Tống Cảnh Xuyên không để ý đến bọn chúng, khi sợi hồn phách của hắn bay qua người ta, hai mắt hắn bỗng đỏ ngàu.
Quỷ khí quanh thân cuồn cuộn, có dấu hiệu như sắp biến thành lệ quỷ.
“Hằng Nga ch*t tiệt! Dám hủy hoại mười kiếp khổ tu, tuyệt đường về thiên giới của ta, ta sẽ sống ch*t với ngươi!”
Kiếp số đã tận, Tống Cảnh Xuyên hẳn đã khôi phục ký ức chiến thần.
Nhưng giờ phút này trong mắt hắn tràn ngập oán hận.
Không hề có bóng dáng uy dũng khí phách của chiến thần nữa.
Mặt ta lộ vẻ giễu cợt: “Ngươi đường đường là chiến thần thiên giới, lại không dám thừa nhận bản thân suy đồi, chọn hy sinh người vô tội, thỏa mãn d/ụ/c vọng háo thắng của bản thân. Rõ ràng chính ngươi đã tự tuyệt đường lên thiên giới của mình!”
“Nói láo! Ta là chiến thần mạnh nhất thiên giới, sao có thể chịu bại trận! Huống chi kẻ kia chỉ là nữ tướng nho nhỏ của một tiểu quốc, nếu ta bại trận, chẳng phải sẽ phụ danh chiến thần hay sao?”
“Mà ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con thỏ vô danh tiểu tốt, giúp ta độ kiếp thành thần là phúc phận của ngươi!”
“Mười kiếp, ta thương hại ngươi khuynh mộ ta, ký khế ước cho ngươi cùng ta hạ phàm, được lấy cái ch*t trợ ta chứng đạo, ngươi nên biết ơn mới phải.”
Tống Cảnh Xuyên coi mọi chuyện như lẽ đương nhiên, như tất cả là hắn đang bố thí cho ta.
“Giờ thần khu của ta đã bị hủy, ngươi hãy nhập luân hồi lần nữa, trợ ta độ kiếp, dựng lại nguyên thần!”
Giọng hắn cao cao tại thượng, bâng quơ nói vài câu đã quyết định vận mệnh của ta.
“Hả? Ngươi xứng sao?”
Ta muốn nhìn xem chiến thần như hắn, có thật sự bách chiến bách thắng không!
Dường như bị ánh mắt khinh thường của ta kích động, Tống Cảnh Xuyên càng thêm điên cuồng, mưu mô định đạp thẳng ta vào con đường luân hồi.
Nhưng thần khu của hắn đã bị hủy, thần cách bị đánh nát, căn bản không địch lại được ta.
Ta múa chày ngọc một phát, hồn phách hắn loãng ra như sắp tan.
Ta cười lạnh thu chày lại: “Chiến thần thiên giới, cũng chỉ thế mà thôi.”
Tống Cảnh Xuyên đã lên lưng cọp khó leo xuống, một lát sau lại như khôi phục bộ dáng khi còn ở nhân giới, hai mắt chứa đầy thâm tình.
“A Thường, nàng lại giúp ta một lần nữa được không? Chờ ta thành thần rồi, ta hứa sẽ để nàng làm phi.”
Ta lùi về sau hai bước, chán ghét kéo giãn khoảng cách với hắn.
Những thứ bẩn thỉu, đừng nên dính vào!
Tống Cảnh Xuyên bị nhục nhã, mặt biến sắc.
“Tiện nhân, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết phận!”
Thấy ta mềm cứng không ăn, Tống Cảnh Xuyên cũng không diễn nữa.
“Vậy ngươi đi ch*t đi! Đến lúc đó bổn quân đương nhiên sẽ tìm được người khác trợ bổn quân độ kiếp!”