Chương 11: [Giới giải trí] Bàn về cách một fan hâm mộ trở thành kim chủ

Khả năng hồi phục của Tần Vân Nhiên rất tốt, nghỉ ngơi nửa tháng là có thể xuất viện, trước tiên đi đoàn làm phim quay một ít phân cảnh đơn giản, dần dần hoàn thành vai diễn của mình.

Không bao lâu sau, trailer được tung ra, quá trình sản xuất hoành tráng. So sánh với những bộ phim thần tượng kém chất lượng hoặc lãng mạng cùng thời, được coi là độc nhất vô nhị.

[cảnh tượng lớn này làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Trong trailer, diễn xuất của Tần Vận Nhiên rất tốt, lại có nhiều diễn viên già cội như vậy, xem ra chất lượng của bộ phim này sẽ không thấp, tôi rất chờ mong.】

[Nghe nói biên kịch chính là tác giả gốc? Điều đó sẽ không làm thay đổi nguyên tác. Bất quá nữ chính không cùng nam chính he thật sự làm cho tôi cảm thấy khó chịu, liệu lên phim kết cục có được thay đổi không?】

[Mọi người có thấy có cảnh nam chính bị bắn vào chân và dùng nạng đánh ai đó không? Mất mười giây để chỉnh sửa đoạn giới thiệu mà tôi đã phải bật cười. Nhưng tại sao anh ấy không nghỉ ngơi trong mà lại chạy ra ngoài để chiến đấu?】

【Biên tập viên cố ý đi, độ nóng của 2333 cọ rất tốt, hẳn là thêm đùi gà!】

Thành Khai Hân đã lợi dụng tình trạng hỗn loạn mà Tần Vận Nhiên đã dàn dựng trước đó một thời gian và tung ra một làn sóng tiếp thị ngược. Nhiều người bắt đầu chú ý đến tiến độ quay phim, nhiều người cũng tìm thấy nguyên tác "Tùy Ảnh Phong Hoa", tham gia thảo luận về cốt truyện. Trong quá trình quay phim, bộ phim đã nhận được sự chú ý rất lớn.

Đợi đến khi Tần Vận Nhiên quay xong, nhiệt độ cũng tăng vọt, thừa dịp này, nhận được rất nhiều tài nguyên tốt.

"Duyệt Lai Khách" là một chương trình truyền hình thực tế hot gần đây, tổ tiết mục đã xây dựng một nhà trọ ở thành phố cổ. Khách thường trú là "nhà điều hành" của nhà trọ, mở quán để tiếp khách nghiệp dư.

Mỗi kỳ sẽ có hai ngôi sao đến làm khách mời, đảm nhận trách nhiệm của "tiểu nhị nhà trọ". Một trong số đó là Tần Vận Nhiên.

Lúc Thành Khai Hân biết có chút kinh ngạc, lại cảm thấy rất hợp lý.

"Quản lý cửa hàng" của "Duyệt Lai Khách" mùa này, vừa vặn chính là diễn viên già cội Chúc Khiêm.

Hai người tuy rằng chưa từng gặp nhau, nhưng sóng gió lúc trước lại khiến mọi người nhìn chằm chằm Tần Vận Nhiên, nhất cử nhất động đều sẽ phóng đại trước ống kính, không cẩn thận sẽ bị hắc.

Đương nhiên, mặt khác, chỉ cần ở trong chương trình có thể ở chung vui vẻ cùng Chúc Khiêm, được đối phương chiếu cố, thì không những có thể hoàn toàn gột rửa được tin đồn không chuyên nghiệp trước đó mà còn thu hút được một làn sóng của người hâm mộ

Cậu tin tưởng sức hút cùng năng lực của Tần Vận Nhiên, điểm này không thể nghi ngờ.

Càng hấp dẫn hơn chính là, trong khách mời thường trú còn có Lữ Nhất Ngôn.

Hành vi của đối phương không khó điều tra, Tần Vận Nhiên biết rõ giữa hai người không thể hòa thuận, nhưng vẫn nhận lời mời của chương trình, đi đến sân nhà của Lữ Nhất Ngôn... Đây là biết rõ trên núi có hổ, vẫn leo lên núi a.

Thành Khai Hân rất thưởng thức điểm này của hắn. Bình thường hắn sẽ đối xử với người khác ôn hòa lễ độ, nhưng khi bị tổn thương thì sẽ tàn nhẫn tận xương, sẽ không bao giờ chịu đựng, thậm chí còn đền đáp gấp bội. Hắn rất nhạy bén, có thể nhận ra cậu đang chiếu cố hắn, vốn có thể lựa chọn thuận buồm xuôi gió tiếp nhận trợ giúp, nhưng vẫn lựa chọn tự mình đi nghênh địch.

"Có quyết đoán a." Thành Khai Hân gõ bàn, giọng điệu lộ ra vẻ tán thưởng.

Hệ thống đắc ý nói: "Nhân vật chính nhà tôi đương nhiên là không tầm thường.”

"Nhân vật chính nhà mày?" Thành Khai Hân chơi đùa: "Anh ta là nhà mày, vậy tao là ai?”

"Tôi tùy tiện nói một chút nha." Hệ thống lúng túng nói: "Cậu là kí chủ thân yêu nhất của tôi."

"Đôi khi so với thái độ của mày đối với nhân vật chính..." Thành Khai Hân ý chỉ: "Tao thật sự cảm thấy mình chỉ là một người công cụ mà thôi.”

"Người công cụ đương nhiên chỉ là nói đùa thôi." Hệ thống vội vàng cổ vũ cậu, "Tôi đã đáp ứng, chỉ cần cậu làm tốt nhiệm vụ, sau khi trở lại chủ thần không gian, liền có thể thực hiện một nguyện vọng!”

"Nguyện vọng gì cũng được?"

"Cái gì cũng được! Ngay cả khi cậu muốn sống lại, cũng không thành vấn đề. Cậu còn trẻ, đã chết thảm như vậy, nhất định rất không cam lòng chứ?" Hệ thống đột nhiên phản ứng lại, "Ya, không đúng. Tôi nhớ cậu bị gϊếŧ?”

Thành Khai Hân trơ mắt chứng kiến thi thể thê thảm của mình, nghe được hệ thống nhắc lại, thần sắc như thường "Ừ" một tiếng.

Hệ thống nghi ngờ nói: "Cậu, một thợ cắt tóc, đắc tội với ai, sao lại bị nổ chết? Có phải là nguyên thủ quốc gia thuê thợ cắt tóc?”

Thành Khai Hân phốc cười nhạo, "Tao nói tao là, mày thật sự tin. Ngốc bạch ngọt như vậy?”

Hệ thống cảm thấy rất xấu hổ.

"Vậy rốt cuộc cậu làm cái gì?!"

"Thật ra tôi là cảnh sát." Thành Khai Hân ngữ khí thâm trầm nói: "Lúc bắt bọn buôn bán ma túy thì bị gϊếŧ chết.”

Hệ thống: "... Tôi tin cậu tà ác.”

Nó còn muốn hỏi lại, ngón tay Thành Khai Hân đặt ở bên môi, "Suỵt" một tiếng, "Tao phải làm nhiệm vụ." Nói xong, gọi điện thoại cho đạo diễn Duyệt Lai Khách. Thấy cậu thật sự đang làm chính sự, hệ thống đành phải câm miệng.

Khách mời tham gia chương trình tuy rằng đều là người không chuyên, nhưng cũng được tổ tiết mục lựa chọn kĩ lưỡng. Thành Khai Hân xin đạo diễn một suất khách mời, ngược lại gọi điện thoại cho Liên Vi Vi.

"Tôi rất thích xem chương trình tạp kỹ đó... nhưng để tôi tham gia chương trình? Tôi sợ tôi sẽ lo lắng trước ống kính. Nếu tôi thể hiện không tốt thì sao." Liên Vi Vi hơi e ngại.

"Coi như đi chơi, đừng suy nghĩ nhiều."

Thấy Liên Vi Vi vẫn do dự, Thành Khai Hân liền nói: "Lúc cô xuất ngoại, tổ chương trình sẽ giới thiệu cô với tư cách là nhà biên kịch, đây cũng là một điểm mềm cho chương trình của họ."

- Còn có thể như vậy! Liên Vi Vi nhất thời cảm thấy mình có thể cống hiến rất lớn, lập tức đồng ý. Lại giả vờ lơ đãng hỏi: "Tôi nghe nói mùa này quay phim ở một thành phố lân cận, phong cảnh ở đó rất đẹp, anh có muốn cùng đi chơi không?"

Thành Khai Hân dứt khoát nói: "Không đi.”

Liên Vi Vi thất vọng "A" một tiếng.

"Tôi không có thời gian. Đến lúc đó, tôi sẽ phái xe đến đón cô.”

"Được rồi!" Liên Vi Vi cắn môi, mỉm cười hạnh phúc.

Săn sóc như vậy, hẳn là đối với cô có chút để ý chứ?

Trong thời gian Tần Vận Nhiên tham gia quay chương trình truyền hình thực tế, "Tùy Ảnh Phong Hoa" đã được phát sóng. Bối cảnh chính kịch về gia đình, quốc gia và thế giới, cùng với ngoại hình siêu đẹp của nam nữ chính, đã thu hút khán giả ở mọi lứa tuổi, rating vẫn rất cao. Thậm chí, có người còn khoe rằng đây là một bộ phim trinh thám xuất sắc không thua gì "Tiềm Hành".

【Biểu tình Tần Vận Nhiên khi gϊếŧ người thật lãnh lùng sắc bén, bà nội tôi nhìn cũng nói đẹp trai.】

[Cốt truyện lúc nằm vùng quá khẩn trương mạo hiểm, mỗi lần nhạc nền dồn dập vừa vang lên, tôi liền đứng ngồi không yên, cho dù biết nam chính sẽ không bị phát hiện, vẫn sợ tới mức đổ mồ hôi! Cốt truyện thực sự tuyệt vời! 】

[Trước kia Lăng Tinh sản xuất đều là những bộ phim ngôn tình ngốc bạch ngọt, cho tới bây giờ cũng không có diễn viên nào được khen ngợi. Có vẻ như lần này sắp nổ tung. Nhưng tại sao nam diễn viên chính không phải là diễn viên của Lăng Tinh?】

[Anh nhà chúng tôi và Lục tổng Lăng Tinh là bạn tốt! Loại rất tốt!】 Hình ảnh: Hảo huynh đệ, một cái bắt cóc .jpg

Thành Khai Hân nhìn tới đây, cười ra tiếng.

Đêm đã khuya, vừa mới tham gia một bữa tiệc rượu xong, thư ký lái xe chở cậu về. Xuyên thấu qua gương chiếu hậu, liền nhìn thấy bộ dáng lười nhác của Thành Khai Hân, tuy rằng mặc âu phục, nhưng vẻ phù phiếm trong mắt lại tùy ý bay ra ngoài.

Nếu là trước kia, hắn có thể âm thầm chửi bới Tiểu Lục tổng cà lơ phất phơ, lần này khi đối phương nhìn lại, lại theo bản năng lộ ra nụ cười nhu thuận.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã chứng kiến thủ đoạn của Thành Khai Hân, mặc dù không thể so sánh với lục Tấn Anh, nhưng cũng có thể lật ngược tình thế. "Tùy Ảnh Phong Hoa" vừa mới phát sóng không bao lâu, đã có thể nhìn thấy được tương lai kiếm tiền của Lăng Tinh.

Một tên ngốc có xuất thân cao sẽ chỉ khiến người ta than thở rằng số mệnh tốt, có thủ đoạn thực sự sẽ khiến người ta gần gừ thán phục.

Thư ký nhớ tới sự sảng khoái của Thành Khai Hân khi uống rượu, hỏi: "Lão đại, tối nay cậu uống nhiều rượu như vậy, có muốn mua chút thuốc tỉnh rượu hay không?”

"Anh xem tôi giống như say rượu sao?" Ánh mắt Thành Khai Hân vẫn trong vắt.

Không giống. Nhưng cậu thực sự đã uống rất nhiều! Thư ký đang oán thầm, đột nhiên nhìn thấy thần sắc Thành Khai Hân hơi đổi, mở miệng nói: "Không trở về, đi thành phố bên cạnh.”

"Thành phố bên cạnh?" Thư ký nghi hoặc: "Sao trễ như vậy đi để làm gì?"

Thành Khai Hân nói địa chỉ một khách sạn, thư ký tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức quay đầu xe. Vừa lái xe vừa cân nhắc, đột nhiên ý thức được, đó hình như là huyện thành mà "Duyệt Lai khách" quay?

...... Không phải chứ, hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ đi thăm ban sao? Nghĩ đến Liên Vi Vi ở đó, thư ký nhất thời nghĩ ra chân tướng.

Thành Khai Hân dựa vào ghế ngồi, đau đầu nhéo nhéo mi tâm. Hệ thống đang điên cuồng cảnh cáo trong đầu cậu, Tần Vận Nhiên gặp nguy hiểm.

Cuối tuần trước, tập mới của "Duyệt Lai khách" phát sóng, biểu hiện của Tần Vận Nhiên quả thực rất xuất sắc. Hắn siêng năng giúp mọi người tạp vụ, không hề khoa trương, khi tương tác với Chúc Khiêm thì khiêm tốn hiếu học, lúc nói đùa lại có thể tiếp được nhược điểm, được rất nhiều người khen ngợi.

Ngược lại, biểu hiện của Lữ Nhất Ngôn không tự nhiên như vậy. Ngay cả khi khách mời truyền hình thực tế biết rằng có máy quay xung quanh thì thói quen đối xử với mọi người không phải là dễ dàng để thay đổi. Hắn tưởng rằng mình âm thầm nhắm vào Tần Vận Nhiên, nhưng âm mưu không mấy thông minh của hắn lại bị vạch trần trước ống kính, từ khi chương trình phát sóng tập trước, hắn đã bị mắng chửi thậm tệ, cường độ có thể so sánh với lúc Tần Vân Nhiên lúc trước.

Hắn lại không có tâm tính tốt như Tần Vận Nhiên, cũng không có năng lực tự mình giải quyết chuyện này, thấp giọng hạ mình cầu xin Mã Hoành hỗ trợ, lại phát hiện hắn căn bản đã chơi chán và không muốn phản ứng với hắn nữa.

Con chó vội vàng nhảy qua tường, nhưng lại bị bỏng đến mức không thể làm gì được.

"Nhanh lên, kí chủ! Nếu cậu không cứu nhân vật chính, hắn sẽ bị người đàn ông lớn tuổi nhúng chàm! Nhân vật chính thuần khiết không tỳ vết của tôi, hu hu hu. Cậu nhanh lên!" Hệ thống khóc rất thảm.

Họ đi lên đường cao tốc, bảng điều hướng cho thấy ít nhất một giờ nữa mới tới nơi. Thành Khai Hân nhíu mày nói: "Mày khóc cũng vô dụng, xe không biết bay.”

Hệ thống nói, "Cậu không phải là ông chủ!" Điều một chiếc trực thăng không phải chỉ là một cuộc gọi điện thoại sao?!”

Thành Khai Hân nói với thư ký: "Gọi điện thoại, trong vòng mười phút điều một chiếc trực thăng tới cho tôi, tôi phải nửa tiếng đồng hồ chạy tới.

Thư ký ho khan một tiếng, "Ngài đừng đùa giỡn với tôi nữa, lúc này tôi đi đâu tìm trực thăng a. Hơn nữa, đường cao tốc này không thể ngẫu nhiên đậu xe.”

"Nghe thấy không, hắn nói ngươi đang nói giỡn." Thành Khai Hân nói với hệ thống: "Bớt xem tiểu thuyết của tổng tài bá đạo đi.”

Hệ thống nấc lên vì tức giận.

Trong khách sạn, đầu Tần Vận Nhiên choáng váng, cơ hồ đứng không vững.

Hôm nay là ngày quay cuối cùng của chương trình, đoàn làm phim vì đề tài, sắp xếp cho hắn và Lữ Nhất Ngôn "tâm sự". Dù hắn cảnh giác đến đâu, cũng không nghĩ tới Lữ Nhất Ngôn dưới ống kính mà dám động tay động chân trong rượu, đến khi hắn nhận ra có gì đó không ổn thì đã quá muộn.

Trong phòng ngoại trừ hắn, còn có Mã Hoành, đặc biệt hưng phấn. Ngoài cửa, là Lữ Nhất Ngôn bị chặn ở cửa.

Tần Vận Nhiên xong đời. Giống như bây giờ, rơi vào tay Mã Hoành.

Không chỉ vậy, hãy chụp cho hắn một vài bức ảnh. Lữ Nhất Ngôn dựa vào cửa, tựa hồ nghe thấy người bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng bị bịt lại.

Khóe miệng hắn cười mang theo ác ý cuồng loạn. Nghĩ đến hình ảnh phát sinh bên trong, lại cảm thấy trong khoái ý mang theo ghê tởm, xoay người trở về phòng mình, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến xem vở kịch hay này.

Lúc Thành Khai Hân đến, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Giữa thảm, Mã Hoàng nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tình trạng thảm hại không lỡ nhìn.

Thư ký trợn mắt há hốc mồm nhìn, bị ghê tởm. Gã mập mạp này bị đập ngất xỉu, rồi bị giẫm mạnh lên phải không? Phần dưới sưng tím kinh khủng, phỏng chừng là đã bị phế.

Thành Khai Hân đẩy cửa phòng tắm ra. Tần Vận Nhiên nằm trong nước lạnh như băng, đôi môi tái nhợt đến đáng sợ. Lông mi thanh khảnh rũ xuống mắt, đã lâm vào tình trạng hôn mê.

Thư ký đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại không nghĩ tới người Thành Khai Hân đỡ ra không phải Liên Vi Vi, mà là Tần Vận Nhiên.

Hắn vội vàng đi lên giúp đỡ.

Thật vất vả mới trở lại trong xe, xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn Tần Vận Nhiên ngã trên vai Thành Khai Hân, nhịn không được hỏi: "Ông chủ, anh ta có phải là bị... Nhấn chìm không?”

Hệ thống thở hổn hển gọi: "Không! Nhân vật chính của tôi vẫn còn tinh khiết!”

"Nhìn cái gì." Thành Khai Hân đưa tay vuốt ve đầu Tần Vận Nhiên, thanh âm hơi trầm xuống, "Lái xe.”

Thư ký vội vã khởi động xe.

"Chờ đã, chúng ta đi đâu vậy?" Hệ thống đột nhiên kêu lên: "Thành Khai Hân, cậu muốn dẫn nhân vật chính đi đâu? Mặc dù nhân vật chính của tôi đã bị trúng thuốc, cậu cũng không thể thừa dịp người gặp nạn! Mau đưa hắn đến chỗ nữ chính! Tôi đã quét được nữ chính ở ngay..."

"Câm miệng lại." Thành Khai Hân lạnh lùng nói: "Đi bệnh viện.”

"Đã sớm nói cho mày biết, ít xe mấy cái tiểu thuyết loạn thất bát tao, dễ dàng xem thành khuyết tật trí tuệ."

Hệ thống: "..."

--------------------

Tác giả có điều muốn nói nói: Hy vọng rằng những người đáng yêu đang đọc truyện nhận xét nhiều hơn! Yêu mọi người❤❤