Chương 36:
Màn đêm lại bắt đầu buông xuống. Tô Hoàng ngồi trong thư phòng tay xoa nguyệt thái dương. Chuyện của Thái tử gây ra không ít tranh cãi. Chỉ có điều duy nhất không ngờ đến, thế lực của Thái tử trong triều vô cùng lớn.
Bên ngoài thư phòng truyền đến ồn ào. Lúc này tổng quản thái giám đang ngăn người tiến vào ở cửa: “ nương nương hiện tại Hoàng thượng có chỉ không gặp bất kỳ người nào. Xin nương nương thứ lỗi cho nô tài.”
Mặc kệ người cản đường lúc này Nhàn phi vẫn tiếp tục gọi: “bệ hạ, bệ hạ.”
Tô Hoàng nghe được động tĩnh tay vẫn không ngừng xoa nguyệt thái dương, mở miệng nói: “ cho Nhàn phi vào đi.”
Tổng quản thái giám nghe lệnh tránh sang một bên cho người tiến vào.
Nhàn phi vừa vào đã khóc van xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ: “ bệ hạ thần thϊếp xin người, xin người đừng đày Hoàng nhi đi canh giữ hoàng lăng. Dù sao hoàng nhi cũng là con trai của người.” Nhàn phi quỳ trước mặt Tô Hoàng Cầu xin.
“ Tội của Thái tử trẫm không thể bỏ qua. Nhàn phi nàng về đi.” Tô Hoàng sắc mặt giận dữ, lời nói vẫn nhẹ nhàng đối với Nhàn phi.
“ Hoàng thượng nếu người phế hoàng nhi thì người gϊếŧ thần thϊếp trước đi. Người từ nhỏ chỉ coi trọng đại công chúa nào để Thái tử trong mắt. Thái tử chỉ là nhất thời hồ đồ phạm tội. Nếu đổi lại là đại công chúa người có ra tay trừng phạt nặng như vậy không?” Nhàn phi vừa khóc vừa đem địa vị của Tô Nguyệt Ánh cùng Tô Diễn nói ra.
“ Người đâu đưa Nhàn phi về cùng.” Tô Hoàng nghe những lời này vô cùng giận dữ rời khỏi thư phòng kêu người đưa Nhàn phi về.
Tô Hoàng cất bước đến ngự hoa viên. Các cung nữ thái giám theo phía sau nhưng được ông cho lui xuống hết. Chỉ một mình lặng lẽ trong màn đêm. Tô Hoàng ngước nhìn bầu trời đầy sao lòng cũng theo đó mà nặng trĩu.
Bỗng dưng trong không gian yên tĩnh từ xa vang đến tiếng đàn. Tô Hoàng nhắm mắt hưởng thức, không cần nói cũng biết ông cũng biết đó là ai đàn. Khúc nhạc này chỉ có hoàng hậu Cao Nhược đánh. Mỗi khi Tô Hoàng có chuyện không vui bà đều đàn cho Tô Hoàng nghe. Tô Hoàng cất bước đi theo tiếng đàn
Càng đi tiếng đàn càng lớn hơn. Cho đến khi ông thấy một bóng người đang ngồi giữa hồ đánh đàn. Ánh trăng chiếu gọi lên người kia
Để lại một bóng người khắc trên mặt nước.
Bao nhiêu phiền não lúc này dường như tan biến hết, nữ nhân trước mặt cho sự an tâm. Cũng như giờ khắc này chỉ cần đứng đây nhìn thấy nàng cũng làm lòng ông trở nên thổi mái hơn rất nhiều.
Tô Hoàng thở dài một hơi trở lại thư phòng. Phê duyệt tiếp tấu chương còn lại.
Tô Nguyệt Ánh trở về Tiêu Giao cung. Cho người thực hiện tiếp kế hoạch trước đó. Nàng đã đoán trước thừa tướng chắc chắn không để thái tử bị phế.
Tô Nguyệt Ánh ở thư phòng ngón tay thon dài cầm bút viết lên một tờ giấy. Một lúc sau đem giấy bỏ vào một bao thư đưa cho Ảo Ảnh căn dặn: “ sáng hôm sau ngươi đem thư này tìm cách giao cho thượng thư Mạc Hiển Lang.”
Thượng thư Mặc Hiển Lang là người đứng đầu lại bộ. Từ lâu lý gia và Mặc gia luôn trong tình thế đối đầu nhau. Lý gia vốn dĩ coi trời bằng vung vì có địa vị trong triều vô cùng vững chắc, ngày thường ức hϊếp bá tánh vô tội, cướp đoạt ruộng đất, tội ác vô số. Lý gia đã sớm là cái gai trong mắt của Mặc gia. Chuyện này giao cho Mặc Hiển Lang là vô cùng chính xác.
Tô Nguyệt Ánh trở về phòng ngủ. Đem cung bào cởi ra trở về giường ngủ. Nhưng mà từng hình ảnh mấy ngày nay cứ hiện lên, không tài nào chợp mắt được. Thế gian còn có một người có thể làm tâm nàng dao động. Một khắc trước còn muốn gϊếŧ người, một khắc sau lại muốn giữ lại mạng người. Trong quá khứ nàng chưa từng dao động như vậy. Ngày hôm nay cũng là ngày nàng sợ mất đi một người thương yêu mình nhất.
Cố Ân sao? Nhị công tử của Cố gia chỉ biết ăn chơi, không văn, không võ, thật sự là người vô dụng hay sao? Mỗi khi đến gần người này nàng luôn có cảm giác mơ hồ. Người này thật sự như lời đồn sao? Bao nhiêu câu hỏi bao vây lấy tâm trí nàng, dần đưa nàng vào giấc ngủ.
Cố Ân trở về rất muốn vào phòng mình để ngủ bù. Nhưng mà vừa vào cửa phủ thì đã nghe hạ nhân thông báo có người đến tìm.
Cố Ân gác lại ý định đi đến đại sảnh xem là ai. Vừa bước vào Cố Ân đã thấy Sở Cảnh ngồi trên ghế, cả người đều bị thương tích mà những vết thương kia đã được chữa trị.
“ Sở đại nhân người tìm ta sao?” Cố Ân bước đến hỏi.
Sở Cảnh nghe người hỏi mình thì đứng dậy nói: “ nhị công tử đại hạ mạn phép đến để nhờ người chút việc.”
Cố Ân vui vẻ nói: “ được đại nhân cứ nói giúp được ta sẽ giúp.”
Sở Cảnh đem sự tình phủ mình một đêm trở thành tàn tro cùng với thương thế của mình vì sao mà bị nói cho Cố Ân nghe. Sở Cảnh không biết vì sao lúc này lại đến tìm Cố Ân. Mặc dù họ mới gặp nhau một lần. Nhưng mà cả kinh thành này hắn chẳng biết đi đâu nhờ người giúp đỡ. Hắn chỉ nghĩ đến Cố Ân nên mới đến đây.
Cố Ân đập bàn một cái lớn: “ quá đáng thật quá đáng. Sở đại nhân hiện tại phủ của ngài bị cháy hay ở lại phủ của ta nghỉ ngơi đi.”
Sở Cảnh vốn là đến cầu Cố Ân giúp đỡ. Lúc ra khỏi thái y viện hắn trở về nhìn xem phủ một chút, sau đó mới phát hiện mình quên lệnh bài cùng túi bạc ở lại thái y viện. Không có lệnh bài không thể vào cung, hắn hiện tại chẳng khác nào bá tánh bình thường. Trong người cũng chẳng còn bạc.
“ Cảm ơn ý tốt của nhị công tử, nhưng hiện tại ta muốn vay nhị công tử một ít bạc có được không. Chờ ta vào lại hoàng cung sẽ trả lại công tử.”
Cố Ân nghe người kia nói vậy thì vội vàng nói: “ đại nhân đừng gọi ta là công tử nữa cứ gọi ta là Cố Ân là được. Hiện tại người đại nhân đang bị thương hay là ở lại đây nghỉ ngơi. Phủ của ta cũng rộng lắm chỉ một giang phòng có đáng là gì.”
Sở Cảnh nghe Cố Ân nói vậy đứng lên cảm ơn: “ được vậy ta xin làm phiền nhị công tử mấy ngày.”
“ Người đâu chuẩn bị phòng cho khách quý.” Cố Ân kêu người chuẩn bị phòng.
Lúc này A Tâm bên ngoài đi vào hành lễ với Sở Cảnh rồi hướng Cố Ân nói nhỏ: “ lão phu nhân còn chờ người dùng cơm.”
Cố Ân nghe đến dùng cơm thì hai mắt rực cái bụng cũng kêu lên vang dội. Lôi kéo thêm Sở Cảnh đến dùng cơm. Thái độ nhiệt tình của Cố Ân làm Sở Cảnh không thể từ chối.
“ Sở đại nhân cứ xem đây như là nhà của mình đừng khách sáo.” trên đường đi dùng cơm Cố Ân nói với Sở Cảnh.
Trên bàn cơm hôm nay nhiều hơn một người. Cố n đứng lên giới thiệu với mọi người: “ người này là Sở đại nhân sẽ ở phủ chúng ta vài hôm.”
Sở Cảnh nghe Cố Ân giới thiệu mình thì vội vàng đứng dậy cúi người chào những người có mặt trên bàn ăn.
Cố Ân đem người nhà giới thiệu qua một lần với Sở Cảnh thì ngồi xuống ăn cơm như lang sói.
“ Ca huynh ăn chậm thôi nhà mình có rất nhiều cơm không bỏ đói ca đâu.” Cố Mẫn thấy Cố Ân như vậy thì nhẹ nhàng nói. Không quên gắp thêm cái đùi gà vào chén Cố Ân. Cố Ân hϊếp mắt cười gắp lại cho Cố Mẫn một ít cá.
Lão thái bà vui vẻ gắp thức ăn cho hai đứa cháu của mình, cũng thúc dục Sở Cảnh ăn nhiều vào.
Một màn cả nhà vui vẻ dùng cơm lại hiện lên trước mắt. Sở Cảnh cảm giác như quay về những năm tháng có phụ thân có nương. Trên khuôn mặt từ lâu đã tắt nụ cười, hôm nay phá lệ cười lên. Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
Bữa cơm kết thúc trong sự vui vẻ. Ăn xong cả đám người tản ra. Cố Ân gọi người dẫn Sở Cảnh về phòng. không quên căn dặn hạ nhân chăm sóc tốt cho Sở Cảnh. Còn mình thì cũng trở về phòng mình ngủ một giấc thật tốt.
Tác giả có lời muốn nói: " tự nhiên không có cảm hứng viết nữa. Cho nên có thể ra chuyện chậm một chút... Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé." 😘