Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 15: Tốt nhất cậu nên câm miệng lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho dù nhìn bề ngoài của cô cũng không khác gì đàn ông, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng là một cô gái chưa từng tiếp xúc với đàn ông mà...

Hình ảnh như vậy làm cho cô cảm thấy giống như có một dòng máu đang xông thẳng lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu óc của cô bị chập mạch, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào.

“Cậu còn muốn ôm bộ quần áo đó đến khi nào nữa?” Lệ Đế Minh nhíu mày, mi tâm rõ ràng có cảm xúc không vui.

Ngược lại là anh cảm thấy có chút bất ngờ, người vệ sĩ nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây.

Dù sao thì ngày hôm nay... anh cũng không có lịch trình phải đi ra ngoài.

Cho nên dựa theo lý thuyết, vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi.

Anh suy đoán trong lòng, có lẽ cậu có chuyện tìm đến mình, nhưng từ xưa đến nay anh sẽ không mở miệng hỏi mà là chờ... xem người vệ sĩ nhỏ này rốt cuộc đến đây là vì chuyện gì.2078769_2_25,60Lúc này Cố Chiêu Nghi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô buộc mình phải chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng không để mắt của mình rơi vào chỗ không nên nhìn, cô nhanh chóng đẩy bộ quần áo tới: “Quản gia kêu tôi đem quần áo đến đây cho anh.”

Lệ Đế Minh nhận lấy quần áo từ trong tay cô, sau đó xoay người lại đi vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo.

Lúc anh đi tới đi lui trước mặt mình, Cố Chiêu Nghi chỉ dám cúi đầu thấp xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bắp chân màu lúa mạch của Lệ Đế Minh, còn có hai chân đang mang dép.

Gương mặt của cô đỏ bừng, cảnh tượng vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giống như đã khắc sâu vào trong óc của cô, cứ đuổi mãi mà không đi.

Không ngờ tới... cô không cẩn thận liền thấy hết... người đàn ông này.

Mà Lệ Đế Minh lại không biết rằng vệ sĩ nhỏ với đầu tóc húi cua đem quần áo đến cho anh thật ra là một cô gái...

“Thật tội lỗi..." Cố Chiêu Nghi ảo não cắn cắn môi, xem ra là sau này làm việc phải cẩn thận một chút, không thể lỗ mãng như vậy được.

Dù sau... cô cũng làm việc ở bên cạnh một người đàn ông, sau này loại tình huống xấu hổ như vậy không chừng sẽ còn tiếp tục xảy ra.

Trong lúc cô đang đứng ngẩn người trên hành lang bên ngoài phòng tắm, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót.

Cô nâng mắt lên theo bản năng, kết quả đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai.

Bạch Tố Mai không nói chuyện với cô, chỉ là kiêu ngạo quét nhìn cô một chút, lúc Bạch Tố Mai đang định vén rèm cửa lên, Lệ Đế Minh chậm rãi bước ra từ bên trong.

Lúc cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Em đến đây tìm anh ăn cơm, người bận rộn, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

“Đúng lúc có thời gian rảnh.” Câu trả lời của Lệ Đế Minh luôn luôn rõ ràng đơn giản như thế.

Cố Chiêu Nghi không có tâm tư nghe cuộc đối thoại của hai người, cô vẫn luôn đang xoắn xuýt mình mở miệng ứng tiền lương với Lệ Đế Minh như thế nào đây.

Ngày hôm nay hiếm khi gặp phải Lệ Đế Minh không xử lý công việc, cô phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì một khi người đàn ông này mà bận rộn thì chắc có lẽ cô muốn gặp anh một lần cũng sẽ khó khăn.

Hơn nữa nhìn tâm trạng hôm nay của anh hình như là cũng không tệ.

Cho nên thấy Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai sắp đi, cô lập tức mở miệng nói: “Anh Lệ, tôi có thể... chiếm dụng mấy phút của anh được không?”

Nghe thấy Cố Chiêu Nghi nói như vậy, Bạch Tố Mai đã đoán được lời nói sau đó của cô muốn nói gì, trước khi Lệ Đế Minh còn chưa đưa ra câu trả lời, cô ta đã trả lời giúp cho Lệ Đế Minh: “Xem ra những gì tôi nói với cậu ở công ty vẫn còn chưa đủ rõ ràng?”

“Tổng giám Bạch, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi cần có ba trăm triệu.” Dứt lời, cô liền nhìn về phía Lệ Đế Minh: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không?”

Lệ Đế Minh không lên tiếng, dường như là không nghe thấy lời nói của cô, lại giống như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của cô.

Ngược lại là Bạch Tố Mai vô cùng bất mãn đối với loại hành vi này của cô, trong giọng nói đã mang theo mấy phần cảnh cáo: “Anh Lệ ghét nhất chính là những chuyện không hợp với quy định, nếu như cô không muốn bị mất công việc này... tốt nhất là câm miệng lại đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »