Chương 7: [Giới giải trí] Bàn về cách một fan hâm mộ trở thành kim chủ

Sau giờ nghỉ, đoàn phim lại bắt đầu quay.

Trong cảnh này, nam chính đã bí mật lẻn vào văn phòng của trưởng phòng để đánh cắp thông tin tình báo, nữ chính ở cửa canh gác cho hắn. Bên trong và bên ngoài ngôi nhà có hai chỗ quay cùng một lúc.

Vào trong phòng, Tần Vận Nhiên đeo găng tay, nhanh chóng lục lọi tài liệu trên bàn, đồng thời dùng máy ảnh mini ẩn giấu đem tin tức hữu ích chụp lại. Cho dù không có nhạc nền làm nổi bật bầu không khí, hắn hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt, động tác cơ hồ lặng yên không một tiếng động, vẫn làm cho cơ thể con người cảm nhận được sự hồi hộp và căng thẳng trong đó.

Mọi người nhìn chằm chằm hắn, không khỏi thở nhẹ, cũng không dám thở mạnh. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu da^ʍ dan ngoài cửa sổ.

Trong hành lang ngoài cửa, một góc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, đồng thời truyền đến tiếng ho khan của trưởng phòng. Nữ chính giật mình vội vàng lùi sau vài bước, khi trưởng phòng đi tới, làm bộ cúi đầu chạy đi, bất ngờ va phải ông ta, cuốn sách trong ngực rơi xuống đất.

"A!" Nữ chính kêu lên một tiếng, hướng trong phòng phát ra tín hiệu, "Thực xin lỗi trưởng phòng, đều là lỗi của tôi không nhìn đường mới đυ.ng phải ngài.”

Trong phòng, tay Tần Vận Nhiên rời khỏi tay nắm cửa, lui về phía sau cửa.

"Người trẻ tuổi a, đúng là lúc nào cũng vội vàng." Trưởng phòng ngồi xổm xuống giúp nữ chính nhặt sách, cùng cô tán gẫu vài câu. Sau khi nhặt sách lên, đứng dậy và mở cửa phòng trong ánh mắt lo lắng không thể che giấu của cô.

"OK, được rồi." Dưới lầu, đạo diễn cầm lấy bộ đàm nói: "Cảnh hành động tiếp theo là của Tiểu Tần Thượng úy."

Hình ảnh trong màn hình tạm dừng, Thành Khai Hân ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Đằng sau cánh cửa sổ đang mở, hai đạo cụ sư vây quanh Tần Vận Nhiên và buộc anh bằng một sợi dây.

Một số nhân viên ở tầng dưới đang dọn dẹp địa điểm quay, thu dọn những ly đồ uống còn lại.

Tần Vận Nhiên cùng đạo cụ sư bên cạnh nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt lưu luyến trên mấy ly trà sữa chưa uống qua, nhìn chúng nó bị ném vào thùng rác, hình như còn rất tiếc nuối.

Ngọt như vậy? Thành Khai Hân đem động tác nhỏ của hắn thu vào trong mắt, đáy mắt tràn ra ý cười.

Bắt đầu quay lại. Trong nháy mắt, cục trưởng đẩy cửa đi vào, trong phòng trống rỗng, tựa như căn bản không có người từng tới.

Trên bức tường ngoài lầu hai, trên mái hiên chật hẹp, Tần Vận Nhiên đứng dựa vào tường, dưới chân cao chừng năm sáu mét. Máy quay từ xa đến gần, lại biến thành cảnh quay từ trên cao từ góc độ của Tần Vận Nhiên, chỉ nhìn vào máy quay thôi đã khiến người ta run sợ.

Cảnh này có chút nguy hiểm, phàm là người có tố chất tâm lý hơi kém thì đi lên chân liền mềm nhũn, chứ đừng nói là quay ra hiệu quả tốt. Đạo diễn vốn đề nghị để diễn viên đóng thế đóng cảnh này, là Tần Vận Nhiên kiên trì tự mình quay, để có thể quay được cảnh có cảm giác nguy hiểm và căng thẳng hơn.

"Trời ơi, thật đáng sợ." Liên Vi Vi khẩn trương nhìn Tần Vận Nhiên, chỉ cảm thấy độ cao kia khiến người ta choáng váng.

Có đạo cụ sư gọi cô: "Vi Vi, cô có lại đây giúp một chút được không?”

"Được." Liên Vi Vi đáp một tiếng rồi chạy tới. Tính cách cô vui vẻ, quan hệ với nhân viên đoàn làm phim cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ chút ít.

Thân thủ Tần Vận Nhiên trước sau như một mạnh mẽ dứt khoát. Đầu tiên hắn từ từ di chuyển trên mái hiên theo chiều ngang, nơi dưới chân hẹp đến đáng thương, mỗi một bước hắn di chuyển đều khiến tim mọi người thắt chặt lại. Sau khi di chuyển đến vị trí sát bức tường, nhảy xuống ban công, sau đó bám vào đường ống của bức tường bên ngoài nhanh chóng leo xuống.

Động tác dứt khoát lưu loát, hẳn là đã luyện qua leo núi.

Thành Khai Hân ngẩng đầu nhìn mặt trời, tiện tay cầm kịch bản lên và dựng lều che trước mắt. Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ kịch bản, nhịp điệu vừa vặn phù hợp với động tác nhẹ nhàng của Tần Vận Nhiên.

Liên Vi Vi theo hai đạo cụ sư mang đệm đến và đặt xuống bên dưới Tần Vận Nhiên, cô vỗ vỗ tay vừa định rời đi, đột nhiên nghe được chung quanh kêu lên.

Đi được một nửa, đường ống dưới chân Tần Vận Nhiên đột nhiên nứt ra!

Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột nên không có ai kịp hô lên "cẩn thận" các loại cảnh báo, chỉ nghe được một tiếng "chết tiệt". Liên Vi Vi còn chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên cảm giác bị người kéo lấy, loạng choạng, rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Mau cứu nhân vật chính! Cứu nhân vật chính a a..." Kèm theo một tiếng trầm đυ.c, thanh âm của hệ thống đột nhiên dừng lại.

Liên Vi Vi sững sờ ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Thành Khai Hân. "Sao, làm sao vậy?" Tim cô như ngừng lại trong chớp mắt, sau đó đập thình thịch như đánh trống.

Quai hàm thanh tú của Thành Khai Hân hơi mím lại, cậu vỗ nhẹ vào đầu Liên Vi Vi, ý bảo cô rời đi.

"Mau! Buông ra! "Bên tai cậu, hệ thống gào thét giống như gϊếŧ lợn, "Cậu kéo cô ấy làm gì! Sao không đi theo nhân vật chính! Trời ạ, nhân vật chính đáng thương của tôi, từ trên cao ngã xuống..."

"Tao sợ hắn đập chết tao."

Hệ thống: "..."

Thành Khai Hân cúi đầu, nhếch miệng cười với Tần Vận Nhiên. "Có đau không?"

Tần Vận Nhiên nằm ngửa trên đệm, cùng cậu nhìn nhau một giây, cũng nhếch miệng, "Cậu có đau không?”

Liên Vi Vi kinh sợ kêu lên: "Mau gọi bác sĩ đi! Họ bị thương!”

Khi Tần Vận Nhiên ngã xuống, một cước đá vào bắp chân Thành Khai Hân, chân kia ngã ở ngoài đệm.

Cuối cùng, cả hai đều được đưa đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, hệ thống vẫn luôn cằn nhằn: "Tôi chưa bao giờ thấy một kí chủ nào tham sống sợ chết như cậu, nhân vật chính gặp nạn cậu lại không nỡ cứu giúp, thật sự là quá không chuyên nghiệp, quá không đủ tư cách. Nếu không phải nhân vật chính phúc lớn mệnh lớn..."

Thành Khai Hân thở phào nhẹ nhõm, lười biếng nói: "Mặt không có việc gì là được.”

Hệ thống: Lần đầu tiên hả hê vì kí chủ bị thương :)

Sau khi kiểm tra, cả hai đều bị gãy xương nhẹ. Một chân trái, một chân phải bó bột nằm trên giường, khá cân xứng.

Thư ký nhận được tin tức vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Thành Khai Hân vẻ mặt liền đau xót. Hắn thật không nghĩ tới lão đại này buổi sáng ra cửa vẫn còn tốt, buổi chiều chân đã đi khập khiễng. Sau khi sắp xếp xong các loại thủ tục nằm viện, còn phải khổ cực đi báo cáo với Lục Tấn Anh.

Tần Vận Nhiên nói xin lỗi với Thành Khai Hân: "Là tôi liên lụy đến cậu.”

"Cú đá này của anh thật là tàn nhẫn. Cũng may nhờ xương tôi cứng." Thành Khai Hân nhẹ giọng nói: "Nói ngoài miệng cũng vô dụng, anh phải có chút biện pháp bồi thường a.”

Tần Vận Nhiên trầm mặc một lúc, suy nghĩ Khai Khai Hân căn bản không thiếu thứ gì. Nếu là có thể, hắn rất muốn tự mình chăm sóc Thành Khai Hân, thế nhưng hắn còn bị thương nặng hơn.

"Vậy không bằng chờ tôi khỏi, cậu lại đá lại tôi?" Hắn mỉm cười đề nghị.

"Đá hỏng anh, tổn thất vẫn là tôi." Thành Khai Hân liếc hắn một cái. Chấn thương bị trì hoãn quay phim. Tất cả đều là đốt tiền của cậu.

Biết ý tứ trong lời nói của cậu, Tần Vận Nhiên nhịp tim lỡ nhịp, dời ánh mắt, "Vậy làm sao bây giờ?”

"Dễ thôi." Thành Khai Hân cười tủm tỉm nói: "Anh chơi game không?”

Vì thế lúc Khúc Văn đến, Thành Khai Hân đã thoải mái ngược đãi Tần Vận Nhiên vài lần.

Trước khi đến hắn đã xây dựng tâm lý rất kỹ, nhìn thấy một màn này thì nhẹ nhõm hẳn. Xem ra Tần Vận Nhiên cùng ông chủ lớn này ở chung coi như không tệ.

"Lục tổng, ngài xem vết thương này không phải do sai lầm của Tần Vận Nhiên tạo thành, vậy phải tính như thế nào?" Khúc Văn thật cẩn thận nói.

Tần Vận Nhiên bị thương lẽ ra là trách nhiệm hoàn toàn của đoàn làm phim. Nhưng chỉ có thể trách chân hắn quá dài, còn đá ông chủ người ta vào bệnh viện, quả thực một lời khó nói hết.

"Giám sát không tốt là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ chi trả tiền thuốc men và chi phí làm việc. Thành Khai Hân dứt khoát nói: "Chuyện này tốt nhất đừng truyền ra ngoài, các người có yêu cầu gì cứ việc đề cập.”

Tần Vận Nhiên nói, "Cậu không cần chi trả tiền thuốc men, lại nói, hai chúng ta hoàn toàn có thể bù đắp cho nhau.”

Khúc Văn ở phía sau phất tay, ý bảo Tần Vận Nhiên đừng xen vào, sau đó cười nói: "Tiền thuốc men đương nhiên không cần ngài chi trả, chỉ cần đoàn làm phim đừng trốn tránh trách nhiệm là được. Bất quá phiền toái chính là, thương gân động cốt một trăm ngày."Hắn vụиɠ ŧяộʍ đánh giá sắc mặt của Thành Khai Hân, "Vận Nhiên lần này bị thương, ít nhất cũng phải nghỉ dưỡng một tháng. Tiến độ quay phim bị chậm lại thì có sao không?”

"Vị trí nam số 1 sẽ giữ lại cho anh ấy." Thành Khai Hân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, trấn an nói: "Chừng nào vết thương lành hẳn, khi đó tiếp tục quay.”

Khúc Văn không ngờ rằng Thành Khai Hân dễ nói chuyện như vậy, còn hào phóng như vậy, quả thực đối với Tần Vận Nhiên tốt thái quá.

Không phải là cậu ta tự tay chọn Tần Vận Nhiên làm nam một chứ? Khúc Văn càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trước khi đi cho Tần Vận Nhiên một ánh mắt ý vị thâm trường.

Tần Vận Nhiên không muốn hiểu cũng hiểu ngay. Lại nhìn thành Khai Hân, vẻ mặt viết hai chữ "Kim chủ".

Hắn chưa từng nghĩ tới từ này sẽ phát sinh trên người mình, trước kia nghĩ đến liền cảm thấy ghê tởm. Hiện tại đặt ở trên người Thành Khai Hân ngẫm lại... Cảm giác được nâng niu như vậy hình như cũng không tệ lắm.