“Camera giám sát vừa hay đã xảy ra vấn đề, cái gì cũng không tra được.” Lệ Đế Minh nhìn bên ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt, giữa mi tâm viết kín sự lo lắng.
“Hỏng cũng không khéo như vậy chứ? Lệ tổng, anh từng nghĩ... bà chủ có lẽ không phải là đi lạc, mà là bị người ta đưa đi không?” Tuy đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng Cố Chiêu Nghi vẫn cảm thấy loại khả năng này càng lớn hơn.
Nhân vật lớn giống như Lệ Đế Minh, tóm lại sẽ có người muốn túm lấy điểm yếu của anh.
Không cần nghi ngờ, mẹ là điểm yếu lớn nhất hiện nay của anh.
Lệ Đế Minh sớm đã từng nghĩ đến loại giả thiết này rồi, nhưng anh tới giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của đối phương gọi tới, anh bèn chỉ đành sắp xếp thủ hạ đi tìm người.
“So với chuyện bị người khác bắt cóc, tôi càng mong... bà ấy chỉ là đi lạc.” Như thế, sau khi anh lật tung cả thành phố này lên, tóm lại có thể tìm được mẹ.
Nhưng nếu như... thật sự là bị bắt cóc, hơn nữa mục đích của đối phương còn rất không đơn thuần, vậy mẹ của anh...
Từ biểu cảm lo lắng đó của Lệ Đế Minh, Cố Chiêu Nghi có thể nhìn ra được, anh thật sự rất yêu mẹ của anh.
Cố Chiêu Nghi thật ra rất muốn nói vài câu an ủi, nhưng cô chỉ là vệ sĩ nhỏ của anh mà thôi, vẫn là đừng nhiều chuyện.
“Mẹ của anh bình thường có nơi nào rất thích đi không? chúng ta đến đó tìm thử.” Khi chiếc xe sắp lái xuống chân núi thì Cố Chiêu Nghi hỏi như này.
“Từ sau khi tinh thần của bà ấy xảy ra vấn đề thì không có từng đi đâu rồi.”
“Vậy trước khi tinh thần của bà ấy xảy ra vấn đề thì sao?”
Lệ Đế Minh hơi cúi thấp đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười chua chát: “Đó đều là chuyện của 20 năm trước rồi, tôi sớm đã không nhớ rồi.”
Cố Chiêu Nghi hơi sững ra, không ngờ... mẹ của Lệ Đế Minh, vào nhiều năm trước, tinh thần đã xảy ra vấn đề.
“Xin lỗi, tôi không phải là cố ý nhắc tới những chuyện này...” Cố Chiêu Nghi sợ vấn đề này sẽ gợi lên một vài cảm xúc bi thương của Lệ Đế Minh.
Lệ Đế Minh mím môi, không có đáp lại, chỉ cười rất chua chát.2078782_2_25,60Lúc đó, Cố Chiêu Nghi mới biết.
Người đàn ông trông như phong quang vô hạn, tay nắm trọng quyền này, thật ra anh cũng lặng lẽ gánh chịu nhiều sự chua xót như vậy.
Chỉ có điều, cái người ngoài có thể nhìn thấy chỉ có tầng phong quang đó của anh.
Theo Lệ Đế Minh thấy, người nên nói xin lỗi, tuyệt đối không phải là Cố Chiêu Nghi.
Mà là người ba đáng chết đó của anh!
Nếu không phải là vì sự tra tấn điên cuồng của ba thì mẹ anh sao có thể bị ép tới mức mắc bệnh trầm cảm? Sao có thể từ từ biến thành một người điên chứ?”
Ba, tuyệt đối là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời của mẹ.
Nói đến ba... ba của anh hình như cũng sắp ra tù rồi.
Ba một khi ra tù, cuộc sống của anh, cũng nhất định sẽ không bình yên.
Người đàn ông đó, nhất định sẽ tới tìm anh tính sổ.
Bởi vì năm đó, là chính tay anh đưa ba vào trong tù.
Anh tới bây giờ vẫn còn nhớ, khi ba bị cảnh sát còng tay đưa đi, ba xoay đầu lại, ánh mắt tràn ngập sự oán hận nhìn anh, còn nói một câu: “Lệ Đế Minh, đợi tao ra ngoài, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày!”
Ánh mắt đó, lời nói đó, Lệ Đế Minh đến hiện nay đều còn nhớ rất rõ.
Chiếc xe đi vòng vòng không có điểm tới trong thành phố, Cố Chiêu Nghi vừa lái xe, vừa không ngừng chú ý đường phố hai bên.
Tìm cả một buổi chiều, vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Bên phía Trịnh Nhã Nam cũng không có mang tới bất cứ tin tức tốt gì.
Khi sắc trời sắp tối, điện thoại của Lệ Đế Minh đổ chuông.
Anh nhanh chóng rút ra, vốn tưởng sẽ là Trịnh Nhã Nam gọi tới, nhưng không ngờ... là Lập Hàng gọi tới.
Có điều, khoảnh khắc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình này, trong mắt của Lệ Đế Minh đột nhiên vụt qua một tia sắc bén.
Có lẽ... mẹ đi lạc, không thoát khỏi liên quan với Lập Hàng?
Người đàn ông này, đã từng nói, nhất định sẽ khiến cuộc sống của anh làm cho rối tung mới thôi, khiến anh phải chịu mọi nỗi đau và sự tuyệt vọng trên thế gian này.
“Alo?” Sau khi nghe máy, Lệ Đế Minh nhàn nhạt phát ra một âm tiết như vậy.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, dường như tâm trạng không tồi: “Cậu bây giờ... chắc đang trên đường đi tìm mẹ của cậu nhỉ? Như thế nào, có tin tức chứ?”
Quả nhiên...
Mẹ của anh là bị Lập Hàng dẫn đi rồi!
“Lập Hàng, cậu có thể hận tôi, cũng có thể trả thù tôi, nhưng tại sao muốn động vào người vô tội!” Lệ Đế Minh nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Cố Chiêu Nghi xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn Lệ Đế Minh, phát hiện anh ngay cả mắt cũng đỏ rồi, phủ tia sáng lạnh lẽo đáng sợ, ngay cả tay cầm điện thoại cũng nổi gân xanh rõ ràng.
“Phải, mẹ của cậu có lẽ là vô tội, nhưng bởi vì cậu, bà ấy cũng trở nên không vô tội rồi.” Giọng nói của Lập Hàng toát ra ý châm chọc, từ đầu dây bên kia truyền tới sự u lãnh.
“Bà ấy đang ở đâu! Lập Hàng, cậu đừng tưởng tôi không dám động tới cậu!” Nhiều lần như vậy, anh đều niệm tình bạn bè trước kia của anh với Lập Hàng, cho nên đều không có tính toán.
Bao gồm chuyện trên du thuyền lần trước, Lập Hàng vậy mà sắp xếp người, muốn phóng hỏa thiêu chết anh.
Anh đều luôn nghĩ, nếu làm như thế có thể khiến trong lòng Lập Hàng thấy thống khoái một chút, anh ngược lại bằng lòng không nhắc tới chuyện cũ.
Nhưng lần này, Lập Hàng lại giẫm vào giới hạn của anh!
“Cậu dám tới cứu bà ấy hay không?” Lập Hàng thản nhiên hỏi, giống như chỉ nói một chủ đề không liên quan với Lệ Đế Minh mà thôi.
“Gửi địa chỉ cho tôi.” Cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng phải đi!
“Được, tôi có thể cho cậu địa chỉ. Có điều... cậu chỉ có thể tới một mình. Nếu bị tôi biết, cậu dẫn theo người khác cùng tới, vậy mẹ của cậu... rốt cuộc còn có thể sống yên hay không thì tôi không thể bảo đảm.”
“Tôi biết rồi.” Lệ Đế Minh nói rồi liền cúp máy.
Rất nhanh, anh liền nhận được một tin nhắn, trên đó viết một địa chỉ.
Từ địa chỉ này thì thấy đây chắc là trong khu nhà máy cũ.
Khu nhà máy cũ hiện nay đều đã bị bỏ hoang rồi, không có ai nhòm ngó.
“Tấp xe bên đường.” Lệ Đế Minh đột nhiên nói như vậy.
Cố Chiêu Nghi có hơi mờ mịt, có điều cô vẫn làm theo.
“Nơi này dễ bắt xe, cậu bắt xe trở về đi.” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa định đẩy cửa xe bước xuống, anh định tự mình lái xe tới đó.
Cố Chiêu Nghi lại lập tức cản anh: “Lệ tổng, anh định một mình đi cứu mẹ của anh sao?”
Từ những lời vừa rồi của Lệ Đế Minh, cô có thể đoán ra được, Lệ Đế Minh chắc là đã biết tung tích của mẹ rồi.
“Đây là yêu cầu của đối phương.” Lệ Đế Minh đã đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, hơn nữa đi tới ghế lái.
Cố Chiêu Nghi hạ cửa xe xuống, nhưng vẫn không có ý xuống xe: “Lệ tổng, vẫn là để tôi đi cùng anh đi, tốt xấu gì có một người tiếp ứng. Anh đi một mình, thật sự quá nguy hiểm rồi.”
Vào lúc này, phần lớn mọi người chắc đều sẽ chọn nghe lời rời khỏi nhỉ?
Đi cùng một chỗ với Lệ Đế Minh, không cần nghi ngờ, bản thân cũng có thể rơi vào nguy hiểm.
Nhưng không biết tại sao, Cố Chiêu Nghi khoảnh khắc đó, chính là muốn lo chuyện bao đồng.
Có lẽ là bởi vì phần tình cảm mà Lệ Đế Minh dành cho mẹ đã đả động với cô?