Chương 17: Hồi Phủ

Diệp Lâm ngồi ngay ngắn trong xe ngựa. Cạnh mình là lão thái bà. Mắt thấy tay rung rẩy của bà vẫn nắm mình. Diệp lâm đưa tay còn lại nắm lấy tay bà: “ con đã trở về tổ mẫu đừng buồn nữa.” Lão thái bà từ lúc lên xe ngựa cõi lòng luôn cảm thấy chua xót. Đã cố kiềm chế nhưng nước mắt vẫn lăn xuống. Bà đưa tay lau đi nước mắt nhìn Diệp Lâm vẻ triều mến: “ Ân nhi mấy năm nay vất vả cho con rồi, đợi về nhà ta sẽ bù đắp.”

Diệp Lâm biết dáng vẻ mình hiện tại khác gì ăn xin cái miệng giật giật,thở dài một hơi nói: “ con sống cũng rất tốt tổ mẫu đừng lo lắng nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Bên trong Tiêu Giao Cung . Một hồng y nữ tử đang ngồi giữa thư phòng. Sống lưng thẳng tắp, đôi hàng mi dày cong vuốt ẩn bên trong là đôi mắt phượng xinh đẹp,sóng mũi cao thẳng, đôi môi nàng tựa hoa anh đào nở rộ. Hai má lúm đồng tiền vô cùng tinh xảo.Ngón tay thon dài cầm lấy bút viết. Trên tờ giấy trắng hiện ra những nét chữ vô cùng xinh đẹp.

Cung nữ xếp thành hàng dài phía dưới quần áo chỉnh tề nghiêm trang. Dường như mọi hơi thở của họ điều không tồn tại. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Mà tiếng động duy nhất là tiếng viết chữ. Cùng với tiếng nhịp tim đập của các cung nữ.

Từ bên ngoài một thân ảnh phi vào quỳ dưới đất hành lễ: “ bái kiến điện hạ.”

Người vừa vào tên là Ảo Ảnh là thuộc hạ đắc lực của đại công chúa.

Người kia hai mắt vẫn nhìn vào giấy, tay vẫn tiếp tục viết chữ. Đôi môi mỏng của người kia hé mở. “ miễn lễ có gì cứ nói.”

“ bẩm điện hạ đã tra ra. Người tên gọi Cố Ân là nhị thiếu gia nhà họ Cố. Mấy năm nay bị thất lạc, là vào đến thành mới được nhận lại. Hiện tại đang trên đường hồi phủ.” Tên áo đen đem sự tình một mạch nói ra. Trên phố hôm nay cũng thật náo nhiệt.

Nét chữ đang viết giữ chừng thì dừng lại. Đôi mắt khẽ động. “ Cố Ân sao người này không có ấn tượng, tra tiếp cho ta.”

Tên áo đen nhanh chóng rời đi. “Tuân lệnh.”

Ngày đó khi rời đi Tô Nguyệt Ánh đã kêu người âm thầm theo dõi người đã cứu mình. Người này y thuật cao siêu có thể trọng dụng. Vết thương của nàng bị tên đâm xuyên vậy mà hiện tại đã sử dụng bút được. Quả là y thuật tốt. Tô Nguyệt Ánh đưa mắt nhìn lên cái lọ thuốc lấy từ chỗ người kia về. Đôi mắt hướng về phía xa xăm.

Khi cổ xe ngựa về đến cửa phủ. Lão thái bà được gia đinh dìu xuống xe. Diệp Lâm theo đó phóng xuống. Đập vào mắt là cái cửa phủ to lớn. Có bốn người cach gác ở cửa. Bên trên đề Cố Tướng Phủ.

Bên trong phủ mọi người nghe tiếng thì vội vàng ra xem. Chỉ thấy lão phu nhân nắm lấy tay một tên ăn mày đi vào. Cả phủ điều náo động.

Thấy lão phu nhân tiếng vào mọi người điều hành lễ.

“ người đâu chuẩn bị nước nóng quần áo cho nhị thiếu gia. Chuẩn bị thêm nhiều thức ăn mau lên.” Lão thái bà giọng vẫn còn rung lớn tiếng hô.

Bọn người làm nghe vậy tức tốc đi chuẩn bị. Bọn họ không tin vào mắt mình đây là nhị thiếu gia của bọn họ. Nhất thời tiếng bàn tán sôi nổi lại bùng lên.

Rất nhanh Diệp Lâm được người dắt vào phòng mình. Căn phòng to lớn không có một hạt bụi.

Hai thị nữ đem đồ tiếng vào: “ thiếu gia đồ của người.”

“ các ngươi để đó rồi ra ngoài đi.” Diệp Lâm nhìn đồ mang vào rồi nói với hai thị nữ.

Diệp Lâm mang y phục phóng như bay vào thùng nước. Một cảm giác mát mẻ ập đến. Diệp Lâm không muốn rời khỏi cả người ngâm vào nước. Cho đến khi bên ngoài có tiếng nói: “ thiếu gia, lão phu nhân đang đợi người dùng cơm.”

Diệp Lâm ngôi mình khỏi dòng nước mát mẻ. Mặt hảo y phục mới. Thật là bộ y phục tốt. Cũng là một bộ y phục trắng. Sở thích này chắc là của nguyên chủ. Mà mình cũng giống nhau như vậy thích bạch y. Mặc lên người y phục cho người ta ở cảm giác thổi mái.

Dù ở đây lâu nhưng chải tóc thật khó. Bình thường luôn là Lạt nhi giúp mình chải. Loay hoay một hồi mới quyết định mở cửa nhờ người chải tóc.

Diệp Lâm tiếng đến mở cửa. Hai thị nữ đứng ở cửa bỗng giật mình quay lại thấy trước mắt mình là thiếu niên anh tuấn ngày nào. Chỉ có điều nước da đã ngâm hơn trước.

Diệp Lâm nở nụ cười tươi rồi nói: “ các ngươi chải tóc giúp ta a.”

Hai thị nữ vội vã gật đầu.

Nhìn trong gương Diệp Lâm hài lòng với kểu tóc mới nhưng mà vẫn muốn Lạt nhi chải cho mình. Nghĩ như vậy lòng liền trầm xuống. Không biết mấy ngày nay nàng sống như thế nào? Có nhớ đến mình không?

Lúc này ở ngoài truyền đến âm thanh người gọi: “ nhị thiếu gia, lão phu nhân cho gọi người.”

Diệp Lâm nhìn nhìn mình trong gương điều chỉnh lại khuông mặt tươi cười, rồi nói với hai thị nữ đang tươi cười nhìn mình. “ Chúng ta đi thôi.”

Diệp Lâm bước ra khỏi cửa phòng theo thị nữ dẫn đường mà đi. Người làm trong nhà hiếu kỳ thông tin thiếu gia trở về. Trên đường đi cũng gặp nhiều người hơn. Họ hướng Diệp Lâm là kinh ngạc rồi vui mừng.

Diệp Lâm anh tuấn tiêu sái đi một đường. Không còn là ăn mày nữa. Cảm nhận mọi ánh mắt hướng về mình điều là ngưỡng mộ. Cõi lòng trở nên vui vẻ vô cùng, cái miệng tạo nên vòng cong đẹp mắt.

Tác giả có lời muốn nói.: “ cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình. Đọc thấy hay hãy để lại bình luận cho tác giả nhé, mọi bình luận của các bạn là động lực của tác giả.”