiết của Tiểu Kiều đã theo gió bay]
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Bên ngoài có chuyện gì? Hiên nhi, ngươi đã đến rồi…… Đây là làm sao vậy?”
Kiều phu nhân đang ngồi trong phòng xem sổ sách, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động, mới vừa mở miệng, liền gặp Kiều Ứng Hiên sắc mặt tái nhợt cấp bách xông vào, vừa thấy chính mình hốc mắt liền đỏ bổ nhào vào trong lòng ngực mình, đều đem Kiều phu nhân làm cho sợ hãi.
“Nương, nhi tử không có việc gì.”
Kiều Ứng Hiên ở trong lòng ngực mẫu thân mình một hồi, cũng hiểu được bộ dáng hiện tại rất mất mặt, sẽ không không biết xấu hổ mà mím môi ngồi dậy, nhưng lại tưởng tượng đến chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn lại không khỏi nghẹn khuất buồn bực.
Kiều Ứng Hiên tối hôm qua tuy rằng uống rất nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi thần trí, hắn biết mình làm mộng xuân, mà đối tượng làm mộng xuân lại không thể nói ra khỏi miệng, này vốn đã làm hắn xấu hổ, tỉnh lại phát hiện này không phải chỉ là một giấc mộng, hôn nữa chính mình vẫn bị người ta cái kia trên giường, Kiều Ứng Hiên liền hoàn toàn bi phẫn, sau đó phản ứng đầu tiên chạy đi đến tìm mẹ hắn.
“Con của ta, đây là bị ủy khuất cái gì, mau cùng nương nói.”
Kiều phu nhân đau lòng ôm Kiều Ứng Hiên ngồi đến bên cạnh mình, nhìn hắn một bộ buồn bực liền sốt ruột, một bên lấy tay chảy tóc không chỉnh tề của hắn, một bên nhẹ giọng dụ dỗ hỏi.
“Không có việc gì…… Nương, Tĩnh Thư ta thu, liền theo lệ thông phòng xử lý đi.”
Kiều Ứng Hiên tỉnh táo lại thanh âm rầu rĩ nói, trong lòng thật sự uất ức, hắn không quen nhìn cha mình phong lưu hoa tâm, cho nên đã sớm hạ quyết tâm trước
khi thành thân không thu thông phòng, nếu là có thể lấy thê tử vừa ý, liền toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, sau đó lại thấy ca ca cùng tẩu tử mỹ mãn, hắn lại kiên định giữ lòng tin của mình, nhưng không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện của Tĩnh Thư.
Nhưng dù sao cũng là đại nha hoàn hầu hạ mình nhiều năm, lại luôn thân thiết biết lạnh biết nóng (biết điều), Kiều Ứng Hiên biết thủ đoạn mẫu thân mình đối phó với bọn nha hoàn, chung quy nói không nên lời nén giận chuyện của Tĩnh Thư, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm nếu không chạm vào nàng, chờ về sau có cơ hội tìm người thích hợp tương xứng với nàng đi, chính mình cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Kiều Ứng Hiên tâm sự nặng nề, ở ngốc trong nhà lại càng bị đè nén, đơn giản ngay cả nơi ở của mình cũng không về, ở chỗ Kiều phu nhân sửa sang lại tốt chính mình lại thay đổi quần áo sạch sẽ, sau đó mang theo hai gã sai vặt chạy tới điền trang của mẫu thân ở vài ngày giải sầu.
Kiều phu nhân không biết chuyện phức tạp đã xảy ra, chỉ cho là Tĩnh Thư hầu hạ không tốt, chọc con mình không thoải mái, trong lòng một bên an ủi con trai rốt cục trưởng thành, một bên lại vui Tĩnh Thư thật thà chất phác, nhưng lại nghĩ tới con dâu của mình là nữ nhi của đường huynh, lúc trước chưa thành thân kêu một nha hoàn thanh tú đến là không tốt sẽ làm hư con mình, liền quyết định không tặng người vào viện của con trai, có một Tĩnh Thư hầu hạ là tốt rồi. Vì thế gọi nha hoàn phân phó thưởng bạc cùng một chén thuốc tránh thai, lại không làm chuyện khác, lại không biết lĩnh mệnh đi đến chính là Yên Thư, bởi vì nàng ghen tị cay nghiệt, vừa để lại cho Kiều Ứng Hiên một đại phiền toái, cuối cùng chuyển thành ‘gánh nặng’ của phu phu Kiều Ứng Trạch.
Tĩnh Thư sau khi Kiều Ứng Hiên lãnh nghiêm mặt rời đi, đành chịu đựng lệ ý chỉnh đốn lại chính mình, dưới những ánh mắt khác nhau của bọn nha hoàn ở trong viện xem như không có chuyện gì trở về phòng của mình, sau đó xụi lơ nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trong lòng Tĩnh Thư sợ hãi cùng hy vọng đan xen nhau loạn thành một đoàn, nhưng nàng hiện tại muốn hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể đem hy vọng đều kí thác trên thiện tính cùng niệm tình xưa của Kiều Ứng Hiên, cho nên, khi Tĩnh Thư nhìn thấy Yên Thư bưng chén thuốc cùng hà bao đi vào, lòng kiên định rốt cục hạ xuống.
“Hôm qua mới chúc mừng qua Tĩnh Thư tỷ tỷ, nhưng lại không biết sự tình lại diễn ra nhanh như vậy, muội muội bên này hiện tại……. Thật không biết có nên hay không nói thêm một tiếng chúc mừng.”
Yên Thư cười nhạt đem khai để trên đầu giưởng cảu Tĩnh Thư, mắt lạnh nhìn bộ dáng nàng xấu hổ sợ hãi lấy hà bao, trong lòng thật sự vừa tức vừa hận, không biết nàng dựa vào cái gì mà được nhị thiếu gia vừa mắt, còn làm cho nhị thiếu gia tự mình đến tìm phu nhân nói chuyện của nàng.
Yên Thư không thấy sắc mặt lúc Kiều Ứng Hiên vào phòng của Kiều phu nhân, cho nên cũng không biết hắn kì thật là tức giận mà tới, nhưng nàng biết Kiều phu nhân đối chuyện của Tĩnh Thư không để bụng, mà Kiều Ứng Hiên lại rời khỏi nhà, cho nên trong lòng liền có một bộ lí do thoái thác.
“Làm phiền Yên Thư muội muội.”
Tĩnh Thư biết phu nhân thừa nhận vị trí thông phòng của mình, trong lòng vui mừng nghĩ đến Kiều Ứng Hiên đối mình cũng là có chút tình nghĩa, liền không muốn cùng Yên Thư so đo, bưng lên chén thuốc tính toán uống ngay để cho nàng rời khỏi.
“Tỷ tỷ kêu Yên Thư một tiếng muội muội, kia muội muội có một số điều sẽ không lừa gạt tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng biết phu nhân chọn nhị thiếu phu nhân tương lai là ai?”
Yên Thư không muốn nhìn Tĩnh Thư đắc ý, nhẹ hừ một tiếng lạnh lùng.
“Muội muội biết?”
Tĩnh Thư tay bưng chén thuốc dừng lại một chút, tươi cười nhìn về phía Yên Thư.
“Đây chính là trưởng nữ của đường huynh nhà phu nhân, phu nhân không biết thích vị tiểu thư kia bao nhiêu, nhị thiếu gia cũng nói thẳng sẽ không ủy khuất người ta, đến lúc đó thật muốn kết thân với nhà này, Tĩnh Thư tỷ tỷ……..”
Yên Thư vừa nói vừa xem sắc mặt Tĩnh Thư, thấy trên mặt nàng đã hoàn toàn mất đi tươi cười, bộ dáng khó nén hoảng hốt, Yên Thư giải hận dừng lại câu chuyện, sau khi thúc giục Tĩnh Thư uống thuốc, câu lên khóe miệng bưng khay xoay người rời đi.
“Nhị thiếu gia.”
Đợi sau khi Yên Thư rời khỏi phòng, Tĩnh Thư nắm chặt hà bao trong tay, cho tới bây giờ, nàng càng thêm không có khả năng rời khỏi Kiều Ứng Hiên, nhớ tới Kiều Ứng Hiên từng không chỉ một lần cùng lão gia giận dỗi, nói qua chắc chắn sẽ yêu thương con nối dõi linh tinh, Tĩnh Thư gắt gao cắn môi, chạy đến bên chậu hoa móc cổ họng đem thuốc vừa mới uống đều phun ra.
[PH: bà chị này ích kỷ quá, chỉ biết nghĩ đến mình, tui méo thương cảm cho bả]
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Cung Trác Lương lúc này đối với việc Tiểu Kiều bị ngược tâm ngược thân hoàn toàn không biết, đang bị chuyện thay đổi nha hoàn trong phủ làm cho đau đầu, mà để tìm ra nha đầu thích hợp hắn với Đại Kiều không ít lần bàn bạc….
“Không phải là tuyển nha hoàn sao? Quan trọng nhất là gia thế trong sạch, về phần bộ dáng tinh thông và vân vân, đại khái trước tiên nên tìm hiểu, sau đó đưa đến chỗ tổ mẫu để nàng lựa chọn, lúc sau là mẫu thân, sau đó là chúng ta với Ứng Hiên, còn lại xem nơi nào còn thiếu thì bổ sung, không có liền để cho bọn buôn người dẫn đi là được.”
Kiều Ứng Trạch ngoan ngoãn làm cái gối ôm cho nương tử nằm, tận lực làm cho Cung Trác Lương dựa vào người mình có thể thoải mái chút, sau đó ôn nhu cho hắn chút ý kiến.
“Này đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, làm nô tỳ cho người ta dùng…….”
Nhìn số lượng tuyển dụng đến hoa mắt, Cung Trác Lương tỏ vẻ trong lòng mình có áp lực, kia đều là một đám tiểu hài tử bảy, tám tuổi, nhỏ nhất thậm chí có sáu tuổi, còn có một số bị cha mẹ mình đưa cho bọn buôn người mang vào, mua bán trẻ em việc này thật sự là chạm vào điểm yếu của Cung Trác Lương a.
“Sự tình phải chia hai mặt để suy nghĩ, ngươi cảm thấy được đưa các nàng đi làm nô tỳ thật đáng thương, có thể không định để cha mẹ của họ trông cậy vào họ mà lấy bạc hàng tháng để dùng, hơn nữa trong phủ của chúng ta đối với gia nhân cũng không hà khắc, trưởng thành cũng có thể nhờ vào chủ tử tìm được một chỗ tốt, dù sao vẫn sống khá giả hơn được bán cho những người không tốt, hoặc là tần lâu sở quán (những nơi không tốt chịu khổ).”
Vì vợ của mình thiện tâm mà cao hứng, Kiều Ứng Trạch cười khẽ vuốt bờ vai của hắn. Không có giải thích tiếp cái gì sâu sắc quá, kỳ thật y cũng từng có nghi vấn giống như vậy, nhưng sau lại bị tổ mẫu mang theo nhìn qua những nữ nhân bị bán vào còn đắc ý kiêu ngạo, lấy thân phận gia nhân nhà tri phủ mà kiêu ngạo khắp nơi, y lại thấy
những người này không hề đáng thương, mà việc này, trong lòng y biết là tốt rồi, cũng không cần bày ra làm bẩn mắt Cung Trác Lương.
“Này ta cũng đều hiểu được, tốt lắm, ta biết nên làm thế nào, vậy ngươi đi ngủ đi, ta tiếp tục chọn người.”
Kiều Ứng Trạch nói vài điều trong lòng Cung Trác Lương đều rõ ràng, việc này hắn ở trong sách cũng không biết đọc qua bao nhiêu lần, nhưng hiện tại dù sao cũng là chính mình gặp phải, cho nên nhất thời cảm thấy cảm khái cùng bất đắc dĩ thôi.
Ở trên môi Kiều Ứng Trạch hôn một cái, Cung Trác Lương bò xuống giường sửa sang lại một chút đầu tóc cùng quần áo của mình, đoan trang tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.
“Hàm Thư, ngươi làm sao vậy?”
Cung Trác Lương ra cửa phòng đang muốn mang Văn Thư cùng Nhược Lam tiếp tục đi chọn người, đi ngang qua thấy Hàm Thư cúi đầu hành lễ chào mình sau đó thối lui, liền tò mò gọi nàng lại, mới phát hiện ánh mắt của nàng hồng hồng giống như vừa mới khóc.
“Hồi thiếu phu nhân……….”
Thấy Cung Trác Lương truy vấn, Hàm Thư chần chờ đem chuyện Tĩnh Thư nói ra, nàng cũng không biết sự tình đã xảy ra, chính là hôm nay bị Tĩnh Thư kêu đến ôm khóc nửa ngày, thế mới biết nàng thành thông phòng củ nhị thiếu gia, Hàm Thư tưởng nhị thiếu gia khi dễ nàng, nàng lại một mực nói là mình làm chuyện sai lầm, làm cho Hàm Thư không biết như thế nào an ủi nàng mới tốt, chỉ có thể khóc cùng nàng.
“Nhị thúc thu thông phòng?”
Cung Trác Lương tâm nghĩ bây giờ muốn đùa cũng không phải một tháng tư a, sau đó ra vẻ thâm trầm cảm thán thiếu niên a, cuối cùng cân nhắc lại nghĩ đến lão công của mình ngoan hơn nhiều, liền chạy về phòng ôm Kiều Ứng Trạch hôn môi, lúc này tâm tình mới khoái trá tiếp tục đi làm công tác chọn người của mình, hoàn toàn không đem chuyện của Kiều Ứng Hiên để vào lòng.
=^=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, chương này làm nền a, tin tưởng mọi người đều nhìn ra = 口 =!
Kiều Ứng Hiên (cào tường): còn ngược thân ngược tâm, ngươi nhất định không phải mẹ đẻ của ta!
Mỗ Lạc (tìm ra manh mối): vì ca ca ngươi, ngươi trước chịu chút ủy khuất đi.
Kiều Ứng Hiên (dừng lại): này…. chẳng lẽ còn có!!!
Mỗ Lạc (trốn): O(╯□╰)O