Chương 1: Đoá hoa hồng hoàng gia trong toà tháp

“Layla, hôm nay ngươi đưa đồ đến tòa tháp à?”

Người phụ nữ tóc vàng với dáng người đầy đặn chặn cô hầu gái đang mang đồ ra ngoài lại, duỗi tay lấy đi quả táo nửa xanh nửa đỏ từ đống đồ vật.

“Sacha, đây là đồ của điện hạ Siavy…”

Layla thấy nàng ta vừa ăn vừa lật xem mấy món đồ trên tay mình, thấy thích món nào là lại giấu vào trong tạp dề, nàng ấy nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ngươi thích gì cũng có thể lấy, ta không nói với ai đâu.” Sacha nghĩ tới vị “điện hạ” đang bị nhốt trong tòa tháp, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Chỉ là một hoàng tử không được yêu thương cũng không được cho ra ngoài, dù mình có lấy toàn bộ đống đồ này thì hắn cũng có làm gì được cơ chứ?

Ngoại trừ người hầu làm việc trong hoàng gia, ai mà biết một năm trước, điện hạ Siavy, đóa hoa hồng của Đế quốc, vẫn còn là một hoàng tử không có tên chính thức bị nuôi nhốt trong tòa tháp kia đâu.

Layla không nói gì, nàng ấy chờ Sacha lấy hết mấy thứ tốt rồi chạy đi ngay. Ôm những món đồ còn sót lại, Layla thầm tức giận trong lòng.

Nàng ấy nghĩ tới vị điện hạ dịu dàng nhưng ốm yếu mà mình đang chăm sóc, lúc nào cậu cũng bị nhốt trong toà tháp, thật đáng thương, làm sao họ có thể nhẫn tâm cướp đồ của cậu? Quá đáng!

Lúc Layla mang đồ tới, Tạ Duy đang ngồi trên chiếc ghế cũ nát trong góc đọc một quyển sách dày nặng.

Vì toàn bộ cửa sổ đều bị đóng kín nên trong phòng cực kỳ tối, cậu chỉ có thể để sát vào ngọn nến tồi tàn duy nhất để đọc những dòng chữ dày đặc.

Nhiệt độ ban ngày khá cao, ánh mắt trời len lỏi vào phòng qua khe hở giữa những tấm ván gỗ trên cửa sổ.

Nhiệt độ trong phòng cũng không thấp, thậm chí còn hơi oi bức.

Nhưng Tạ Duy lại mặc quần dài áo dài, trên đùi đắp một chiếc thảm lông.

“Điện hạ Siavy, đây… Đây là đồ dùng sinh hoạt cho mấy ngày tới, ngài có cần thứ nào khác không?” Layla đứng đó, tay vò tạp dề của mình.

Nàng ấy thầm nghĩ, chỉ cần không phải đồ vật quá khó tìm, nếu điện hạ Siavy cần, nàng ấy sẽ tìm về cho cậu.

Cậu thanh niên trước mặt chỉ mặc bộ đồ dài bình thường, mái tóc dài màu bạch kim mượt mà xoã tung sau lưng, làn da mịn màng trắng như sứ nhờ được chăm sóc đặc biệt, đôi mắt màu hổ phách như viên đá quý hiếm.

Layla không thể tìm được từ ngữ nào trong vốn từ vựng nghèo nàn của mình để miêu tả vị điện hạ này, nàng ấy chỉ biết mình không muốn phải dời mắt khỏi cậu thiếu niên này chút nào.

Tạ Duy hiểu ý tốt của hầu gái, cậu lắc đầu cười nói: “Không thiếu gì cả, cảm ơn cô đã mang chúng tới đây.”

“Không, không cần cảm ơn… Đây là việc mà tôi nên làm.”

Nghe xong Tạ Duy nói, hai má Layla đỏ bừng lên, Layla có cảm giác tim mình đập nhanh hơn, nhưng chỉ chốc lát sau, tinh thần của nàng ấy đã suy sụp, nàng ấy không thể mang đầy đủ những món đồ của điện hạ tới đây, thật là xấu hổ.

Việc mà nàng ấy có thể làm là giao đồ càng nhanh càng tốt, bảo toàn càng nhiều đồ càng tốt.

Sau khi tiễn cô hầu gái mà lần nào tới cũng phải ngắm cậu một lúc lâu, kỵ sĩ bên ngoài đóng cánh cửa dày nặng lại, Tạ Duy mới đứng dậy quan sát mớ đồ dùng được đưa tới.

Lượng đồ ăn đủ cho mấy ngày tới, rau dưa trái cây tươi ít đến thảm thương, thịt lại càng không có.

Xem đồ ăn xong, thứ quan trọng tiếp theo là thuốc. Đọc nhãn dán viết tên thuốc, mở nắp lọ ngửi qua một lượt, Tạ Duy nghĩ quả nhiên lại bị đổi rồi. Những loại thuốc này không hề có tác dụng với cậu, dùng lâu còn khiến sức khoẻ cậu càng đi xuống.

Đã trọng sinh đến thế giới này được mười tám năm nhưng từ khi sinh ra, Tạ Duy luôn bị nhốt trong tòa tháp này.

Cậu đã từng cố thoát khỏi đây nhưng cái khó là căn phòng này cách mặt đất ít nhất năm mươi mét, cửa sổ bị đóng kín, cửa ra vào duy nhất luôn được canh gác bởi hai kỵ sĩ cao lớn cường tráng.

Kỵ sĩ ngoài cửa không được phép nói chuyện với cậu, thậm chí vào thời gian trước, tất cả mọi người đều không được nói với cậu nửa câu.

Với cơ thể ốm yếu bây giờ, thật sự không có cách nào có thể thoát ra khỏi tòa tháp này.

Sau khi thiên phú về ma pháp được phát hiện vào năm cậu sáu tuổi, cậu định lợi dùng năng lực thần kỳ này để trốn thoát, nhưng chưa kịp trưởng thành, cậu đã bị trói buộc bởi xiềng xích cấm ma.

Cũng là sau lúc đó, cuối cùng cũng có người nói chuyện với cậu, đó là một vị ma pháp sư mặc đồ kín mít thỉnh thoảng lại tới tháp dạy học cho cậu, đồng thời dạy cậu một vài suy nghĩ lệch lạc, ví dụ như cậu phải nghe lời Hoàng đế Hoàng hậu, bọn họ nhốt cậu vào tháp không cho cậu ra ngoài là để bảo vệ cậu, cậu phải phụng sự họ bằng tất cả tính mạng.

Tạ Duy trải qua chín năm liền như vậy, trong chín năm này, cậu vẫn không thể ra khỏi phòng chứ đừng nói tới việc thoát khỏi tháp.

Mãi đến ngày sinh nhật năm cậu mười lăm tuổi, một nhóm người hầu đột nhiên lao vào phòng, dùng áo choàng bọc lấy cậu rồi đưa ra ngoài, đó là lần đầu tiên Tạ Duy nhìn thấy dị thế.

Nhưng ngay sau đó Tạ Duy đã bị đưa vào một mật thất kỳ quái, chuyện sau đó cậu không còn nhớ rõ, sau khi được ra khỏi mật thất, cơ thể cậu đau đớn yếu đuối vô cùng, nằm liệt trên giường nửa năm mới đỡ hơn.

Trong những ngày nằm trên giường, đôi khi cậu vẫn tỉnh táo nhưng không thể mở mắt, cậu chắp vá những thông tin nghe được từ những người chăm sóc mình và những người thỉnh thoảng đến kiểm tra.

Thiên phú ma pháp của cậu đã bị hiến tế cho một người khác, từ khi rời khỏi mật thất, cậu đã trở thành phế nhân không có thiên phú.

Tạ Duy suy nghĩ lạc quan rằng nếu đã trở thành một người vô giá trị, cậu sẽ có cơ hội rời khỏi đây.

Sau nửa năm tĩnh dưỡng, đúng là cậu đã có cơ hội này. Đế quốc thua trận trong cuộc chiến với miền Viễn Bắc, phải gánh một khoản tiền đền bù kếch xù mà miền Viễn Bắc đưa ra.

Hoàng đế tiêu tiền vô độ, ham thích khơi mào chiến tranh không thể chi trả nổi, đành phải dùng đàn con trẻ tuổi xinh đẹp của mình làm vật trao đổi để chỉ phải trả một phần ba.

Sau khi nhận được bức hoạ của đàn con của Hoàng đế, lãnh chúa Viễn Bắc kiên quyết từ chối, mãi đến khi Hoàng hậu nhớ tới Tạ Duy vốn đã mất giá trị.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tạ Duy đúng là người có vẻ ngoài xuất chúng nhất trong đám hoàng tử hoàng nữ.

Sau khi gửi bức họa của Tạ Duy đi, không lâu sau họ nhận được phản hồi, lãnh chúa Viễn Bắc đồng ý, nhưng hắn yêu cầu ngoài một phần ba tiền bồi thường, Đế quốc phải cống nạp một vài món đồ.

Sau khi đại thần tài vụ tính toán, nhận định tổng giá trị của một phần ba tiền bồi thường và vài món đồ vẫn chưa đến một phần hai tổng tiền ban đầu, Hoàng đế đồng ý hiệp nghị bồi thường mới này.



Ở trang viên bên ngoài hoàng đô Đế quốc.

Ryan đứng ở cạnh bàn báo cáo quá trình chuẩn bị cho hôn lễ, họ muốn tổ chức hôn lễ với đóa hoa hồng của Đế quốc ở hoàng đô Đế quốc trước rồi mới quay về miền Viễn Bắc.

“Nghe nói sức khoẻ của em ấy không tốt, đã tìm y sư chưa?”

“Đã sắp xếp xong, thưa chủ nhân.”

“Sau khi kết thúc hôn lễ phải quay về lãnh địa ngay, ta không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

Saar Pukas đặt bộ đồ ăn xuống, nói vậy rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Ryan đứng tại chỗ khom lưng hành lễ: “Tất cả như ngài mong muốn, thưa chủ nhân.”