Chương 18: Hung Thủ

Diệp Lâm được người dắt đến một đường cuối cùng cũng đến nơi. Trên bàn ăn ngoài lão thái bà còn có vài người khác. Còn chưa kịp nói gì thì bị một bàn tay lôi kéo: “ biểu đệ, đệ trở về rồi ông trời có mắt a.”

Hóa ra là người này, giọng nói này chính là trong trí nhớ nguyên chủ ngày gặp nạn. Diệp Lâm cười cười giả vờ không quen biết người trước mặt.

“ Ngươi là ai? Đừng chạm vào ta.” Nói rồi rút tay về tỏa vẻ không thân thiết.

Người kia thấy hành động của Diệp Lâm thì tò mò cũng vì vậy mà thở phào. Hắn vốn là ngày đó đập đầu người này máy phát. Hơi thở đã không còn. Mới cho người quăng ở rừng sâu. Vậy mà hôm nay nghe hạ nhân báo lại người trở về. Hắn tay chân bủng rủn vội vàng đến nơi để xác thực. Rõ ràng là người kia khuôn mặt vóc dáng. Có lẽ đập đầu như vậy đã mất trí nhớ.

Lão thái bà tiến lên kéo Diệp Lâm vào bàn ăn rồi hỏi: “ Ân nhi mấy năm nay sao con không trở về nhà.”

“ Là do con trí nhớ đã mất cho nên không nhớ đường về nhà, con hiện tại chỉ nhớ được tổ mẫu.” Diệp Lâm vừa nói vừa tỏa vẻ oan ức hai mắt phiếm hồng.

Những người còn lại há hốc miệng. Riêng một người là cảm thấy vui vẻ.

Một nữ nhân trong số đó đứng lên hướng Diệp Lâm gọi: “ nhị ca, ta là muội muội của huynh ta rất nhớ huynh.”

Diệp Lâm thấy đôi mắt người kia đã thấm đẫm nước mắt vội vàng nói: “ muội muội đừng khóc ta đã về ngày sau sẽ bồi muội nhiều hơn.”

Bên cạnh lại được một cách tay quàng lên vai hắn vui vẻ tươi cười giới thiệu: “ nhị đệ ta là biểu ca của đệ tên là Vũ Trạch, đệ trở về có gì khó khăn cứ nói ta biết ta sẽ giúp đỡ đệ.”

Diệp Lâm lấy tay kéo lấy tay người kia. Vô cùng thân thiết nói: “ biểu ka huynh thật tốt, có việc gì ta nhất định tìm huynh giúp.”

Trong lòng Vũ Trạch kia âm thầm mừng rỡ tự nói thầm. Mạng lớn như vậy ta xem ngươi sống được bao lâu.

Diệp Lâm nhìn ánh mắt người kia đôi môi xinh đẹp cong lên. Cố Ân ta sẽ thay người báo thù. Về sau phần đời của ngươi để ta sống thay. Thay ngươi làm những việc còn lại.

Bữa cơm vô cùng xuông sẽ diễn ra.

Trong cung tiêu giao một thân ảnh bay vào đáp trên đất: “ bái kiến điện hạ.”

“ miễn lễ.” Thanh âm nhè nhẹ từ đôi môi đỏ phát ra. Ánh mắt vẫn hướng chú chim nhỏ trong lòng mà ngắm.

“ bẩm điện hạ đã điều tra rõ.” Tên áo đen cầm quyển sổ hai tay cung kính dân lên.

Cung nữ bên cạch tiến lên nhận lấy đem quyển sổ cung kính để lên bàn. Rồi trở về chỗ cũ.

Đôi mắt người kia vẫn không ngước lên ra lệnh: “ luôi xuống đi, tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động.”

“ tuân lệnh điện hạ.” Tên áo đen hướng nữ tử hành lễ liền nhanh chóng ly khai.

Lúc này người kia mới nhìn tới quyển sổ. Bàn tay thon dài lật trên từng trang giấy. Người tên gọi Cố Ân, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa lập gia thất, là người phong lưu thường xuyên ra vào kỹ viện. Không văn không võ, cơ thể ốm yếu nhiều bệnh.

Đọc xong một lượt ánh mắt Tô Nguyệt Ánh có phần trầm xuống. Ốm yếu nhiều bệnh sao? Ngày đó lại cỏng mình xa như vậy. Ánh mắt lại dời tới dòng chữ phong lưu. Quả là tên lưu manh.

Diệp Lâm đang đi vòng quanh phủ xem xét thì át xì máy cái. Thị nữ đi theo bên cạch vội lấy áo khoác đưa tới: “ thiếu gia người nhiều bệnh mau mặc thêm áo.”

Nguyên lai cái chủ nhân thân thể này giả bệnh. Lại còn giả háo sắc ra vào thanh lâu. Hèn chi trong những giấc mơ Diệp Lâm điều thấy mỹ nữ áp sác. Tỉnh dậy lại phải chùi máu mũi.

Nhận lấy áo khoác lên thân thể cộng thêm ho khan vài tiếng tỏa vẻ mệt mỏi. Xem đã đủ chán Diệp Lâm hướng thị nữ dẫn đường cho lui xuống. Bản thân mình thì trở về phòng đánh một giấc hảo. Không ngờ nguyên thân lại có gia cảnh tốt như vậy.

Lúc mới trở về không nhìn kỹ căn phòng này. Giờ nhìn lại quả thật kinh người. Cái giường vô cùng lớn, giường còn mềm mại thơm tho. Bên trong phòng chứa một cái tủ to, trong để thật nhiều đồ vật, bắt mắt nhất là những viên ngọc to nhiều màu sắc. Diệp Lâm đưa tay cầm lên một viên to bằng lòng bàn tay, mặt ngọc trơn bóng cảm giác mát mẻ dễ chịu. Toàn bộ đồ vật ở đây chắc cũng toàn là đồ sưu tầm quý giá. Diệp Lâm không ngừng chạy đông chạy tây xem xét. Phải mất một canh giờ sau mới xem xong đồ vật trong phòng.

Lúc này mới tiến đến giường to nằm lên. Đem chăn đắp lên người. Cũng không biết được nguyên nhân tên Vũ Trạch kia làm gì lại ám sát thân chủ như vậy. Cơn buồn ngủ ập đến Diệp Lâm ngáp mấy cái rồi chìm vào mộng đẹp.

Mà mộng đẹp duy nhất hiện tại đó là ôm mỹ nhân. Trái ôm phải ôm quả là chốn thiên đường. Một cái mộng khác là mắt thấy Châu Nhất Lạt rời đi bóng lưng xa dần. Muốn nắm nàng lại nhưng đôi tay lại vô lực, cảm giác đáy lòng một trận đau đớn.