Chương 53

Quỳ dập đầu?

Đừng nói Tô Chỉ không có đυ.ng người nữ kia, dù cho có đυ.ng thì đã sao?

Qua Lâm bước lên trước một bước, nói "Ngươi không nghe thấy sao? Nàng nói nàng không đυ.ng nữ nhân của ngươi, là cô ta tự té."

Nam nhân kia nghe Qua Lâm nói xong, càng không kìm được giận dữ, giơ tay lên muốn đánh cô, hoàn hảo là bảo vệ đứng một bên nhanh mắt, vội vàng giữ hắn lại, xem như quyền chưa xuất ra đã mai một đi.

Xem tình hình này, bất kể là Tô Chỉ có đυ.ng nữ nhân kia hay không, tất cả mọi người đều thấy, nam nhân kia không chịu nói lý. Lớn tiếng quát tháo không nói, còn động thủ đánh phụ nữa, nói thế nào cũng bị người ta khinh thường.

Chẳng qua là nam nhân kia không hề phát hiện, đã bị bảo vệ giữ lấy mà trong miệng vẫn không ngừng la hét tục tĩu.

Qua Lâm cười nhếch mép "Đừng tưởng ngươi là đàn ông thì ta sợ ngươi, ngươi tiến đến đây, ta đánh ngươi như cũ!"

Hắc, Qua Lâm vừa nói xong, nam nhân kia thật sự tức đến trào máu.

Hắn giống như muốn liều mạng, vùng vẫy khỏi tay bảo vệ, còn kêu lên "Lão tử hôm nay không gϊếŧ chết ngươi, cũng sẽ tìm người gϊếŧ chết ngươi!" Mà lúc này, không biết ở đâu ra khoảng hở, lại để hắn thoát ra được.

Thoát khỏi kìm kẹp, nam nhân tiến nhanh lên phía trước, nhấc chân liền hướng Qua Lâm đạp mạnh một cái!

Một loạt động tác liền mạch, vốn không ai ngờ nam nhân kia thoát được bảo vệ, vì vậy trong chớp nhoáng này, Qua Lâm bị bất ngờ đến sững sờ. Cô nhìn thấy hắn đạp tới, lại không biết phản ứng thế nào.

Mà tại lúc cái chân kia giáng xuống, một màn kích tính đã xuất hiện!

Tô Chỉ đột nhiên kéo Qua Lâm ra, nàng cũng đá chân phải lên, cùng nam nhân kia đấu một cước!

Mọi người có mặt đều xôn xao, bởi vì, mặc cho ai đều không nghĩ tới tiểu cô nương trước mắt không phải chỉ kéo Qua Lâm tránh đi, mà còn không biết sống chết đối cước cùng đại nam nhân. Khí lực của nam nhân và nữ nhân khác xa như thế nào? Huống hồ nam nhân kia là đang dồn toàn lực, một cước này chỉ sợ xương cốt của tiểu cô nương kia quá giòn, liền 'Rắc' một cái gãy luôn.

Nhưng kết quả lại ngoài dự kiến, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.

Chỉ thấy chân trụ của nam nhân kia đột nhiên mất trọng tâm, cả người hắn ngả nhào về phía trước, té đập mạnh xuống đất, ngay sau đó là tiếng gào khóc thảm thiết của hắn vang lên.

Mà Tô Chỉ thì không hề đổi sắc mặt.

Mọi người có chút không biết phản ứng như thế nào, sững sờ đứng yên tại chỗ, bọn họ ngơ ngác nhìn nam nhân nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, không một ai đến đỡ hắn lên. Lúc này, phản ứng nhanh nhất phải kể đến Qua Lâm.

Hắc, trong lòng cô kêu một tiếng 'Tốt', tiếp theo là bất chấp tất cả, nhanh chóng xắn tay áo bay vào tên kia cho thêm vài đạp.

Thật là hết biết nói sao, Qua Lâm đạp xong hai ba cước thì đám người kia mới có phản ứng, nhanh chóng bước lên giữ Qua Lâm lại. Qua Lâm chưa hả giận, trước khi bị kéo đi còn đạp thêm một cước.

Cô chưa từng thấy cô cùng Tô Chỉ ăn ý đến vậy.

Chuyện thành như vậy, không gọi cảnh sát cũng không được. Chủ quản bị hù như vậy nên không lên tiếng khuyên can gì nữa, run rẩy móc điện thoại ra gọi 110. Tô Chỉ thấy động tác của chủ quản, không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói với Qua Lâm "Vốn không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng lại là quá lớn."

Qua Lâm nhìn Tô Chỉ, cười cười lắc đầu, ý bảo nàng thoải mái, thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên cô biết rõ Tô Chỉ nghĩ gì, Tô Chỉ là người không có thân phận, cho nên trong lòng nàng nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không nên động đến cảnh sát, đến lúc đó, đối mặt với vấn đề thân phận khẳng định khó giải quyết hơn.

Nhưng người nào cũng không trách chuyện này, trách là trách nam nhân đằng kia không biết sống chết, nam nhân như vậy, dù ngươi đã cố tình tránh hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.

Không ai nói thêm gì, Qua Lâm nhìn Khương Ngọc, dùng ánh mắt giao tiếp, hỏi nàng có biện pháp gì không. Khương Ngọc hiểu ý, vội vàng gật đầu, móc điện thoại ra tìm người hỗ trợ.

Cảnh sát hành động tốc độ rất nhang, chốc lát là Qua Lâm nghe thấy âm thanh còi hụ của xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt vang lên. Ngay sau đó, cửa bị mở ra lần nữa, căn phòng nguyên bản đã có không ít người, lại càng thêm chen chúc chật chội, một đoàn người gồm cả cảnh sát, hộ lý đi vào.

Nam nhân kia vẫn gào khóc trên mặt đất, đoán chừng thực sự rất đau. Một cước kia của Tô Chỉ nói mạnh không mạnh, nói nhẹ không nhẹ, xem chừng nhẹ nhất thì chân hắn cũng gãy rồi.

Hộ lý nhanh chóng kiểm tra tình trạng vết thương, cảnh sát thì hỏi chuyện chủ quản, đối thoại được hai ba câu, cảnh sát chuyển ánh nhìn sang Qua Lâm. Lúc này, Khương Ngọc đi tới, nàng cười cười với cảnh sát dẫn đầu, liền kéo hắn qua một bên nói chuyện, hai người thì thầm, không biết nói cái gì.

Đại khái qua mấy phút đồng hồ, cảnh sát dẫn đầu mới đi tới nói với Qua Lâm, hắn cười cười nói "Vừa rồi Khương tiểu thư đã tóm tắt tình huống cho ta nghe, chuyện này đồn chúng ta cũng đã biết, vấn đề không có gì lớn, ngươi bồi thường ít tiền, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng đi.

Qua Lâm gật đầu "Được như vậy thì còn gì bằng, nhưng mà không biết…" Nói đoạn, cô chuyển mắt nhìn sang nam nhân kia.

Đương nhiên ngài cảnh sát hiểu được "Yên tâm đi, người nọ cũng không phải công dân lương thiện gì, hắn sẽ không muốn làm lớn chuyện đâu, ngươi theo ta về đồn lấy khẩu cung, nộp phạt, coi như xong chuyện."

Có thể giải quyết như thế này, không còn gì tốt hơn.

Nhưng mà cơn giận trong lòng Qua Lâm còn chưa tan, hôm nay nếu không phải vì e ngại vấn đề thân phận của Tô Chỉ, đừng nói là cảnh sát đến, có Diêm Vương lão tử đến cô cũng phải giáo huấn tên nam nhân kia một trận ra trò!

Sau đó, nam nhân được đi bệnh viện, mấy người Qua Lâm theo cảnh sát về đồn. Trải qua mấy tiếng đồng hồ bị giày vò, đến lúc gần rạng sáng, bốn người mới được thả ra.

Từ lúc trong nhà hàng đã cảm giác không tốt, giờ ra đây lại bị gió lạnh bạt vào mặt, ai nấy tâm tình đều không tốt. Với Khương Ngọc mà nói, một cái sinh nhật vui vẻ biến thành như vậy, nói không tức giận là nói dối.

"Sao trước giờ ta không phát hiện ngươi nóng tính như vậy, bất quá nam nhân kia hơi xấu miệng một chút, nhưng ngươi có cần đánh hắn không." Khương Ngọc oán trách "Không nói đến làm hỏng sinh nhật ta, chỉ nói đến ngươi có thấy bộ dạng cao to của hắn, vạn nhất thật sự đánh nhau, chẳng phải là ngươi thiệt hay sao hả."

Qua Lâm không lên tiếng, sắc mặt cực kém.

Tề Vi cảm giác bầu không khí vi diệu, liền khều Khương Ngọc một cái, nhỏ giọng thì thầm "Sao ngươi nhiều lời quá vậy."

"Ta nói như vậy mà gọi là nhiều lời?" Khương Ngọc bất mãn, thanh âm càng lớn "Chẳng phải nam nhân kia chỉ đẩy Tô Chỉ một cái thôi sao, việc gì ngươi tức giận như vậy, chưa nói đến Tô Chỉ đâu phải người dễ trêu ghẹo, người ta cũng không nói gì, ngươi kích động như vậy làm chi."

Ngụ ý, không phải nói cô, Hoàng Đế không vội thái giám gấp à.

"Ngươi biết cái gì!" Đột nhiên Qua Lâm lớn tiếng quát, dọa Khương Ngọc nhảy dựng, nàng xoay lưng, đối mặt với Khương Ngọc, vẻ mặt kích động, trừng to mắt, "Là ta kích động đó, thì làm sao? Ở chỗ ta Tô Chỉ chính là Hoàng đế! Ai dám động đến nàng ta không để yên! Nàng có thể ở đằng sau ta diễu võ giương càn rỡ! Ta cam tâm tình nguyện đi đằng trước nàng đỡ đòn! Thì đã làm sao, hả?!"



Vốn là đêm khuya vắng ngươi, Qua Lâm rống to như vậy, chắc cả con phố đều nghe.

Mọi người đều choáng váng, kể cả Tô Chỉ.

Ai cũng không ngờ, một câu nói bình thường có thể khiến Qua Lâm phản ứng lớn như vậy, Khương Ngọc không ngờ, Tề Vi không ngờ, Tô Chỉ, càng không thể ngờ tới.

Vì vậy, trong lúc nhất thời, không ai dám mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Trong lúc đó, Qua Lâm cũng kinh ngạc vừa rồi tại sao cô lại thất thố đến thế, cô biết rõ cô như vậy không phải vì mấy lời oán trách của Khương Ngọc, nhưng cô lại không rõ ràng là vì cái gì. Cô ra sức hít thở sâu vài lần, mới nhẹ giọng nói với Khương Ngọc "Xin lỗi, ta nghĩ tại ta uống nhiều quá."

Nói xong, quay người bước đi nhanh.

Còn lại ba người nhìn nhau, không biết nói gì.

Sau đó, Tô Chỉ hướng Tề Vi gật đầu, nói "Ta cũng đi trước." Nói xong, nàng cũng bước nhanh, đuổi theo Qua Lâm.

Qua Lâm đi cực nhanh, mấy giây ngắn ngủi đã cách một khoảng xa, Tô Chỉ phải sải bước dài như chạy mới đuổi kịp Qua Lâm, còn cách một chút, nàng đi chậm lại, gọi Qua Lâm "Đợi một chút."

Nhưng Qua Lâm mắt điếc tai ngơ, vẫn bước nhanh về phía trước.

Tô Chỉ dứt khoát đứng lại, nói "Nếu ngươi bước tới một bước nữa, hai ta lập tức cắt đứt quan hệ."

Câu nói kia sức mạnh quá lớn đi, Qua Lâm đứng khựng tại chỗ. Từ trước đến nay Tô Chỉ không nói hai lời, cô không dám, không dám theo canh bạc lần này, lúc này cô sợ nhất là không còn quan hệ với Tô Chỉ.

Tô Chỉ thấy lời nói có hiệu quả, tranh thủ thời gian tiến lên đuổi theo Qua Lâm.

"Ngươi làm sao vậy?" Sau khi đuổi đến, Tô Chỉ hỏi.

Qua Lâm hơi mất tự nhiên, tránh né ánh mắt của Tô Chỉ, nói "Ta không sao, chắc do vừa rồi uống hơi nhiều, nên bây giờ vẫn còn say."

"Nói nhảm." Tô Chỉ không chút lưu tình, vạch trần cô, "Ngươi uống rượu là lúc nào, bây giờ là lúc nào? Dù ngươi có say mèm thì hiện tại cũng nên tỉnh rồi."

Qua Lâm bất đắc dĩ, lại không muốn cùng Tô Chỉ đoán mò cái gì nữa, "Ngươi muốn nói gì?"

"Vì cái gì?"

"Cái gì vì cái gì?"

Tô Chỉ không thuận theo, không buông tha, "Vì cái gì thất thố như vậy?"

Cô sợ nhất Tô Chỉ hỏi chuyện này, vì vậy cô giả ngu "Ta không biết ngươi nói cái gì."

Qua Lâm xoay người né tránh, ánh mắt Tô Chỉ lóe lên, nàng mất kiên nhẫn, dứt khoát đưa hai tay gắt gao giữ lấy Qua Lâm, đợi cô xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.

Qua Lâm không thể lui được nữa, thời gian dần qua, cô nhìn Tô Chỉ, Tô Chỉ nhìn cô.

Ngay lúc đó, đột nhiên Tô Chỉ từng chữ từng chữ, hỏi "Ngươi có thích ta không."

Hả… Sao?

Qua Lâm mãnh liệt mở to hai mắt, âm thanh 'ong ong' trong đầu liền lớn hơn. Cô hoài nghi cô nghe lầm, nhưng cô không có nghe lầm, công chúa hỏi có thích nàng hay không, nàng thật sự hỏi như vậy.

Có thích nàng không?

Qua Lâm không phải người ngu, như thế nào lại không biết mình thật sự đã rơi vào lưới tình. Vì Tô Chỉ làm nhiều như vậy, không thích nàng thì là cái gì?

Nhưng cô lấy cái gì mà thích, Tô Chỉ sắp đi rồi.

Không không không, lúc trước cô trốn tránh là vì sợ, sợ Tô Chỉ không tiếp thụ được, cũng sợ bản thân không tiếp thụ được. Sau đó cô lại sợ, sợ Tô Chỉ đi, thẳng thắng thì có lợi ích gì?

Nhưng thời khắc này, cô lại cảm thấy không thể trốn tránh nữa, Tô Chỉ đã sắp đi, hiện tại không nói? Chẳng lẽ đợi kiếp sau? Ai biết kiếp sau có gặp được nhau hay không?

Đúng rồi, nên nói nên nói, không nên để hối hận cả đời.

"Không." Qua Lâm nhấn mạnh "Ta không thích ngươi, ta là yêu ngươi."