Thời gian nhanh chóng trôi qua. Mới đó mà cũng đã đến ngày đón tiếp sứ thần.Buổi sáng, ở Cố Phủ cũng vì vậy mà nhộn nhịp hơn mọi khi.
Cố Ân hiện tại đang ngồi trước gương. Y phục đã thay chỉnh tề, A Tâm đang chăm chú chải kiểu tóc mới cho Cố Ân.
Một lúc sau tóc cũng đã xong, Cố Ân nhìn mình trong gương vô cùng tự hào: “A Tâm nhìn bổn thiếu gia rất tuấn tú lắm phải không?”
“Thiếu gia người quá tự tin, chỉ là tạm được thôi.” A Tâm khinh thường trả lời. Nhưng mà nhìn thiếu gia ngày hôm nay quả thật rất tuấn tú.
“Hừ ta là đẹp nhất, đi thôi tới giờ rồi, tổ mẫu chắc đang đợi ta.” Cố Ân đứng dậy nhìn mình trong gương vô cùng hài lòng rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa làm không ít hạ nhân trong phủ chú ý. Cố Ân khoác lên mình y phục được kết hợp hai màu đỏ và đen. Các họa tiết hoa văn dọc theo viền áo vô cùng đẹp mắt. Mái tóc được bế lên một cách gọn gàng, sóng mũi cao thẳng. Đặc biệt nhìn vào đôi mắt có phần nghiêm túc hơn bình thường. Hôm nay công tử nhà họ khí chất hơn người.
Cô Ân vô cùng lo lắng về sự việc sắp tới. Theo lời tổ mẫu nói thì sẽ có quan viên trong triều ra đón sứ thần cùng mình. Về phần lễ nghi cứ vào hỏi người đó. Biết là vậy nhưng Cố Ân vẫn cứ lo. Điều này làm cho khuôn mặt trở nên căng thẳng. Khiến đám hạ nhân như nhìn thấy một nhị thiếu gia Hoàn toàn khác bình thường. Không ngờ thiếu gia của họ cũng có vẻ mặt đáng sợ như vậy.
Cố Ân mặc kệ ánh mắt của hạ nhân tiến đến đại sảnh, cũng đã sắp đến thời gian ra đón tiếp sứ thần.
Lão thái bà nhìn thấy bộ dạng này của Cố Ân thì rất vui vẻ. Nếu cháu trai của bà chịu chững chạc như vậy mãi thì tốt.
Lão thái bà tiến đến nhắc nhở cố Ân một lần nữa: “ Ân nhi ngàn vạn lần đừng mất sai lầm. Hoàng cung nguy hiểm khó lường. Trong triều cũng không ít thể lực dòm ngó Cố gia của ta. Mọi hành động của con có thể luyên lụy cả Cố gia.”
“Tổ mẫu yên tâm Ân nhi nhớ rõ sẽ không gây phiền phức. Cũng đã đến giờ Ân nhi đi trước.” Cố Ân nắm lấy đôi tay già nua của lão thái bà áp lên mặt rồi nói.
Kiếp trước nàng cũng có bà nội yêu thương nàng như vậy. Nhưng mà bà đã ra đi mãi mãi. Bây giờ nhìn thấy tổ mẫu như vậy lòng không khỏi xúc động.
Ngoài cửa phủ đã có rất nhiều người cùng ngựa đợi sẵn. Cố Ân vừa ra tất cả binh lính đều quỳ xuống hành lễ. Hành động này khiến người đi đường chú ý không ít.
Khi binh lính hành lễ xong Cố Ân lên ngựa được chuẩn bị sẵn, ra lệnh xuất phát.
Hôm nay cổng thành được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Binh lính ở đây nhiều gấp hai ngày thường.
Lúc này Cố Ân nhìn thấy Sở Cảnh đang thẳng người ngồi trên ngựa. Xung quanh cũng có một đám lính, Cố Ân vô hai mắt sáng ngời hô lớn: “Sở huynh, đã lâu không gặp.”
Sở Cảnh nghe tiếng Cố Ân gọi quay người lại nói: “đã lâu không gặp Cố công tử.”
Tối hôm qua Sở Cảnh mới nhận được thánh chỉ. Nhìn thấy Cố Ân ở đây cũng có phần ngạt nhiên.
Cố Ân cười tươi như hoa hướng dương. Cuối cùng cũng gặp được người quen đi cùng.
Cố Ân vội vàng vào vị trí, đem tuấn mã đứng ngang hàng với Sở Cảnh: “Sở huynh thật ra ta không biết tiếp đón sứ thần như thế nào hết, ta rất lo lắng. Vì chuyện này mà mấy ngày nay ta mất ăn mất ngủ.”
“Không có việc gì lớn, đừng quá lo lắng. Khi nào sứ thần đến chúng ta mời họ vào ở Phủ được chuẩn bị sẵn. Đến khi đó là xong việc.” Sở Cảnh đã từng cùng các thái tử hoàng tử tiếp đón sứ thần nhiều nước. Cho nên vô cùng am hiểu về vấn đề này.
Sắp xếp nơi cho sứ thần ở ba ngày trước khi diện kiến hoàng đế. Chính là phong tục lâu đời của Tô quốc.
Cố Ân thở phào nhẹ nhõm. Vậy ta có thể yên tâm rồi.
Cố Ân cùng Sở Cảnh đến từ khi trời vừa bắt đầu sáng không khí vô cùng mát mẻ. Nhưng hiện tại đã là giờ ngọ vẫn không thấy người đâu. Theo tin tức từ sứ thần Nam Bang sáng hôm nay họ sẽ đến nơi.
Cố Ân ngước nhìn mặt trời ở trên đầu mồ hôi cũng đã chảy ướt hết áo. Trên khuôn mặt, những giọt mồ hôi cũng từng hạt lăn xuống. Nhìn sang phía Sở Cảnh cũng không khác mình lắm. Hiện tại Cố Ân vô cùng khó chịu vì phải phơi nắng như thế này.
“Sở huynh bao giờ sứ thần mới đến chúng ta cứ chờ ở đây vậy sao? Hay là chúng ta vào bóng mát nghỉ ngơi một chút?” Cố Ân chỉ vào bóng cây gần đó nói.
Sở Cảnh đưa mắt nhìn theo hướng Cố Ân chỉ trả lời: “Không được chúng ta không được rời khỏi vị trí này. Đây là quy định của triều ta. Huống chi hiện tại binh lính cũng ở đây. Chúng ta không thể bỏ mặt binh lính mà đi tìm nơi nghỉ ngơi được.”
Lời lẽ của Sở Cảnh có chút vấn đề nhưng mà Cố Ân hiểu rất rõ con người này. Không thể rời đi vì là quy định. Không thể rời đi vì hiện tại phải cùng binh lính đồng cam cộng khổ.
Sở Cảnh quả là người trọng tình trọng nghĩa. Là một vị quan tốt hiếm có. Có thể thấy quyết định kết bạn với người này là vô cùng đúng đắn. Với tài năng của hắn chắc chắn ngày sau tiền đồ vô hạn.
Cố Ân lau đi mồ hôi trên mặt tiếp tục nhìn về phía trước. Giờ khắc này chỉ mong nhìn thấy được tên sứ thần kia.
Sở Cảnh cho người đi xem hành trình của sứ thần Nam Bang cũng đã trở về, người này chính là thị vệ thân cận của Sở Cảnh. Vừa về đến đã quỳ trên mặt đất: “Bẩm Sở đại nhân, đoàn người của sứ thần cách đây khoảng mười dặm, nhưng đi vô cùng chậm, vừa đi một đoạn đã dừng lại nghỉ ngơi, không có vẻ gấp gáp.”
Nghe thông báo Sở Cảnh cũng biết vì sao giờ này đoàn sứ thần vẫn chưa đến nơi. Họ là đang cố tình đi chậm lại: “Được ta biết rồi ngươi lui xuống đi.”
Với tốc độ hiện tại có thể là không đến nơi kịp trước khi trời tối. Bọn họ chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Cố Ân ngồi trên ngựa đến mức hoa cả mắt. Cũng đã qua giờ cơm trưa hiện tại cái bụng réo lên không ngừng.
Đúng lúc đang suy nghĩ đến món ăn thì nghe thấy tiếng Cố Mẫn gọi: “Nhị huynh, sở đại nhân, ta mang chút điểm tâm đến cho hai huynh.”
Cố Mẫn dẫn theo đám hạ nhân. Họ mang theo điểm tâm cùng nước.
Cố Ân phóng xuống ngựa như bay đi về phía Cố Mẫn. Nhận lấy chén nước trên tay Cố Mẫn uống vào. Sở Cảnh cũng nhìn theo nơi phát ra giọng nói.
Cố Mẫn thấy Cố Ân đến thì tươi cười nói: “Muội nghe A Phúc nói các huynh ở đây, sứ thần vẫn chưa đến nên ta mang theo điểm tâm đến. Ở đây có rất nhiều có thể chi cho binh lính.”
“Chuyện này để ta hỏi ý Sở Cảnh thử.” Cố Ân nói rồi đi về phía Sở Cảnh.
Sau một hồi bàn bạc Sở Cảnh cũng đồng ý với Cố Ân. Cho binh lính tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ dùng điểm tâm. Họ cũng tranh thủ dùng một ít. Hiện tại sứ thần cũng không thể đến ngay lúc này.
Nhận được tiếp tế của Cố Mẫn, Cố Ân như sống lại. Không chỉ riêng Cố Ân mà cả đoàn người ai cũng vô cùng vui vẻ. Giữa cái nóng oi ả. Mà uống được ngụm trà ăn được miếng bánh, họ liên tục nói cảm ơn Cố tiểu thư, cùng hai vị đại nhân.
Khi ăn uống xong Cố Mẫn rời đi. Mọi người lại tiếp tục vào vị trí cũ.
Trong Tiêu Giao cung Tô Nguyệt Ánh cũng nhận được tin báo này. Sứ thần Nam Bang quả là hống hách vô cùng. Chẳng xem Tô quốc vào mắt. Xem ra cuộc chiến tranh giữa Nam Bang và Tô quốc chỉ diễn ra nhanh chóng mà thôi.
Tô Nguyệt Ánh thở dài căn dặn người theo dõi kỹ nhất cử nhất động của sứ thần Nam Bang.
Cố Ân ngồi trên ngựa vô cùng mệt mỏi. Trời cũng đã tối mà người chưa đến: “Sở đại nhân, nếu sứ thần chưa đến chúng ta ở lại đây luôn sao?”
“Đúng vậy a, chúng ta không thể rời khỏi vị trí này.” Sở Cảnh mệt mỏi trả lời.
Cố Ân quay đầu nhìn lại binh lính phía sau rồi nói: “Sở huynh hay là cho binh lính phía sau chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi. Chúng ta ngồi ngựa đã mệt như vậy. Huống chi binh lính là đang đứng.”
Sợ Cảnh suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho phép binh lính nghỉ ngơi tại chỗ.
Hôm nay trời không trăng, mọi thứ hiện tại trước mắt chỉ là một màu đen. Trong không gian im lặng lâu lâu lại nghe được tiếng hổ gầm tiếng chó hú. Những tiếng này vô cùng quen thuộc, từ lúc trở về Cố Phủ thì không còn nghe nữa.
Cố Ân ngủ gật trên ngựa bị đánh thức bởi tiếng gà gáy. Cũng may có võ công cao cho nên ngủ ngồi không bị ngã. Binh lính hiện tại cũng đã ổn định hàng ngũ. Sở Cảnh bên cạnh vẫn khí thế vô cùng.
Cố Ân nhảy xuống ngựa chỉnh sửa lại y phục chỉnh tề. Học theo phong thái Sở Cảnh mà leo lên ngựa chờ đợi sứ thần.
Thêm một canh giờ trôi qua trời cũng đã sáng hẳn. Ngoài cổng thành người qua lại tấp nập. Phía xa có một đoàn người đến. Cố Ân vừa nhìn thấy thì vô cùng kích động: “Đến rồi là bọn họ Sở Cảnh ngươi xem là bọn họ.”
Sở Cảnh thấy thái độ của Cố n thì lên tiếng nói: “Cố công tử không cần kích động. Bọn họ là đang không có ý tốt mới để chúng ta chờ đợi như vậy.”
Cố Ân nghe như vậy điều chỉnh lại cảm xúc. Hóa ra bọn họ xem chúng ta làm trò tiêu khiển.
Rất nhanh xe ngựa kia cũng đến trước mặt hai người họ. Cả đoàn người kia không ai ra nói chuyện.
Cố Ân cùng Sở Cảnh cũng không nói Chuyện. Ánh mắt có phần thâm trầm nhìn về phía cỗ xe ngựa.
Khi tình hình hai bên đang căn thẳng, thì nghe thấy tiếng người trong xe ngựa nói chuyện: “Ta là hoàng tử Nam Bang đến đây xin diện kiến hoàng đế Tô quốc.”
Sở Cảnh nghe nói xong thì hô lớn: “Xin hoàng tử xuất ra thư giới thiệu cùng với lệnh bài.”
Bên kia một tên lính cầm theo thư giới thiệu với lệnh bài dân lên Sở Cảnh. Sở Cảnh nhận lấy xem xét rồi nói: “Ta tên là Sở Cảnh cùng với Cố Ân đại nhân phụng lệnh bệ hạ đến tiếp đón sứ thần vào phủ nghỉ ngơi.
Người trong xe ngựa nghe Sở Cảnh nói không khỏi tức giận. Hoá ra Tô quốc chỉ cho hai người không quyền không thế ra tiếp đón. Từ lâu hắn đã tìm hiểu quan viên trong triều của Tô quốc. Sở Cảnh là tay sai đắc lực của hoàng đế. Còn tên Cố Ân kia vẫn là chưa nghe qua. Cục tức này hắn sẽ không bỏ qua.
Đoàn người nhanh chóng được Sở Cảnh cùng Cố Ân đưa đến phủ. Phủ này được bố trí binh lính sẵn. Để đảm bảo an toàn cho sứ thần. Cũng tiện thể giám sát nhất cử nhất động của bọn họ nên Sở Cảnh đã sắp xếp sẵn binh lính.
Sắp xếp cho sứ thần vào phủ xong, Cố Ân xoay người hướng Sở Cảnh nói: "Sở đại nhân ta về trước, huynh cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Được." Sở Cảnh ngắn gọn đáp lời, căn dặn vài tên lính căn cửa cái gì đó. Rồi cũng nhanh chóng ly khai.
Cố Ân tỉnh giấc đã là sáng hôm sau cả người điều đau nhức.
Tin tức sứ thần Nam Bang đến Sai ngày hẹn rất nhanh Tô Hoàng đã biết . Để cho người tiếp đón chờ đợi một ngày một đêm thì vô cùng tức giận. Nam Bang xem Tô quốc là gì đây, ngay trên lãnh thổ Tô quốc mà còn dám giở trò. Ngang nhiên đem Tô quốc làm trò tiêu khiển.
Tô Hoàng truyền khẩu dụ lệnh cho Cố Ân cùng Sở Cảnh tối nay vào cung yết kiến. Hắn muốn bàn bạc với Sở Cảnh một số việc về Nam Bang. Còn phần Cố Ân hắn muốn ban thưởng một ít lễ vật vì đã cứu mạng hắn.
Buổi tối ở thư phòng Tô Hoàng đang xem tấu chương thì Sở Cảnh cùng Cố Ân điện kiến.
“Các ngươi đến rồi sao?” Tô Hoàng đặt tấu chương trên tay xuống nhìn hai người đi vào hỏi.
“Tham kiến bệ hạ.” Cố Ân cùng Sở Cảnh đồng thanh hô.
“Miễn lễ, lần này trẫm gọi các khanh vào cung là có việc. Sứ thần Nam Bang đến đây không có thiện ý. Hiện nay biên giới giữa ta và Nam Bang vô cùng căng thẳng. Trẫm mong các ngươi vô cùng thận trọng.” Tô Hoàng nhìn hai người trước mặt nói.
“Thần sẽ cho người quan sát kỹ sứ thần sẽ không để xảy ra chuyện gì mong bệ hạ yên tâm .” Sở Cảnh cuối người nói.
“Được tốt lắm, ba ngày nữa ta sẽ tiếp sứ thần trên đại điện. An ninh trong điện ngày đó sẽ giao cho ngươi phụ trách.” Tô Hoàng giao nhiệm vụ mới cho Sở Cảnh.
Cố Ân đứng một bên âm thầm quan sát vị hoàng đế kia. Sắc mặt hiện tại vô cùng tốt, khác biệt với người hôm trước mình trị thương cho. Vị hoàng đế này cũng rất giống với hoàng hậu vô cùng nhân từ.
“Cố công tử, lần trước nhờ ngươi cứu trẫm, hôm nay trẫm ban thưởng cho ngươi xem như là trẫm trả ơn.” Tô Hoàng nói rồi gọi người mang lên một gương vàng.
“Cứu bệ hạ là trách nhiệm của thần, thần không thể nhận đồ đắt như vậy.” Cố Ân nhớ đến lời tổ mẫu vội vàng từ chối.
Tô Hoàng cười lên ha hả: “thế Cố Công tử ngươi muốn gì trẫm điều có thể ban cho.”
“Bẩm hoàng thượng thần hiện tại thần chưa suy nghĩ ra thứ mình muốn. Hay là để lần sau có thứ thần muốn sẽ xin hoàng thượng.” Cố Ân suy nghĩ một lúc, đây cũng là một món quà khó có được. Không thể để mất đi một cách như vậy. Hoàng đế lời nói ngàn vàng.
“Được trẫm ân chuẩn cho Khanh. Ba ngày nữa ta tiếp đón sứ thần trên đại điện ngươi cũng đến đi. Nếu không còn việc gì các khanh có thể trở về.” Tô Hoàng cho người lui xuống.
Cố Ân vừa ra khỏi cửa thở phào nhẹ nhõm. Sở huynh, huynh về trước đi, ta phải đi nhà xí. Sở Cảnh chưa trả lời Cố Ân đã chạy như bay đi tìm nhà xí.
Hoàng cung quá lớn cũng không biết phương hướng đi. Dọc đường phải kéo hai cung nữ hỏi đường. Vừa thấy nhà xí liền bay vào. Không biết lúc chiều ăn phải cái gì mà lại đau như vậy.
Rất nhanh Cố Ân giải quyết xong nỗi buồn bước ra. Nhưng mà hiện tại ở đây không có người. Trong tay cũng không có đèn, Ánh trăng hôm nay lại không được sáng. Hiện tại nên đi hướng nào? là ta bị lạc đường hay sao?
Cố Ân quay đến quay lui cũng không thấy ai. Cảm giác sợ ma lại hiện lên, trong đầu liên tưởng không biết bao nhiêu thứ. Cố Ân nhanh chóng tìm đại một phương hướng mà đi.
Đi được một lúc Cố Ân nghe thấy tiếng đánh nhau. Tiếng hô hào ngày càng lớn: “Hộ giá có thích khách.”
Trong cung cũng có thích khách sao? Theo bản năng tò mò Cố Ân nhanh chân bước về hướng phát ra tiếng. Càng đến gần càng nghe tiếng chém gϊếŧ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cố Ân thấy một đám người mặc áo đen đang điên cuồng chém gϊếŧ cung nữ còn có thị vệ.
Bọn người áo đen võ công vô cùng cao. Các chiêu thức điều rất lạ.
“Bảo vệ điện hạ.” Cố Ân nhận ra tiếng của người này là Ảo Ảnh là người hay đi theo bên cạnh cọp cái kia.
Lúc này trên mái nhà bay xuống thêm vài người áo đen. Hướng ảo ảnh đánh tới. Tô Nguyệt Ánh đứng nhìn miệng vẫn nở nụ cười. Nàng nhận ra đây là võ công của Nam Bang. Bọn họ lại ngang nhiên dám vào hoàng cung thành thích đại công chúa.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà Cố Ân vẫn thấy Tô Nguyệt Ánh cười. Bên cạnh còn chẳng có một người bảo vệ. Nữ nhân này bị điên rồi sao?
Ảo ảnh cùng những người còn lại đã cùng thích khách đánh nhau.
Vừa lúc đó Cố Ân thấy một tên thích khách cầm kiếm bay về phía Tô Nguyệt Ánh. Tốc độ bay vô cùng nhanh.
Tô Nguyệt Ánh nở nụ cười, tay âm thầm vận chuyển nội công. Chỉ không ngờ là trong lúc đó lại nghe thấy tiếng của một người la lớn: “Nữ nhân điên cô cười cái gì? Muốn chết sao?”
Cố Ân nhìn thấy thích khách bay đến hướng phía Tô Nguyệt Ánh. Miệng lập tức la lớn rồi nhảy ra trấn kiếm. Thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua bụng Cố Ân.
Cố Ân chỉ cảm thấy phía sau lưng mình một mảnh mềm mại dán vào. Xung quanh còn có hương thơm dễ chịu.
Cố Ân bị đâm một kiếm lùi về sau đυ.ng phải Tô Nguyệt Ánh. Trong lúc cấp bách Tô Nguyệt Ánh đã đỡ lấy Cố Ân ôm người vào lòng.
“Hỗn đản sao ngươi lại ở đây? Gϊếŧ hết cho ta.” Tô Nguyệt Ánh vốn dĩ là đang để người giả vờ đánh với bọn họ. Thực lực của bọn họ chưa đủ để gây nguy hiểm cho nàng. Không ngờ tên ngốc này lại nhảy ra.
Vừa nghe chủ nhân ra lệnh bọn người ảo ảnh tăng nhanh tốc đánh. Bọn áo đen không kịp trở tay vội vàng rút lui.
Lúc này Tô Nguyệt Ánh lớn tiếng truyền thái y.
Cố Ân lấy ra viên thuốc trong ống tay áo nhanh chóng uống vào. Dùng thuốc rất lên miệng vết thương sau đó nói: “không cần gọi thái y tá muốn về phủ. Nữ nhân điên lần sau gặp nguy hiểm thì trốn đi.”
Tô Nguyệt Ánh nghe ba từ nữ nhân điên không khỏi tức giận. Lần đầu tiên có người dám nói chuyện với nàng như vậy. Người này lại muốn chết hay sao? Nhưng mà nếu sợ chết thì hỗn đản này đã không trấn kiếm cho nàng.
“Hỗn đản im miệng có tin ta gϊếŧ chết ngươi không? Ngươi nói ai là nữ nhân điên? Muốn về phủ thì tự mình trở về.” Tô Nguyệt Ánh tức giận nói. Giờ phút này mới ý thức được mình đang ôm Cố Ân vội vàng xô ra.
Cố Ân bị xô ra đập đầu xuống nền gạch. Chỗ vết thương cũng vì vậy mà tiếp tục ra máu. Hiện tại dù có đau cũng phải tự mình trở về phủ. Quả thật làm ơn mất oán mà.
“Được vậy ta tự trở về không cần người phiền lòng.” Cố Ân chậm chạp đứng lên hướng Tô Nguyệt Ánh hành lễ.
Cố Ân vừa đi được ba bước thì quay người hỏi tiếp: “nhưng mà đi hướng nào mới có thể ra cổng hoàng cung? Ta không biết đường đi.”
Tô Nguyệt Ánh vẫn không cho Cố Ân một ánh mắt mở miệng trả lời: “Từ nơi này đi Thẳng quẹo phải sẽ đến cửa hoàng cung.”
Cố Ân nhận được câu trả lời nhanh chóng rời đi. Chỉ là không biết người kia vì sao tức giận như vậy? Đại công chúa cũng thật keo kiệt. Bên cạnh có nhiều thái giám cung nữ như thế mà cũng không cho người đưa ta về.
“Điện hạ có cần thần đi theo Cố công tử không?” Ảo Ảnh nhìn theo hướng Cố Ân rời đi rồi hỏi Tô Nguyệt Ánh.
“Không cần các ngươi lo dọn dẹp nơi này đi.” Tô Nguyệt Ánh nói rồi trở về Tiêu Giao cung.
Ảo Ảnh cúi người hành lễ tiếp tục chỉ đạo người dọn dẹp.
Cố Ân trở về phủ, hiện tại trong phủ vô cùng im lặng. Có lẽ giờ này mọi người đã say giấc.
Miệng vết thương kia không ngừng chảy máu phải nhanh chóng chữa trị.
Cố Ân nhanh chóng lấy ra hộp gỗ chứa đầy dược liệu của mình. Với kỹ thuật băng bó của mình Cố Ân rất dễ dàng xử lý vết thương.
Vết thương này rất sâu nếu vị trí lệch đi một chút có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Nữ nhân kia thật độc ác, bị thương như vậy cũng không cho người đưa ta về. Xem ra ngày mai vết thương này sẽ rất đau. Cũng không thể để tổ mẫu cùng tam muội biết. Nếu họ biết sẽ rất đau lòng.” Cố Ân lẩm bẩm một mình, rồi ngả lưng xuống cái giường thân yêu.
Cố Ân không biết vì sao, mình lại nhảy ra trấn kiếm cho nữ nhân độc ác kia. Chỉ là trong phút chốc chưa từng do dự. Có lẽ chính mình không muốn nhìn thấy nữ nhân kia bị thương. Cố Ân mải mê suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Tác giả có lời muốn nói: "Các bạn đọc truyện vui vẻ nhé, ta yêu các ngươi. Dạo này ta bệnh sắp tàn hình rồi các bạn ơi. Ước có người quan tâm kkk. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé...."