Sau khi anh bước vào liền đặt phần quà mình mang tới lên trên mặt bàn ở bên cạnh: “Biết là ông cụ Sở rất thích sưu tầm, cháu đã cố ý mang đến đây cho ông một bức tranh sơn thủy đấu giá được trong hội đấu giá từ lần trước, chúc ông như những bức tranh phong thủy này, sức khỏe dồi dào, mãi mãi trẻ trung.”
Cố Chiêu Nghi đã làm việc bên cạnh Lệ Đế Minh một đoạn thời gian, cô nghe thấy những lời nói từ trong miệng của người đàn ông này cũng không được bao nhiêu câu...
Không ngờ tới là cái miệng của anh vẫn còn rất ngọt.
Nhưng mà có lẽ cũng chính vì ông cụ Sở đức cao vọng trọng trong giới, Lệ Đế Minh là hậu bối, trước mặt của vị trưởng bối này đương nhiên cũng phải có mấy phần khiêm tốn và lễ phép.
Sau khi ông cụ Sở nghe xong, cười đến cong cả mặt mày: “Cậu đó, cũng coi như là một nửa đồ đệ tôi dẫn dắt, cậu tặng tôi quà, tôi cũng không khách khí với cậu.”
Lệ Đế Minh cong môi cười cười.2078759_2_25,60Cố Chiêu Nghi và Sở Mộng Cẩm đứng ở một bên đều cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, chỉ mong là Lệ Đế Minh nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Nhưng mà rất nhanh, ông Sở liền kéo chủ đề lên trên người Cố Chiêu Nghi: “Đế Minh, cậu cũng đã đến độ tuổi nên tìm người yêu rồi, có cần ông Sở này giới thiệu giúp cậu không thế? Mắt nhìn người của ông Sở từ trước đến nay rất chuẩn, như là... Chiêu Nghi cũng rất không tệ.”
Đột nhiên lại bị nhắc tới, Cố Chiêu Nghi chỉ cảm thấy da đầu run lên, lòng bàn chân có một dòng điện xông lên, đồng thời nhanh chóng lan tràn khắp cả người, nó làm cho cô gần như không thể động đậy được.
Sau khi Lệ Đế Minh bước vào trong thư phòng cũng không hề cho Cố Chiêu Nghi và Sở Mộng Cẩm một ánh mắt, mãi cho đến lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía Cố Chiêu Nghi.
Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu đỏ lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng, chỉ có điều cô đang quay mặt qua chỗ khác, làm cho anh cũng không thấy rõ gương mặt của cô.
Sau khi thờ ơ nhìn xong, Lệ Đế Minh cười nói với ông cụ Sở: “Công việc không cho phép cháu phân tâm.”
“Cậu đó... thật sự xứng với ba chữ cuồng công việc mà, có điều là vào một ngày nào đó cậu muốn tìm đối tượng, nhớ là phải nói với tôi một tiếng, tôi nguyện ý giúp hai đứa làm cầu nối.” Ông cụ Sở nhìn Cố Chiêu Nghi ở bên cạnh một chút.
Gương mặt của Cố Chiêu Nghi hơi đỏ lên, rõ ràng là trong thư phòng đang được mở máy lạnh, nhưng mà cô lại cảm thấy hơi nóng, nóng gần như sắp thở không ra hơi.
Cô biết ông cụ Sở là vì muốn tốt cho cô, cô vì tích lũy tiền thuốc men cho anh trai, cũng vì trả nợ cho gia đình cho nên làm cho cuộc sống của mình trở nên rất vất vả.
Ông Sở cũng hi vọng có thể giúp cô tìm được một người đàn ông đáng giá để phó thác đời mình, vậy thì áp lực của cô đã có thể giảm bớt rất nhiều.
Cũng may là Lệ Đế Minh đối với việc tìm đối tượng chẳng có hứng thú gì, cho nên đề tài này rất nhanh liền kết thúc.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Sở Mộng Cẩm và Cố Chiêu Nghi đều có một loại cảm sát sống sót sau tai nạn.
“Tớ không ngờ tới là trong lòng của ông nội lại cất giấu tâm tư này, thế mà lại nhắc đến loại chuyện như vậy ở trước mặt của Lệ Đế Minh luôn chứ..." Sở Mộng Cẩm nâng trán mình.
“Nhưng mà tớ nghĩ chỉ cần không bị nhận ra là được.” Cố Chiêu Nghi nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cô liền nghĩ đến một chuyện, thế là lại hỏi: “À đúng rồi, liên quan đến tư liệu của tớ, cậu đã xử lý giúp cho tớ chưa vậy?”
“Xử lý xong hết rồi, cậu yên tâm đi, biết con người của cậu cẩn thận, sợ một ngày nào đó Lệ Đế Minh điều tra thông tin của cậu, cậu hoàn toàn bị lộ tẩy cho nên những thông tin liên quan đến cậu tớ đều đã xử lý rõ ràng giúp cho cậu rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.” Sở Mộng Cẩm gật đầu chắc chắn với cô.
Thế lực của nhà họ Sở tương đối rộng lớn, Cố Chiêu Nghi cũng tin tưởng vào uy tín của Sở Mộng Cẩm.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Rất nhanh, bữa tiệc đã được bắt đầu.
Sở Mộng Cẩm không rảnh chơi cùng với Cố Chiêu Nghi, cô với anh trai Sở Nhạc Vấn của cô luôn luôn ở bên cạnh ông cụ bất cứ giờ phút nào, uống rượu với những người đến chúc thọ ông cụ.
Loại bữa tiệc như này đối với Cố Chiêu Nghi mà nói đương nhiên nhàm chán cực độ, cô cũng không nhận ra ai ở đây, cô hầu như cảm thấy mình không phù hợp với loại trường hợp xa hoa như thế này. Cũng chính vì vậy, sau khi bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, cô đã tránh đi, một mình đi dạo ở vườn hoa bên ngoài nhà họ Sở.