Nam nhân kia vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng Qua Lâm lại không khống chế được, toàn thân nổi da gà, bởi vì thật sự quá lạnh rồi, ánh mắt kia lạnh như băng, quả thực nếu so với Tô Chỉ còn lạnh hơn vài phần, hơn nữa, Qua Lâm cảm giác được trên người nam nhân kia lộ ra một cổ tà khí.
Cô nháy mắt mấy cái, vừa định chuyển ánh mắt, lại đột nhiên nghe nam nhân kia nói một câu "Chúng ta đã từng gặp nhau?"
"Không có." Qua Lâm thốt ra.
Nam nhân kia gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật là nam nhân quỷ dị, trong đầu Qua Lâm cũng chỉ có một từ đó có thể hình dung nam nhân trước mặt.
Nơi cần đến cũng không xa, cho nên ba người Qua Lâm lái xe thẳng đến mà không nghỉ, đoạn đường này không ai nói gì, ngoại trừ Qua Lâm cùng Khương Ngọc ngẫu nhiên nói với nhau vài câu ngoài lề, bình thường đều im ắng, cứ như vậy, sau một ngày một đêm, các nàng đã đến mục tiêu.
Mà nam nhân kia, ánh mắt càng thâm thúy hơn.
…
Nháy mắt một cái Tô Chỉ đã ở nhà một mình được 4 ngày rồi. Mấy ngày nay không có Qua Lâm quấy rối, đúng là thoải mái hơn nhiều.
Vì cái gì?
Bởi vì khi Qua Lâm vừa đi, ngày hôm sau, Tề Vi đột nhiên ghé thăm. Nàng vừa vào cửa, mở miệng liền nói "Xế chiều chúng ta đi mua sắm ah!"
Tô Chỉ ngược lại không có điên cuồng như Tề Vi, nàng để Tề Vi vào cửa, ngồi xuống, lúc này mới hỏi Tề Vi "Ngươi không đi cùng Qua Lâm sao?"
Tề Vi cười cười, nghĩ thầm Qua Lâm cũng không có nói thật với Tô Chỉ, vì vậy nàng nói "Không ah, hai người bọn họ bận việc khác, ta là cố tình ở lại muốn đi dạo phố cùng ngươi."
Tô Chỉ thấy ánh mắt nàng chợt lóe lên, cũng không nói thêm gì.
Nhất thời có chút ngượng ngùng, Tề Vi đứng lên đi đến tủ lạnh lấy chai nước, trở về ghế ngồi uống vài ngụm nước, nói "Buổi chiều Quốc Mậu có chương trình, giảm giá toàn bộ, ngươi đi không?"
Có đi hay không?
Đáp án của Tô Chỉ nhất định là đi, dường như Tô Chỉ không cần suy nghĩ mà gật đầu luôn. Nữ nhân đều là nghiệp dư, cho dù Tô Chỉ có là công chúa cổ đại trong trẻo lạnh lùng đi chăng nữa cũng vậy thôi, haizzz.
Trông thấy Tô Chỉ đồng ý, khỏi phải nói Tề Vi vui vẻ như thế nào rồi. Sau nửa ngày cao hứng, nàng mới nhớ tới cái gì đó "Qua Lâm keo kiệt kia có để lại gì cho ngươi không?"
Tô Chỉ nghe xong, không khỏi cười một tiếng.
Tề Vi nhìn xem có chút ngạc nhiên, số lần nàng gặp Tô Chỉ không nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Tô Chỉ cười lần nào, hôm nay một tiếng nhắc tới Qua Lâm lại có thể làm công chúa mỉm cười, xem ra… hai người các nàng có tiến triển tốt? Tề Vi nghĩ tới đây trong mắt bắt đầu hiện lên tà ý… Qua Lâm xinh đẹp, Tô Chỉ thì càng đẹp thôi rồi, nếu hai tiểu mỹ nhân có thể về chung một chỗ, tuyệt phối ah!
Sau khi cười Tô Chỉ lại khôi phục thần thái lạnh lùng, về phần nàng cười vì cái gì, đương nhiên là vì cái câu "Qua Lâm keo kiệt" của Tề Vi rồi, xem ra không chỉ có nàng thấy như vậy, thì ra với bạn bè Qua Lâm đã sớm nổi tiếng là keo kiệt.
Trò chuyện vài câu, Tô Chỉ về phòng thay quần áo, Tề Vi ngồi không cũng buồn, chạy tới phòng Tô Chỉ, lúc tiến vào phòng, Tô Chỉ đã ăn mặc chỉnh tề, Tề Vi nhìn mà hốt cả hền, trong lòng tự nhủ, công chúa phối quần áo quả là không tầm thường!
Ngày thường Tô Chỉ mặc đồ như tiểu cô nương nhà bên, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hôm nay khoát lên người bộ y phục đen, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, thành nữ vương rồi. Tề Vi chậc chậc vài cái, Tô Chỉ thật sự là rất đẹp ah.
Nhưng nhìn hồi lâu, nàng lại cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, nàng lại tập trung nhìn, lập tức phát hiện ra chỗ không đúng. Nàng để túi xách trong tay xuống, lấy túi dụng cụ trang điểm ra, kêu Tô Chỉ ngồi xuống giường.
Tô Chỉ không rõ ràng lắm, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống.
Tề Vi lấy dụng cụ trang điểm ra, nói "Gương mặc xinh đẹp như vậy không trang điểm quả là đáng tiếc, ta trang điểm cho ngươi, ta tin chắc sẽ còn đẹp hơn!"
Tô Chỉ nhìn mấy thứ đồ trang điểm mà không khỏi ngu ngơ trong chốc lát, nàng chưa nhìn thấy mấy thứ đồ cổ quái này này bao giờ, trong phòng Qua Lâm cũng không có những thứ này. Trước kia lúc ở Đại Doanh cũng chỉ có vài hộp phấn mà thôi, ở đây hơn ở Đại Doanh rất rất nhiều.
Tô Chỉ cứ suy nghĩ mà cơ thể không tự chủ đã đến ngồi đối diện Tề Vi. Tề Vi cũng không lề mề, bắt đầu xuất chiêu thoa thoa đánh đánh lên mặt Tô Chỉ. Không biết qua bao lâu, Tề Vi đột nhiên buông tay xuống, nhìn Tô Chỉ, lắc lắc đầu, "Thật xinh đẹp, người trang điểm lên thật xinh đẹp."
"Vậy sao." Tô Chỉ nhàn nhạt một tiếng, đi đến trước gương cũng kinh ngạc. Bởi vì, đúng như Tề Vi nói, rất đẹp. So với lúc còn ở Đại Doanh, thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều, trang điểm làm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm sống động.
Tề Vi vừa thu thập đồ trang điểm vừa cảm thán "Qua Lâm đúng là quỷ keo kiệt, có một tiểu mỹ nhân bên cạnh như vậy mà không biết chăm sóc, đi, đi Quốc Mậu mua đồ trang điểm, rồi ta dạy người như thế nào trang điểm."
Và cứ như thế các nàng cùng nhau đi đến Quốc Mậu.
Ngày hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền Tô Chỉ cũng không biết, chỉ biết là khi trở về hai tay nàng không còn chỗ trống.
Tô Chỉ thông minh hơn người, Tề Vi ở lại nhà Qua Lâm một đêm, ngày hôm sau Tô Chỉ đã học hết tay nghề của Tề Vi. Đối với năng lực học tập của Tô Chỉ, Tề Vi quả thật kinh ngạc.
Tề Vi đi rồi, Tô Chỉ lại ở trong nhà chờ đợi một mình, lúc này Qua Lâm đã đi được bảy ngày. Nàng nhớ rõ, lúc Qua Lâm đi có nói sẽ đi trên dưới bảy ngày, như vậy cô cũng sắp về.
Nhưng qua thêm 3 ngày nữa Qua Lâm vẫn còn chưa về.
Trong lòng Tô Chỉ dâng lên một cảm giác không rõ ràng, kỳ thật trong lòng nàng sớm biết Qua Lâm đi làm gì, nàng đương nhiên cũng biết sẽ có nguy hiểm, chỉ là nàng chưa nghĩ qua Qua Lâm sẽ xảy ra chuyện. Cho tới bây giờ, đã trễ mấy ngày mà chưa thấy Qua Lâm về, trong lòng mới sinh ra chút khủng hoảng.
Ờ cái địa phương này, nàng chỉ nhận thức Qua Lâm, thiếu đi Qua Lâm nàng quả thực nửa bước khó đi, đây cũng là nguyên nhân nàng một mực muốn đi theo Qua Lâm. Hoàn cảnh lạ lẫm, lần đầu tiên Tô Chỉ có cảm giác như vậy… kia chính là nói, có Qua Lâm nàng sẽ an tâm. Nếu như hôm nay Qua Lâm không còn, nàng phải làm gì đây?
Tương lai vô định khiến lòng người bất an, tuy rằng nàng có chỗ ở, tuy rằng trong tay nàng còn tiền của Qua Lâm. Dù cho nàng từng là công chúa Đại Doanh, đối mặt đủ loại âm mưu thâm độc, nhưng ở một nơi mà mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, lại không có người dẫn dắt, nàng có không biết như thế nào.
Nói thật, nàng lần đầu tiên hy vọng Qua Lâm trở lại, như vậy thật tốt. Nàng lần đầu tiên nhớ thanh âm líu ríu của Qua Lâm, cho dù là lèm bèm lảm nhảm cũng được.
Nhưng trong phòng ngoại trừ yên tĩnh, cũng chỉ có yên tĩnh.
Tô Chỉ ngồi trên sofa, lấy trên người ra miếng ngọc bội, nàng nhìn chăm chăm, hình như đến mắt cũng không chớp. Tính tính toán toán, đã một thời gian nàng không lấy ngọc bội ra ngắm như thế, về phần tại sao, nàng cũng không rõ lắm. Có lẽ nàng đã dần dần quen cuộc sống trong căn nhà này, cả ngày nghe Qua Lâm lèm bèm không thôi.
Thói quen sao? Đó không phải là ý hay.
Đang lúc sững sờ suy nghĩ, Tô Chỉ nghe tiếng lách cách.
Đây không phải là tiếng chìa khóa mở cửa sao? Nàng nhìn ra cửa, mặc dù mặc không cảm xúc, nhưng trong lòng lại vui mừng vô cùng. Ở nhà này chỉ có nàng và Qua Lâm, như vậy người đang mở cửa không phải Qua Lâm thì là ai?
Cửa mở ra, vào nhà quả nhiên là Qua Lâm.
Chỉ là…
Tô Chỉ nhăn mày, "Ngươi đi phóng hỏa sao? Mặt đen như than vậy."
Bình thường đương nhiên Qua Lâm đã đốp chác lại, nhưng hôm nay lại không có tiếng, cô buồn bực đóng cửa, quăng túi đồ xuống đất, thở dài. Lúc này sắc mặt Qua Lâm vô cùng khó coi, chỉ là mặt cô đen thui, không nhìn ra được mà thôi.
Qua Lâm thở dài hai tiếng, nhìn sắc mặt Tô Chỉ hồng hào ngồi trên sofa lòng cũng yên tâm không ít. Nhưng lại nhìn thấy cái gì đó, Qua Lâm đột nhiên nổi giận!
Cô vốn là khẽ giật mình, chưa xác nhận. Đợi khi cô xác nhận, cả người bắt đầu đứng thẳng, cau mày trừng mắt! Vốn mặt cô cũng đủ đen rồi, giờ lại cộng thêm bộ dạng la sát, nhìn xem không thể không sợ ah.
Nhưng Tô Chỉ dù sao cũng là Tô Chỉ, nàng mặc dù không rõ tại sao Qua Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng chỉ có như vậy làm sao có thể hù được nàng? Nàng thờ ơ ngồi trên sofa, nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Lúc này Qua Lâm lửa giận ngút trời, nào có suy nghĩ được nhiều? Cô hùng hổ, ba bước bước lại bên người Tô Chỉ, từ trên cao trừng mắt nhìn Tô Chỉ, Tô Chỉ tự nhiên cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại.
Đột nhiên, Qua Lâm chuyển ánh mắt lên tay Tô Chỉ, rồi sau đó nhanh như cắt, cướp miếng ngọc bội trên tay Tô Chỉ. Tô Chỉ nào biết Qua Lâm đi tới vì muốn đoạt ngọc bội, không có phòng bị, trong tay trống không.
Một hành động đơn giản đã chọc giận Tô Chỉ, trong nháy mắt, nàng nheo mắt "Trả."
"Ngươi lấy cái này ở đâu ah?!"
"Ta nói một lần nữa. Trả." Tô Chỉ đứng lên, nhìn thẳng Qua Lâm. Sắc mặt đã không còn như vừa rồi, nàng nheo mắt để lộ ra hàn quang, cho người ta cảm giác nguy hiểm đang rình rập.
Qua Lâm đâu có quản nhiều như vậy! Cô mãnh liệt vung tay trước mặt Tô Chỉ, hai bên thái dương gân xanh cũng nổi lên "Ta cũng hỏi một lần nữa, người lấy miếng ngọc này ở đâu!"
Miếng ngọc bội này là đồ vật duy nhất trên người nàng còn liên quan đến Đại Doanh, nếu ai động vào nó, chính là muốn chết! Tô Chỉ thấy Qua Lâm không muốn đưa ngọc bội, trong nháy mắt, nộ khí tràn lan!
Bỗng nhiên, ngay lúc đó, tay trái nàng đoạt lại ngọc bội, tay phải chưởng vào ngục Qua Lâm một cái!
Qua Lâm tuyệt đối không nghĩ tới Tô Chỉ sẽ sử dụng chiêu này, cô không phòng bị tránh né, cú như vậy ăn trọn một chưởng. Chưởng này lực đạo thật quá mạnh, Qua Lâm hoàn toàn chưa cảm giác được đau đớn thì toàn thân đã bay đi.
Sau lưng Qua Lâm là bàn trà thủy tinh, cô trực tiếp nằm lên trên bàn! Trong lúc đó, cái bàn "Rắc rắc! Ầm!" Đừng đề cập nhiều đến âm thanh.
Một loạt động tác với tốc độ ánh sáng, cho đến khi nằm trong đống kính vỡ hai giây, Qua Lâm mới cảm giác được, "Oanh" toàn thân đều rã rời.
Ngực, lưng, ở đâu cũng đau, thậm chí Qua Lâm đã nghĩ đến cái chết.
===
Aigoo, tội thân Qua tỷ >_<