Sau khi Sở Cảnh đi. Cố Ân kêu người chuẩn bị ngựa. Hôm nay Cố Ân sẽ đến biệt viện thăm Thanh Thanh. Bảy ngày rồi có lẽ Thanh Thanh cũng đã quen với biệt viện kia.Cố Ân dắt ngựa ra khỏi cổng thành. mới lên ngựa hướng phía biệt viện mà phi đến. Hắc mã đen nhánh lao vun vυ"t trên đường. Con hắc mã này quả thật là ngựa quý. Lần trước nghe người trong phủ nói: “Đây là ngựa do hoàng đế ban thưởng cho Cố Phủ. Nhưng mà nó vô cùng hung hăng không ai dám lại gần.” Năm ngoái đại ca cùng với phụ thân đều không thu phục được nó. Do là ngựa thánh thượng ban tặng cho nên nó luôn được để ở Cố phủ chăm sóc chu đáo.
Dưới sự tò mò về hắc mã khó tính kia. Cố Ân đã đem con hắc mã ấy ra thu phục. Không ngờ con ngựa kia lại không làm Cố Ân ngã. Ngược lại còn rất ngoan ngoãn nghe lời. Điều này khiến Cố Ân vô cùng vui vẻ. Đặt cho nó cái tên vô cùng dễ thương là: “Trà sữa.”
Từ xa Cố Ân đã thấy biệt viện xinh đẹp trong tầm mắt. Quả là một nơi tuyệt vời.
Đến trước cổng biệt viện Cố Ân nhảy xuống ngựa, đem ngựa buộc vào gốc cây ở gần đó.
Tham quan cảnh vật xung quanh một vòng mới bước vào viện cất tiếng gọi người: “Thanh Thanh cô nương ta Cố Ân đây.”
“Cố công tử chờ một chút để ta đi gọi tiểu thư.” Người lên tiếng là hạ nhân trong viện. Người này là một nữ nhân trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhìn rất linh hoạt. Có lẽ là tỳ nữ thân cận của Thanh Thanh.
Một lúc sau Thanh Thanh từ trong viện đi ra. Hôm nay Thanh Thanh có phần khác thường ngày. Trước mặt Cố Ân như nhìn thấy một người hoàn toàn khác. Hôm nay Thanh Thanh mặc y phục cùng với trang sức mới. Mà nhất là trên khuôn mặt thêm một chút son phấn. Cố Ân nhìn đến ngây người.
“Tuyệt, tuyệt lắm.” Cố Ân kích động phát ra tiếng khen.
“Công tử nhìn ta mặc thế này có vừa ý công tử không?” Thanh Thanh nhẹ nhàng cười hướng Cố Ân hỏi.
“Ta thấy rất đẹp.” Cố Ân thu lại tầm mắt trả lời.
Nét đẹp này có thể khiến tên háo sắc kia để ý. Cộng thêm gia thế tốt, chắc chắn Vũ Trạch sẽ động lòng.
“Cô nương sáng ngày mai, ta sẽ tạo điều kiện cho cô nương gặp hắn. Ta sẽ tạo ra một mảng anh hùng cứu mỹ nhân. Chính là ở quán trà lớn nhất kinh thành. Mà mỹ nhân đó chính là cô nương, còn anh hùng kia chính là Vũ Trạch. Nhớ kỹ dù có hỗn loạn thế nào thì cũng không cần phải sợ. Sẽ không ai gây tổn thương đến cô nương. Cô nương chỉ cần để lại ấn tượng trong lòng vũ trạch. Người ở cạnh ta vào ngày mai sẽ là hắn ta. Mọi chuyện sau đó xem khả năng của cô nương vậy.” Cố Ân không chờ đợi thêm nói ra kế hoạch của mình, Thanh Thanh hiện tại cũng đã phù hợp với yêu cầu của mình.
“Được, ngày mai ta sẽ dẫn theo hạ nhân, chờ công tử ở quán trà.” Thanh Thanh vui vẻ đồng ý.
Cố Ân suy nghĩ một chút nói tiếp: “Được, Nếu cần thiết cô nương có thể dẫn hắn đến biệt viện tham quan. Có thể sử dụng mọi tài nguyên có trong viện này để dụ dỗ hắn. Với ngoại hình này. ta tin tưởng cô nương sẽ câu dẫn được tên Vũ Trạch háo sắc mà còn hám lợi kia.”
“Hôm nay cứ quyết định như vậy. Cái kia không có việc gì ta trở về trước. Nếu có việc cần tìm ta. Cứ cho người đến Cố Phủ đưa miếng lệnh bài này. Sẽ có người thông báo cho ta.” Cố Ân cầm lấy chén trà uống cạn. Sau đó lấy ra một miếng lệnh bài đưa cho Thanh Thanh.
Sau khi Cố Ân rời đi. Thanh Thanh trở vào viện lấy ra giấy bút ghi chép lại kế hoạch. Rồi đưa mảnh giấy cho người mang đi.
Trong tiêu giao cung, Tô Nguyệt Ánh không khỏi nở nụ cười khi đọc thư: “Xem ra sáng mai ta phải đến trà lâu kia thưởng thức một chút phong cảnh.”
Cố Ân trở về thư phòng của mình. Từ mật thất lấy ra một viên minh châu to. Bỏ vào hộp mang đi. Cái viên minh châu này cũng rất quý giá lần trước lần tổ mẫu ban cho. Mà đồ tổ mẫu cho có cái nào không quý giá. Lại còn to như vậy.
Cố Ân mang theo hộp đồ hướng đến trang viên của Vũ Trạch.
“Phiền ngươi báo với Vũ Trạch công tử có biểu đệ đến tìm. Ta tên là Cố Ân.” Cố Ân ngoài cửa trang viên kéo lấy tên canh cửa nói.
Trang viên này cũng thật lớn. Đây vốn dĩ là trang viên của nhà họ Tống. Là của hồi môn mà Tống Liên Nhi được cho khi về nhà chồng.
Còn Tên Vũ Trạch kia cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng. Tiền sinh hoạt hiện tại cũng lấy từ cửa hàng của Tống gia.
Người canh gác nhìn thấy một người ăn mặc vô cùng sang trọng. Không dám đắt tội vội vàng nói: “Công tử nhà ta sáng sớm đã ra khỏi nhà, Cố công tử có thể vào trong đợi một lúc.”
Cố Ân vừa định bước vào thì nghe tiếng Vũ Trạch từ xa vang lên: “Biểu đệ đến tìm huynh có chuyện gì không?”
Cố Ân tỏa ra vui vẻ kéo lấy tay của Vũ Trạch: “Đệ đến tìm huynh để tặng huynh viên minh châu này. Huynh xem thử có vừa ý không?” Cố Ân nói rồi đưa ra cái hộp nhỏ tinh xảo ra.
Vũ Trạch nhận lấy hộp quà vội vàng mở ra xem. Hai vừa nhìn thấy viên minh châu liền sáng lên. Quả là một viên minh châu quý hiếm còn to như vậy: “Vừa ý, vô cùng vừa ý. Biểu đệ thật có lòng, vào trong nhà uống với ta tách trà không?”
“Xin lỗi biểu huynh ta phải về phủ có việc. Hôm nay không thể vào trong được. Nhưng mà ngày mai, ta muốn mời huynh đến Trà lâu lớn nhất kinh thành. Thưởng thức trà cùng điểm tâm sáng. Nghe nói nơi đó rất nổi tiếng.” Cố Ân cười nói vui vẻ.
“Được, vậy sáng mai hẹn đệ ở trà lâu.” Vũ Trạch đưa hộp minh châu cho hạ nhân rồi nói.
“Vậy biểu huynh đệ về trước.” Cố Ân vội vàng ly khai.
Vũ Trạch nhìn theo bóng dáng Cố Ân nở một nụ cười diễu cợt: “Tên ngốc, nếu đã ngốc như vậy thì cho ngươi vui vẻ thêm vài ngày.”
Tác giả có lời muốn nói: "Mọi người ơi có ai còn đọc truyện của tớ không? Hãy để lại bình luận cho mình có chút động lực nhé. Giờ này là 0 giờ :34 phút vừa viết xong yêu mọi người nhiều."