Trước khi dẫn đồ đệ Moem tiến vào xe ngựa, Afra nhắc lại lời dặn dò lúc nãy: “Cúi đầu nhìn sàn nhà, tuyệt đối không được nhìn hoàng tử điện hạ, liếc mắt cũng không được. Moem, đây không phải lời nói đùa đâu.”
Nữ y sự với gương mặt dịu dàng dùng ngón tay khô gầy để sửa sang lại mái tóc rối cho đồ đệ nhỏ, sau đó cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo cậu bé.
“Thầy yên tâm, con sẽ không làm vậy.” Moem tám tuổi nghiêm túc gật đầu ý bảo mình đã thật sự hiểu lời của sư phụ.
Thật ra dù sư phụ không nói, cậu bé cũng không dám nhìn. Trong mấy ngày ở đây, chỉ cần không phải đồ ngốc là sẽ biết không được tuỳ tiện nhìn bạn đời của lãnh chúa.
Vì trước đây những người nhìn lén đều đã bị trừng phạt nghiêm khắc, những người như họ gọi dễ nghe thì là y sư nhưng thật ra chỉ là những nô lê biết phân biệt thảo dược, nấu thuốc và trị một vài bệnh vặt mà thôi.
Nếu không cẩn thận sẽ bị kéo ra ngoài đánh bằng roi. Mấy ngày trước, tiên sinh Gibbon lỡ chạm vào ngón tay của hoàng tử điện hạ mà bị đánh bốn mươi roi, đến giờ vẫn chưa thể đi đứng được, phải nằm giữa khe hở của những chiếc rương hàng hoá trên xe ba gác.
Xe ngựa của nhóm y sư của họ là xe dùng chung của nhiều người, không có không gian để ông ấy nằm dưỡng thương.
“Không thoải mái ở đâu thì nói với họ, ta sẽ nói họ nghĩ cách.” Saar ngồi trên ghế gần mép giường, đang dùng khăn ấm lau mặt và hai tay cho Tạ Duy, chỉ trong thời gian ngắn mà Tạ Duy đã toát mồ hôi lạnh khắp người.
Kiếp trước kiếp này đều phải chịu đau đớn về thể xác, Tạ Duy vừa chịu đau vừa quan sát hai người họ.
Một người phụ nữ tóc nâu khoảng bốn mươi tuổi với dáng người cao gầy gò, một bé trai tóc đỏ khoảng bảy tám tuổi cũng rất gầy. Trên mu bàn tay của hai người họ đều có đồ đằng màu lam rõ ràng, Tạ Duy biết đó là ký hiệu của khế ước.
Họ là nô ɭệ.
“Làm sao vậy?” Thấy Tạ Duy không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn người vừa tiến vào.
Saar không vui vì Tạ Duy đang quan sát người khác nhưng vẫn cố gắng để giọng của mình nhẹ nhàng nhất có thể.
“Không có gì.” Tạ Duy lắc đầu, không hỏi về ký hiệu khế ước trên người y sư.
Sau đó cậu bắt đầu tự hỏi nên miêu tả vết thương của mình thế nào, nghĩ một hồi tai bắt đầu nóng lên, cuối cùng hỏi trong vô vọng: “Ngươi có thể rời đi trước không?”
“Không thể.” Saar lạnh lùng từ chối.
Tạ Duy biết người này sẽ không đồng ý, cậu vùng vẫy để đứng dậy, đẩy bàn tay của Saar ra sau đó nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo tới hông làm lộ ra những vết xanh tím đan xen và không ít những dấu cắn đã kết vảy ở nửa người trên.
Tạ Duy đang mặc bộ đồ rộng thùng thình bằng tơ lụa, áo trên chỉ có một nút thắt nên cởi hay mặc cũng rất tiện.
Vì tốc độ cởϊ áσ quá nhanh cộng thêm việc không ngờ cậu sẽ cởϊ áσ ra nên lúc Saar kịp phản ứng lại thì phần thân trên thê thảm của Tạ Duy đã đập vào mắt hắn.
Dây thần kinh trong não Saar đứt phựt, hắn nhanh chóng kéo thảm lông bọc người Tạ Duy lại, sau đó đen mặt nhìn sang người phụ nữ và đứa nhỏ vẫn lúc cúi đầu nãy giờ.
“Để thuốc trị thương và thuốc giảm đau lại, các ngươi có thể đi rồi.”
Tạ Duy bị bọc trong thảm lông và giam cầm trong l*иg ngực của người đàn ông, cậu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn nhưng không hiểu tại sao?
Cậu mới làm gì khiến hắn tức giận sao?
Nhưng rất nhanh cậu đã chẳng còn sức đâu mà tự hỏi câu hỏi này, vì sau khi nhóm y sư để lại đồ rồi nhanh chóng rời đi, tấm thảm lông và chăn trên người cậu đã bị ném xuống đuôi giường.
Áo và quần của cậu cũng bị Saar thô lỗ cởi ra và ném xuống sàn nhà.
Trên xe có ma tinh thạch hệ hoả giúp duy trì nhiệt độ nhưng Tạ Duy vẫn hơi lạnh, cậu hơi cuộn tròn người lại, khó hiểu dõi theo người đang đi lấy thuốc.
Saar cầm lọ thuốc đứng ở mép giường nhìn Tạ Duy từ trên xuống. Hắn ngắm nghía kỹ càng thiếu niên từ đầu xuống chân, đúng là đóa hoa hồng của Đế quốc được chăm sóc trong giàu sang, toàn thân không chỗ nào là không hoàn hảo, nhưng giờ phút này trên làn da trắng tuyết ấy lại đầy rẫy những dấu vết mà hắn để lại vào đêm hôm đó.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng chúng vẫn không nhạt bớt.
Cơ thể xinh đẹp này chỉ có hắn được vuốt ve, những dấu vết mang tính chủ quyền này chỉ có hắn được để lại.
Dường như điện hạ của hắn vẫn chưa có ý thức như vậy, sao dám để lộ cơ thể trước mặt người khác chứ? Điều này không được cho phép, là sai lầm, mà sai lầm cần được sửa chữa, phạm lỗi phải chịu trừng phạt, chỉ có như vậy đối phương mới nhớ kỹ lời này để sau này không lặp lại.
Tạ Duy nhạy bén nhận ra nguy hiểm, người đàn ông bên cạnh cậu trông thật hung dữ. Gương mặt hắn tối đen và lạnh lùng, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt hắn khiến cậu sợ hãi.
Có thể là trên thân xe có dùng ma pháp trận, chỉ cần đóng cửa sổ, tiếng động bên ngoài sẽ không thể tiến vào, tiếng động bên trong cũng không truyền ra.
Không ai biết ở bên trong thân xe, sau khi uống thuốc giảm đau, hoàng tử nhỏ bị người chồng mới cưới của mình đè lên chiếc giường mềm mại, bàn tay dính thuốc mỡ của hắn đang mơn trớn từng tấc da thịt.
Saar không buông tha bất kỳ chỗ nào trên người Tạ Duy, hắn tỉ mỉ khám phá khiến người bên dưới phải run rẩy, nhịn không được bật khóc.
Miền Viễn Bắc ở lục địa Lares được coi là vùng hoang dã, khí hậu nơi đó cực kỳ lạnh lẽo, địa hình hiểm trở cheo leo, chỉ có người Parasol cường tráng mới có thể sinh sống và phát triển ở đó.
Khoảng hơn hai mươi năm trước, miền Viễn Bắc vẫn chưa được thống nhất, các bộ lạc lớn bé sống độc lập với nhau.
Mãi đến khi chiến tranh lan đến cánh đồng tuyết thần thánh, nhân tài Parasol tập hợp cùng nhau thành lập đội quân chiến binh lấy một địch ngàn, lãnh chúa được chọn ra đã dẫn dắt tộc nhân đánh đuổi quân xâm lược ra khỏi cánh đồng tuyết. Sau đó, bọn họ xây dựng lại quê hương, nghỉ ngơi lấy lại sức rồi phái những chiến binh ưu tú nhất rời khỏi cánh đồng tuyết để tìm kiếm tộc nhân bị bắt đi.
Bây giờ tộc người Parasol vẫn giữ lại tập tính thời kỳ bộ lạc, bọn họ yêu thích người đẹp vật đẹp, họ không ngại “giao tiếp sâu sắc" với bạn đời của mình, trong vấn đề này, họ rất cuồng nhiệt thậm chí là hoang dã.
Còn có một vài quy định được thiết lập, đó là người Parasol chỉ dạy dỗ người bạn đời của mình ở trên giường.
Người Parasol sẽ không làm bạn đời của mình khóc trừ khi ở trên giường, nếu không, chắc chắn họ sẽ bị tộc nhân chế nhạo và khinh thường.
“Em không được khoe thân mình trước mặt người nào khác ngoại trừ ta, đó là bất trung với bạn đời, là sự khıêυ khí©h đối với ta, em không được như vậy.” Bàn tay thô dày với những vết chai của Saar nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tạ Duy, nhưng sự an ủi này cũng chỉ đổi được cơn rùng mình của người trong lòng.
Cơ thể Tạ Duy mềm thành nước, từ đầu đến cuối Saar luôn cực kỳ dịu dàng nhưng như vậy càng đáng sợ hơn, thậm chí cậu còn cảm nhận được sự sung sướиɠ từ quá trình này.
Cậu không thể miêu tả cảm giác đó, đó là sự hưng phấn tới cực điểm, cơ thể nhạy cảm đến mức không thể chạm vào, mũi chân phải dùng sức căng ra mới có thể khiến mình không ngất đi vì vui sướиɠ.
Trong lúc mê ly, cậu chỉ có thể nghe theo lời Saar nói, lặp đi lặp lại rằng mình sẽ trung thành với bạn đời, tất cả những gì của cậu cũng thuộc về bạn đời, không được làm những người khác nhòm ngó dù chỉ một chút.