Chương 305: Điên

- CẨN THẬN!!!!!!!!

Tiếng hét vang lên cắt đứt dòng suy luận của Cầm. Và ngay sau đó là 2 tiếng súng đồng thời vang lên. Cầm vội lách người né tránh nhưng mà khoảng cách quá gần mà hắn lại không để ý nên....

- Phập.

Tiếng đạn găm vào da thịt vang lên. Máu đã nhỏ xuống.

Saya kinh hãi nhắm mắt lại.

Tên béo thì cười ha hả nói:

- Chết đi, đồ tiểu tử thúi.

Chỉ thấy lúc này đằng sau lưng Cầm hiện lên 2 lỗ máu sâu hoăm hoắm. Máu không ngừng chảy ra. May mà anh đã kịp tránh khiến cho 2 viên đạn chỉ tấn công vào phần mềm mà không phải là ngũ tạng nhưng mà dù vậy lực xung kích mạnh khiến cho Cầm vẫn bị thương và đổ máu như thường.

Nhưng mà nó chưa đủ để mà Cầm gục gã. Chỉ thấy lúc này mắt anh đã đỏ như máu. Cả người sục sôi lửa giận. Hắn chỉ là muốn giáo huấn đối thủ nhưng không ngờ mấy tên này lại thật sự là muốn gϊếŧ Cầm.

Dù là phật cũng sẽ có 3 phần hỏa, đến lúc này Cầm còn nhịn được thì chắc hắn vượt quả cả phật luôn rồi. Và dĩ nhiên Cầm chưa đạt đến mức đó. Chỉ thấy anh cất dọng lành lạnh:

- Vốn dĩ ta chỉ định giáo huấn các ngươi 1 phen nhưng mà các ngươi lại thích đâm đầu vào chỗ chết. Được rồi, hôm nay không đánh tàn phế các ngươi ta không phải là Đỗ Mạnh Cầm.

- Nực cười, ngươi...

Tên béo đang định trào phúng Cầm 1 chút thì chợt mắt hắn mở to, miệng đủ nhét cả 1 quả trứng gà.

Chỉ thấy Cầm lóe lên 1 phát hiện ra ngay sau lưng 2 tên bảo tiêu,anh lấy chân đá phăng 2 khẩu súng rồi đá tiếp 2 tên đó bay lên trời. Rồi chỉ thấy tay Cầm múa 1 cách cực kỳ ảo diệu khiến 2 tên đó cứ bay bay mãi trọng khi tiếng sương gẫy vẫn vang lên đều đều. Sự thống khổ không tả siết.

3 phút sau. Cầm mới dừng lại vì tất cả các khớp xương đều bị hắn bẻ gãy rồi. Tuy không chết đi nhưng mà chắc chắn không tĩnh dưỡng cả năm trời thì còn lâu mới khỏi. Và dù có khỏi thì cũng không thể làm nghề này được nữa.

Đây là Cầm đã nương tay rồi, nếu hắn mạnh tay hơn thì chỉ sợ 2 tên kia không chỉ kết thúc là gãy xương và bị ném ra ngoài không thôi.

Nhưng mà trong mắt 2 người còn lại trong phòng thì Cầm là 1 ác ma. Đánh người có cần tàn bạo thế không. Thà rằng 1 đòn gϊếŧ đi còn hơn để bọn họ chịu dựng nỗi đau xá© ŧᏂịŧ như vậy. Quả đúng là sống không bằng chết mà. Đại ác ma.

Tên béo nhìn Cầm đang đi về phía mình thì hoảng sợ không thôi. Hắn liều mạng lùi lại lùi lại cho đến chân tường. Trên mặt đã chan chứa nước mắt, miệng thì kêu van không thôi:

- Đại ca, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi. Ngươi mau tha cho ta đi. Ta là người nhà Kurogane đó. Ngươi mà đánh ta thì chính ngươi cũng gặp rắc rối to. Thà rằng chúng ta để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi. Ta hứa sẽ không đến làm phiền ngươi nữa.

Cầm hừ lạnh nói:

- Con người phải biết chịu trách nhiệm với những việc mà mình làm ra. Các ngươi đến đây gây sự lại động thủ với ta mà bỏ qua dễ dàng như vậy. Ta tuy không phải là thích động thủ nhưng mà ta không thể nào có thể dễ dàng tha như vậy được. Con người ta vốn không thích đi gây sự với người khác nhưng mà cũng sẽ không phải là sợ phiền toái. Về nói với chủ tử sau lưng ngươi là có gì tự mình đến chứ không cần cử tay chân ra làm gì. Với lại ta không chọc và không muốn liên quan đến gia tộc Kurogane thì hi vọng các ngươi đừng có mà chọc tới ta. Giờ thì ngươi nên chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra đi.

Nói rồi Cầm xác tên này lên như xác heo. Mặc cho hắn vùng vẫy như thế nào cũng vẫn bị Cầm xách bổng lên. Cầm đưa lão đến trước cổng rồi. Tung người tên béo lên. Tên béo đã khóc tung khóc tóe, còn bị dọa sợ đến đái ra quần.Miệng thì không ngừng van xin:

- Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta xin lỗi mà. Ta xin lỗi. Xin ngươi bỏ qua cho ta. Ta hứa sẽ không đến gây sự nữa mà. Ta là làm theo ông chủ thôi mà.Xin ngươi... hu... hu...

Nhưng mà mặc cho tên béo nói thế nào thì mặt Cầm vẫn lạnh như băng. Tay đã chuẩn bị sẵn ra đòn.

Nhưng đúng lúc đó. 1 ánh gươm lóe lên đánh thẳng đến phía Cầm.

Anh không thể không nghiêm người mà chặn lưỡi kiếm vì Cầm nhận ra đó chính là thanh “thiên phượng kiếm”. Coi thường 1 chút thì chết như chơi đó.

Và cũng chính vì chút lơ là như vậy mà tên béo kia tránh được 1 kiếp.

Tên béo vừa rơi xuống đất bỗng dùng 1 tốc độ không tưởng tượng mà chạy ra sau co gái vừa ra kiếm, bù lu bù loa lên mà nói:

- Đại tiểu thư, mong ngài lấy lại công đạo cho tiểu nhân. Tên tiểu tử kia không chỉ 1 mình đánh phế 2 người trong gia tộc mình, tý nữa thì hắn phế đi tiểu nhân rồi. Đại tiểu thư, tên tiểu tử đó không coi gia tộc Kurogane chúng ta ra cái gì. Ngài nhất định phải làm chủ cho ta, làm chủ cho gia tộc, lấy lại được danh dự cho gia tộc.

Cô gái này không ai khác chính là Kurogane shigure. Mấy hôm trước cô thấy Cầm từ trong siêu thị đi ra. Với người đàn ông này để lại trong cô những cảm xúc sâu sắc. Là người đàn ông đầu tiên mà cô động tâm và cũng là người đàn ông đầu tiên mà từ chối cô, Vốn dĩ cô nghĩ không bao giờ gặp lại người này nhưng mà không ngờ...

Không gặp thì đỡ nhưng mà đã gặp thì bao cảm xúc lại bùng lên trong lòng cô. Hóa ra là tên đó cũng không phải đi quá xa mà lại ngay khu bên canh. Không ngờ 2 người lại ở gần nhau đến vậy.

Cô cả ngày hôm đó không làm được gì, trong lòng thì đấu tranh nội tâm mãi. Và cuối cùng cô đã quyết định tìm hiểu 1 chút.

Và hôm nay cô đã có mặt ở đây. Nhưng không ngờ từ xa cô nghe thấy tiếng súng từ nơi nào vang vọng. Cô vội chạy đến thì thấy 2 tên trong gia tộc lại bị đánh tàn phế mà vất ra ngoài đường. Cô vội chạy vào thì thấy tên béo là cánh tay phải của chú mình Kurogane Hayate đang khóc lóc xin tha nhưng mà người đàn ông trong lòng cô vẫn không suy chuyển mà dường như đang tụ khí gϊếŧ tên đó.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức nhảy vào cứu trợ và tạo nên tình hình khó xử như thế này.

2 người vốn dĩ có 1 mối quan hệ vị diệu mà giờ đây lại bị số phận trêu ngươi mà đứng đối đầu nhau. Thật là số phận trêu ngươi mà.

Cầm cũng cảm xúc phức tạp không thôi. Hắn vẫn luôn tự nhủ rằng tên này chắc do 1 người khác trong gia tộc Kurogane cử đến để xả cơn giận chứ không phải cô gái trước mặt này. Nhưng mà sự thật quá mất lòng. Nếu mà cô ấy không phải là ở gần đây theo dõi sự kiện diễn ra thì sao có thể cứu đúng lúc như vậy chứ.Còn tình cơ ư, trên đời sao có thể có sự trùng hợp 1 cách đúng lúc và đúng chỗ như vậy chứ.

Hóa ra là con người vẫn không phải là thứ mà anh có thể đoán được. Lòng người khó đoán mà. Không biết sao trong lòng Cầm khó chịu không thôi. Có lẽ là do có cái gì đó nó không như hắn tưởng tượng đi.

Cầm hít 1 hơi thật sâu để nén cơn đau sau lưng và cũng để lấy lại bình tĩnh. Nhìn cô nàng kia 1 cái thật sâu rồi nói:

- Ngươi, muốn bảo vệ người này sao?