Chương 27

Đút xong chén thuốc, mặt Tô Chỉ đã chuyển thành màu đỏ.

Nàng trấn định nỗi lòng, ngăn bản thân không suy nghĩ nhiều, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, vì nghi vấn trong lòng, ít việc này có là gì? Đứng dậy đi vào phòng bếp, trong lúc chà chà rửa chén thuốc, Tô Chỉ suy nghĩ.

Lần này Qua Lâm bị thương không nhẹ, đoán chừng thời gian hôn mê cũng không ngắn, như vậy khoảng thời gian này nên làm gì bây giờ? Theo thời gian trôi qua, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, tâm tư cũng bắt đầu như cái động không đáy, nghĩ hoài không tới nơi.

Tô Chỉ nghĩ đến đáp án, nàng phi thường mâu thuẫn. Bởi vì nàng tinh thường vô cùng, chỉ sợ đáp án chỉ có một, nhưng đáp án này nàng thật sự không cách nào tiếp nhận.

Chủ nhân của miếng ngọc bội còn lại, như thế nào cũng là nữ nhân.

Tô Chỉ hoảng loạn vô thần, đợi đến lúc trời tối đen nàng mới hoàn thần. Nhưng vừa phục hồi tinh thần một chút, lại có một sự kiện khác khiến nàng xoắn xuýt.

Kia chính là, làm thế nào ăn cơm ah?

Đút Qua Lâm uống một chén thuốc nàng đã muốn kiệt sức, giờ là ăn một bữa cơm, thật là muốn khó chết nàng mà, vốn loại sự tình này làm một lần đã đủ thẹn thùng, cố tình còn để Qua Lâm hôn mê nhiều ngày.

Tô Chỉ lắc đầu, thật là không có biện pháp, nàng lại không thể trơ mắt nhìn Qua Lâm chết đói. Thở dài, Tô Chỉ lấy trong tủ đầu giường mấy trăm đồng, khoác cái áo chuẩn bị xuống lầu. Nhưng vừa đi đến cửa nhà, Tô Chỉ lại dừng.

Nàng mở to hai mắt, thầm nghĩ, hiện tại Qua Lâm bị thương nặng như vậy, khẳng định chỉ có thể ăn cháo loảng, nhưng ngoài tiệm người ta toàn bán cháo đặc, có mua về Qua Lâm nuốt cũng không trôi ah. Tô Chỉ xoắn xuýt cái miệng nhỏ cả buổi, cuối cùng đóng cửa chính lại, đi phòng ngủ nhìn Qua Lâm một lần nữa, rồi đi sang phòng bếp.

Đúng vậy, nàng là xuống bếp nha.

Đột nhiên trong lòng Tô Chỉ khẩn trương muốn chết! Nàng đã vào ngự thiện phòng, vì Qua Lâm nấu thuốc, nhưng, cháo này làm sao nấu? Nàng nghĩ muốn nấu cháo dinh dưỡng cho Qua Lâm bồi bổ, nhưng rốt cuộc nấu như thế nào? Bắt nước trước hay bắt gạo trước? Hay đồng thời bắt nước và gạo? Hay đợi nước nóng mới bỏ gạo vào? Rồi làm như thế nào biết cháo đã chín? Tô Chỉ loạn hết cả lên, bối rối vô cùng.

Thì ra, nàng đúng là vô dụng như vậy?

Luôn lừa mình dối người cho là mình vẫn là Đại Doanh công chúa, ngươi nói một người ta không dám nói hai.

Thế nhưng mà, ở đây không phải Đại Doanh, ở đây không có mưu lược quốc gia đại sự, ở đây không cần đối phó âm mưu quỷ kế. Cái ở đây cần có, toàn bộ Tô Chỉ đều không có! Nàng ở chỗ này, quả thực cái gì cũng không biết, một ngày ngoại trừ nàng dùng tư thái công chúa, nàng thậm chí không làm được một việc gì ý nghĩa, từ lúc nào nàng đã trở thành như vậy.

Nghĩ đến đây, nét mặt Tô Chỉ tràn đầy cô đơn.

Cuối cùng, Tô Chỉ tự cười chế giễu mình, đi thẳng đến tủ bếp lấy cái nồi sau đó cho nước vô bắt lên lửa, nàng yên lặng đi đông gạo, vo năm sáu lượt mới cẩn thận đổ vô nồi. Nàng nhìn ánh lửa, tự hỏi rốt cuộc nấu cháo nên dùng lửa lớn hay lửa nhỏ. Nàng nhớ rõ trước kia có cung nữ nói lửa nhỏ lửa nhỏ gì đó, cho nên cuối cùng nàng để lửa nhỏ.

Đợi xong hết thảy, Tô Chỉ đã sớm mệt tinh bì lực tẫn*, nàng tất bật cả ngày chăm sóc Qua Lâm, lại còn nấu thuốc nấu cháo. Trong nhà tuy rằng mở điều hòa mát mẻ, nhưng nàng vẫn một thân mồ hôi, khó chịu không thôi. ("Tinh" và "lực" là "tinh lực", tức sức lực cùng tinh hoa; "bì" là mệt mỏi; "tẫn" là tận, cạn hết. Câu này có thể tạm hiểu là "sực cùng lực kiệt")

Nhưng dù mệt mỏi Tô Chỉ cũng không dám đi ngủ, bởi vẫn đang canh nồi cháo cho Qua Lâm, nàng sợ nàng đi ngủ, phòng bếp sẽ xảy ra hỏa hoạn. Nhưng hình như nàng đã đánh giá thấp trình độ mệt mỏi của đôi mắt rồi, đôi mắt kia luôn không tự chủ mà nhắm lại, thật là làm cho người ta khó chịu, muốn lấy gậy chống lên. Cứ nhắm mắt lại mở mắt, lặp lại không biết bao nhiêu lần, Tô Chỉ cũng hết chịu nổi.

Nàng dịu dịu hai mắt, lại dùng lực nhắm mắt, để cho mình thanh tĩnh một chút, mở mắt ra nàng đi phòng bếp coi cháo, cả người choáng váng.

Bởi vì, vốn muốn nấu cháo nhưng bây giờ lại có nồi cơm!

Sao lại thế này? Tô Chỉ giật mình, mở to mắt nhìn nồi cơm thật lâu, sao nấu cháo lại trở thành nồi cơm ah?

Có thể không luận trong nội tâm bao nhiêu thắc mắc, sự thật đã bày trước mắt, không tin cũng không được. Tắt bếp, chưa bao giờ Tô Chỉ uể oải như vậy. Nàng ở chỗ này thật không đúng rồi. Ở thế giới này, nàng ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, đọc đủ thứ thi thư, nàng có làm được gì để người khác tán thưởng đây?

Tính cách của nàng tệ cực kì, điểm này chính nàng hiểu rõ. Qua Lâm chán ghét nàng cũng phải, bởi vì tính cách hai người quá khác biệt, như ngày và đêm vậy. Qua Lâm chú trọng mọi người bình đẳng, mà nàng thì lại không sửa được tính phân chia giai cấp, từ đầu chí cuối nàng chỉ xem Qua Lâm như kẻ hầu người hạ của mình thôi. Hôm nay nghĩ ra nhiều vấn đề như vậy, nói nàng làm sao thích ứng đây.

Nhưng bất kể nói như thế nào, thì cũng nhờ những chuyện hôm nay mà Tô Chỉ hiểu ra không ít vấn đề. Xem ra sau này tính cách cùng tư tưởng của nàng sẽ thay đổi thôi.

Cũng may nàng là người biết tự vấn bản thân, đã biết mình không đúng thì sẽ sửa, chứ nếu nàng mà là người chấp mê bất ngộ… về sau càng khổ thân cho Qua Lâm. Nghĩ đến đây, Tô Chỉ mỉm cười, đột nhiên nhớ tới trước kia nàng đối với Qua Lâm như thế nào, hình ảnh kia thật là để người cười khổ. Lúc mới tới không thích ứng, phẫn nộ, thêm cả tính bốc đồng, toàn bộ nàng đều có, không biết Qua Lâm đã phải nén bao nhiêu tức giận, ngẫm lại, cô đúng là người rất tốt ah. Tuy rằng cô có ý đuổi nàng, nhưng những chi tiết nhỏ như vậy đâu có thể hiện một con người, không phải sao.

Nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải chuyện này ah, Tô Chỉ có chút bực bội vuốt vuốt trán, không khỏi nhíu mày. Nồi cơm này làm sao cho Qua Lâm ăn được, cô nhất định nuốt không trôi.

Tô Chỉ tất nhiên là rất thông minh, qua một hồi cũng đã nghĩ được biện pháp. Nàng múc cơm ra, chỉ để lại trong nồi chừng nửa bát cơm, sau đó cho thêm 2 chén nước vào, bật lửa lên. Lúc này đây nàng không dám ngủ, nàng trông chừng nồi cháo suốt 15 phút.

Mắt thấy nồi cháo đã đại công cáo thành, Tô Chỉ mới mỉm cười thỏa mãn. Chuyện này không tệ, như vậy về sau, cũng tại chỗ này, cái thế giới này, nàng sẽ làm những chuyện trước nay mình chưa từng làm.

Chuyện kế tiếp là cho Qua Lâm ăn cháo, vẫn là phương pháp khi đút thuốc, bởi vì Tô Chỉ thật sự không biết thời đại này có tồn tại một thứ gọi là ống hút ah.

Sau khi làm xong tất cả, sắc trời bên ngoài đã đen kịt, toàn bộ cư xá im ắng, không một bóng người. Tô Chỉ ngồi ở bên giường, nghe tiếng dế kêu ngoài cửa sổ, chốc lát đã ngủ rồi.

Nàng ngủ một giấc chưa đầy 4 tiếng đồng hồ, trời đã bắt đầu sáng, nàng cố gắng mở to mắt, một lần nữa đi nấu thuốc cho Qua Lâm. Cứ như thế suốt hai ngày, rốt cuộc Qua Lâm đã tỉnh lại.

Lúc Qua Lâm tỉnh lại, đầu cô giống như sắp vỡ ra, thân thể thì như muốn nứt ra, nàng cố gắng nhúc nhích nhè nhẹ, chỉ như vậy thôi mà cô đã đau muốn chết. Cô hớp một ngụm lớn không khí từ bỏ ý định cử động.

Vừa rồi lúc tỉnh, đầu óc trống rỗng, đợi trấn định trong chốc lát, ký ức như sóng đập vào đầu. Nghĩ tới chuyện ngày đó xảy ra Qua Lâm còn sợ, nàng mở mắt, vừa nghiêng đầu, lại càng hoảng sợ!

Bên cạnh cô, bên cạnh cô lúc này là Tô Chỉ công chúa!

Tô Chỉ ngồi trên ghế sát bên giường, cứ như vậy tựa sát vào người cô ngủ, thật quá quỷ dị rồi. Nhìn Tô Chỉ, Qua Lâm dâng lên cảm giác tức giận, cô không hiểu nổi Tô Chỉ có ý gì, nhưng kẻ đần nhìn tình huống bây giờ cũng biết ý gì nữa là.

Thương thế của cô chính là Tô Chỉ gây ra, như vậy hiện tại cô có thể bình an vô sự tỉnh lại khẳng định cũng là do Tô Chỉ cứu ah, ngươi nói công chúa này không phải có bệnh sao! Đả thương người ta, rồi cứu người ta, muốn đùa sao!

Qua Lâm liếc nhìn Tô Chỉ, trong lòng hiện lên ý xấu, cô giật giật tay phải, phát hiện cũng không đau lắm, liền giơ lên, đến độ cao vừa đủ, hung hăng cốc đầu Tô Chỉ một cái!

Khóe miệng Qua Lâm tà cười, trong lòng tự nhủ, ta là bệnh nhân ngươi làm gì được ta!!

Nhưng mọi chuyện không như Qua Lâm dự kiến, Tô Chỉ không có phản ứng gì, nàng chỉ chầm chậm mở mắt, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Qua Lâm, nhỏ giọng nói "Người tỉnh rồi ah."

Qua Lâm híp mắt, nhỏ giọng lầm bầm một câu "Ta cốc đầu ngươi không có cảm giác sao?"

Sau một hồi, đột nhiên cô cảm thấy buồn bực, quả nhiên là cô bị thương ah, cốc mạnh như vậy mà như gãi ngứa cho Tô Chỉ, ngươi nói sao mà không tức. Nhưng Tô Chỉ đã thức, cô còn có thể như thế nào, không thể cho Tô Chỉ thêm một cú ah. Cho nên Qua Lâm nhẫn nhịn, cau mày nửa ngày cũng không cam lòng lên tiếng, chỉ buồn bực hừ một tiếng xem như trả lời.

Đối với sắc mặt khó chịu của Qua Lâm, giống như Tô Chỉ không nhìn thấy, nàng lại bắt mạch cho Qua Lâm, rồi nói "Thương thế đã không có còn đáng ngại, bất quá ngươi còn phải nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày. Vài ngày chưa ăn cơm có đói bụng không, ta lấy cơm cho ngươi ăn." Nói xong, Tô Chỉ không đợi Qua Lâm đáp lời, trực tiếp đi ra cửa.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Tô Chỉ lập tức thay đổi sắc mặt, nàng trừng mắt nhìn cánh cửa cả buổi, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu, bỉu môi oán hận nói "Đồ keo kiệt thù vặt."

Một quyền kia mà kêu không có tác động sao? Đau chết nàng ah!

===

Chương này thấy Tô Chỉ cũng dễ thương =)