Chương 297: Đưa cơm

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Cầm dậy sớm. Nhưng sáng nay Cầm cũng không còn tất bật chuẩn bị làm cơm trưa cho Saya nữa mà chỉ làm bữa sáng rồi đi chợ. Hôm nay hắn cần làm 1 quả bom nên cần kha khá nhiều thứ đó.

Đúng giờ, Saya đến ăn sáng rồi đi học còn Cầm thì sau khi ăn anh chàng cũng bắt tay vào làm luôn. Món này tuy không cần quá nhiều thời gian nhưng mà cũng không thấp. Tiện thể làm cho mình ăn luôn nên có lẽ cần kha khá thời gian đó.

Đến 11 giờ. Cầm khép cửa quán lại và đi đến trường của Saya.

Học viện Kuou.

Dứng trước cổng trường này mà tâm trạng Cầm hơi cảm thấy phức tạp. Trông hắn bây giờ khác gì người tình đang đứng chờ đưa cơm cho người yêu không. Nhưng mà món này thơm thì thơm thật mà mùi thơm cũng bay xa nhưng mà nó lại là món dùng nóng chứ nếu để lạnh thì ăn cũng không còn ngon nữa chứ đừng nói lưu hương. Ai, làm quảng cáo khổ thật đó.

May mà bây giờ vẫn đang trong giờ học nên là Saya xuống lấy mà không bị bất cứ ai nhìn thấy.

Đưa hộp cơm cho Saya Cầm dặn:

- Đây là món cơm trưa nay. Ta cũng không yêu cầu gì nhiều mà chỉ cần cô khi được người khác chú ý có thể nói đúng sự thật hay là pia cho quán là được rồi. Đừng nói với ta cái đó cô không làm được. Nếu không được thì xin lỗi, xem ra chúng ta không có duyên rồi.

Saya nghe xong thì hơi chột dạ. Chẳng lẽ hắn biết chút gì đó về chuyện hôm qua. Không thể nào a. Hắn cũng không có ai ở trường này là khách của quán nên hắn sao biết được chuyện hôm qua cô không pia cho quán cơ chứ. Chắc là.. nhưng là… Trong lòng cô quả thật trong mối không thể giải mà.

Dù trong lòng rất thấp thỏm lo lắng nhưng ngoài mặt cô vẫn rất bình thường:

- Ta biết nhưng mà nếu mà nó không thu hút được ai thì ta cung không chịu trách nhiệm đâu.

Cầm vẫn dửng dưng nói:

- Điều đó cô không cần phải lo. Nếu mà nó không thể thu hút được những người xung quanh thì đó là lỗi của ta chứ không phải của cô. Miễn sao—mắt Cầm lóe lên- cô có thể làm đúng bổn phận của mình là được rồi.

- Đó là hiển nhiên- Saya vẫn cố nói cứng – Thôi đang giờ học,ta phải quay lại đây.

Và cô chạy đi như sợ nói thêm 1 vài câu nữa thì cô sẽ bị lộ đó.

Nhìn thân ảnh Saya biến mất đằng xa, Cầm không khỏi thở dài 1 cái.Mong rằng mọi chuyện sẽ có kết cục tốt đẹp.

Nhìn thêm 1 chút để chắc cô nàng không đi đâu nghịch bậy, Cầm mới lững thững ra đường. Trên đường về hắn ghé qua siêu thị 1 lát để mua 1 chút đồ dùng cá nhân mà không biết chính điều này khiến cho anh lọt vào tầm mắt của 1 người, không là 2 người mới đúng chứ.

………..

Saya tiếp nhân hộp cơm mà tò mò không thôi. cô biết chắc chắn hôm nay Cầm sẽ thể hiện bản lĩnh thật của bản thân để mà thu hút được khách hàng. Nhưng mà không biết đó là món gì a. Đúng là hóa hức quá đí mà.

Mãi thì mấy giờ học nhạt như nước ốc mới trôi qua. Saya đã có phần đói bụng và không nhịn được. Nhưng lần này cô rút kinh nghiệm không ăn ở lớp nữa mà lên sân thượng, chỗ trốn quen thuộc của cô mỗi lần muốn yên tĩnh. Ở đây cách xa nơi học lắm nên dù có thơm đến đâu thì chỉ sợ cũng khó mà có người ngửi được a. Thế là món ngon như thế này không cần phải chia sẻ cho ai nữa rồi.

Cô hồi hộp mở nắp. Và lập tức đập vào mắt cô là.. 1 món như là hình miếng trứng vừa được tráng. Trông thì ngon mắt thật đó nhưng mà nó lại không có cái gì làm người ta cảm thấy quá kinh diễm cả.Hơn nữa cái mùi hươn quyên rũ mà cô tưởng tượng cũng chẳng thấy đâu mà chỉ cón hương trứng thoang thoảng. Cũng thơm đó nhưng mà nó chẳng là gì cả.

Saya cảm thấy hơi thất vọng. Chẳng lẽ hắn đã biết được việc này nên quyết định làm món này để cảnh tỉnh mình làm thì mới được ăn ngon chăng.

Cô khẽ thở dài 1 hơi. Thôi, việc cũng đã đến nước này thì phải cố trong tương lai chứ sao. Giờ dù nó có tầm thường cũng phải cố mà ăn. Tên chủ chết tiệt đó dù sao cũng là 1 đầu bếp giỏi nên dù món đơn giản cũng ngon đi.

Và cô Cầm lấy cái thìa bắt đầu mở món ăn đó ra.

Và lại lần nữa cô đã mở ra chiếc hộp Pandora của mùi thơm. Không chỉ thế lần này nó còn mãnh liệt hơn lần trước quá nhiều.

Mùi hương như là 1 quả bom mãnh liệt đánh thẳng vào óc cô khiến cô như muốn lơ lửng giữa trơi không. LÀ cà ri nhưng mà mùi hương mà nó đem lại áp đảo hơn bất kỳ món cà ri nào mà cô đã ăn. Chỉ ngửi thôi mà cô cảm thấy đã say rồi.

Không nói 2 lời, Saya lập tức múc 1 thìa lên và cho vào miệng.

Lập tức cô như thấy mình đang đứng trong 1 vùng không gian tĩnh lặng. Chợt có 1 quả bom bay đến đánh thẳng người cô khiến cô nổ tanh bành. Nhưng dù vậy cô lại cảm thấy cực kỳ thỏa mãn vì quả bom kia là quả bom của mùi hương.

Quá ngon, trừ món súp kia ra thì dây chính là món ngon nhất mà cô từng ăn. Nó làm cô không thể nào dựng lại.

Đầu óc cô vẫn còn đang bay bổng nhưng mà tay thì không thể nào dừng lại. Xúc xúc và xúc mãi đến khi cô chỉ có thể xúc vào chân không. Quá ngon rồi.

Dù đã ăn hết nhưng mà cô vẫn không thoát ra được cảm xúc mà món ăn mang lại cho cô. Cô vẫn ngồi đơ đó mà cảm nhận. Mãi 1 lúc sau, cô mới thở dài mà nói được 1 câu:

- Ngon quá. Thối lão bản có đồ ngon như vậy mà giờ mới tung ra. Thật là tức chết mà. Làn sau xem ra phải tìm cách hố hắn làm nhiều món ngon như thế này thậm chí là ngon hơn mơi được.

Chợt có tiếng nói:

- Lão bản nào đó. Chẳng lẽ là người làm ra món này sao.

Lời nói làm bừng tình người trong mộng. Lúc này cô mới để ý là xung quanh cô đã che kín người là người. Có mấy người đang dùng điện thoại quay quay chụp chụp và hầu như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía hộp cơm mà cô đang cầm trên tay, con mắt tỏa sáng không thôi. bọn họ đều bị mùi hưng quyến rũ này hấp dẫn đến đây. Khi đến nơi thì thấy 1 vị đẹp như nữ thần đang ngồi mà ăn lấy ăn để trong khi khuôn mặt hiện lên vẻ hạnh phúc khôn cùng. Có vài người không nhịn được mà hỏi xin ăn thử nhưng dù gọi thế nào thì vị nữ thần này cũng chỉ chúi đầu vào ăn khiến bọn họ bất đắc dĩ không thôi. Nếu không phải là muốn hỏi thăm xem rốt cục món này từ đâu xuất hiện thì chỉ sợ còn có mấy người muốn quay video up lên mạng ở lại những người khác sợ dã chạy đi hết vì chỉ nhìn mà không thể nếm thì ai mà chịu nổi cơ chứ. Nhất là khi mùi hương nó còn thơm đến như vậy.

Đây quả thật là 1 cách tra tấn hiệu quả mà.

Từ đó mới có thể thấy được món này của Cầm hấp dẫn bao nhiêu a.

Và nó lại lần nữa làm cho Saya vào tình huống khó xử không thôi.

Nhìn bao ánh mắt đổ dồn vào mình khiến cho cô triệt đẻ im lặng không biết nói gi.

Bao câu hỏi dồn dập đổ đến khiến bô não khủng của cô cũng gần như bị trì trệ.Lần đầu cô vào tình huống này a, không hoảng sao được.

Cuối cùng cô chỉ có thể miễn cưỡng nói cho qua chuyện:

- Món này do ông chủ tiệm chỗ ta làm ra. Ai muốn ăn thử thì đi đến địa chỉ này.

Rồi cô lấy quấn sổ tay ra mà viết địa chỉ quán vào và chạy thẳng. Với 1 người lúc nào cũng sống khép kín như cô, lúc nào cũng chỉ biết chúi mũi vào quấn sách như cô thì bị nhiều người ép hỏi như vậy thì khó chịu khỏi nói luôn.

May mà không có ai muốn đi theo gặng hỏi nếu không thì cô khó chịu chết mất. Đồng thời nghĩ đến cảnh phục vụ chiều nay mà cô cảm thấy hơi ơn ớn. Không biết có nên bỏ việc luôn không nhỉ.

Mà cô cũng nên ớn dần đi là vừa bởi quán đã bắt đầu nổi tiếng từ đây