Chương 19

Sau mười lăm phút, quả nhiên bóng dáng Tô Chỉ cùng Tề Vi xuất hiện!

Ở trong xe, Qua Lâm không chớp mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh hai nàng, đợi khi thấy hai người đi xa cư xá, Qua Lâm hưng phấn, vội vàng thúc giục Khương Ngọc "Đi nhanh đi nhanh, thời gian cấp bách."

Khương Ngọc lên tiếng nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng tự nhủ, làm gì mà giống hình cảnh tham gia hành động đột kích vậy chứ, vậy có đội yểm trợ luôn không?

Một đường chạy như điên đến thang máy, một giây Qua Lâm cũng không chậm trễ, tuy vậy cũng đã hết ba phút đồng hồ. Nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, cô chỉ vào Khương Ngọc nói "Ngươi muốn gì thì làm." Nói xong, cô nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ lớn.

Khương Ngọc nhún vai, ở phòng khách xem tivi.

Về phần Qua Lâm, cô chạy vào phòng ngủ, sững sốt, bởi vì căn phòng trước mắt đã bị công chúa thay đổi từ lúc nào, tuy nói đồ vật trong phòng đều như cũ, nhưng vị trí đã đảo lộn, so với bài trí ban đầu đã hoàn toàn thay đổi.

Được rồi được rồi, Qua Lâm lắc đầu, trong lòng tự nhủ, ngươi cứ đổi đi, chờ ta đuổi ngươi đi lại đổi về chỗ cũ cũng được. Dẹp cảm xúc qua một bên, trước tiên đem tiền giấu đi rồi nói tiếp. Đi đến bên giường, Qua Lâm ngồi xổm xuống xốc drap giường lên xem xét.

Nào còn hình bóng Mao gia gia* đâu!! (hình bác Mao trên tờ nhân dân tệ)



Bà mẹ nó, nha đầu kia giấu tiền chỗ khác rồi sao? Qua Lâm nhìn không thấy tiền vốn nên ở đó, dứt khoát xốc toàn bộ drap giường lên, nhưng vẫn không có gì. Nha đầu kia nhất định là đã giấu tiền rồi, cô cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, xoay người lục lọi làm cả phòng loạn lên. Kết quả, năm phút đồng hồ trôi qua, cả căn phòng như cái ổ gà, nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào.

Qua Lâm nhanh nhẹn chuyển trái chuyển phải, nhìn thời gian đã nhanh qua mười phút. Cô vò đầu, thầm nghĩ, hay là trước tiên đem tiền ở nơi khác đi giấu trước, có còn hơn không. Nghĩ đến đây, Qua Lâm liền phi nhanh ra ngoài, hướng đến mấy chỗ cất tiền, lấy chuyển đi chỗ khác.

Rầm ầm ầm, nghiêng trời lệch đất, đầu Qua Lâm đầy mồ hôi, Khương Ngọc nhìn xem đến trợn mắt há mồm. Cái gì mà phòng khách, phòng bếp, ngăn tủ, chỉ căn có cái khe nhỏ là nơi trữ tiền của Qua Lâm. Không thể không bội phục ah, Khương Ngọc kinh ngạc, lắc đầu liên tục, trong lòng tự ngủ, có thể làm được việc này, chỉ sợ toàn bộ địa cầu cũng chỉ có một người này thôi.

Cuối cùng cũng thanh lý hoàn tất, Qua Lâm thở dài một cái, nhìn trên bàn một đống Mao gia gia nho nhỏ, nội tâm rốt cuộc cũng an tâm chút ít.

"Ta nói…" Khương Ngọc tạm ngừng ".. trong nhà ngươi có nhiều tiền như vậy?"

Qua Lâm thở hồng hộc "Không nhiều lắm ah, nhiều nhất là ở phòng ngủ, nhưng hiện tại đã không còn, công chúa vậy mà thật độc ác."

"Thật dễ tìm thế sao?"

"Cũng tùy thôi." Qua Lâm lau mồ hôi trán, "Ngươi cầm tiền tới, ta mở tủ bảo hiểm."

Khương Ngọc lên tiếng, ôm một đống nhân dân tệ đi theo Qua Lâm, hai người chưa đi vài bước, đột nhiên trong hành lang truyền đến âm thanh "lộp cộp".

Qua Lâm không có phản ứng gì, ngược lại Khương Ngọc phản ứng mạnh mẽ, quát lên "Đợi một chút."

"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Khương Ngọc đột nhiên lớn tiếng làm Qua Lâm sợ hãi, thần kinh căng thẳng, thấp giọng hỏi.

"Tiếng động này sao mà nghe quen thế?"

"Tiếng gì?"

Khương Ngọc đá đá mắt "Tiếng bước chân, ngươi nghe xem!"

Khương Ngọc nói xong, hai người đều không nói thêm gì nữa, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân Khương Ngọc nói, nhưng … "Làm gì có tiếng gì ah!" Qua Lâm trừng mắt nhìn Khương Ngọc, "Ngươi đừng dọa ta có được không, tim ta thiếu điều nhảy lên cổ họng luôn rồi nè."

"Thật vậy mà!" Khương Ngọc cũng nhanh toát mồ hôi rồi, "Ta thực nghe thấy mà!"

"Nghe cái đầu ngươi ah, ngươi…" một câu nói còn chưa dứt, Qua Lâm cũng bắt đầu mồ hôi đầm đìa, run lên, bởi.. bởi vì cô nghe tiếng tra chìa khóa, rất gần rất gần, kia giống như ngay tại…

Ặc, cửa nhà mình ah!

Da đầu Qua Lâm tê rần, cả người theo phản xạ nhảy dựng, "Nhanh nhanh nhanh, đem tiền giấu đi, giấu đi." Khẽ hô, cô muốn phi tan đống tiền trên tay Khương Ngọc, cũng không biết là quá sợ hay quá kích động, tóm lại, Qua Lâm không ổn chút nào, vấp một cái, trực tiếp nằm sấp đè lên người Khương Ngọc! Khương Ngọc căn bản không kịp phản ứng, bị Qua Lâm đè một cái, cả thân thể chấn động lên, đống tiền trên tay vung đầy đất.

Tiền rơi lả tả lên mặt Qua Lâm, lúc này đại não Qua Lâm hoàn toàn trống rỗng, nội tâm chỉ có một ý niệm chính là, coi như xong! Tới tới lui lui, nháy mắt cửa nhà mở ra.

Phút chốc như lắng đọng, bốn người tám mắt nhìn nhau, lúng túng dâng trào. Qua Lâm cùng Khương Ngọc nhìn Tô Chỉ cùng Tề Vi đột nhiên trở về, tiền trên mặt đất đều quên hết, hai người ngơ ngác nằm trên sàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Tề Vi cũng sững sốt, mặc dù nàng có dự đoán nửa đường trở về sẽ xảy ra cái tình huống gì, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái tình huống này. Quay mắt nhìn về phía Qua Lâm cùng Khương Ngọc còn đang ngẩn người, nàng nhanh chóng đá mắt ra hiệu với hai người kia.

Khương Ngọc trông thấy, vội vàng thục cùi chỏ Qua Lâm, Qua Lâm bị va chạm mới có phản ứng. Cô lúng túng ho vài tiếng, mới từ mặt đát bò lên.

Tô Chỉ đứng ở cửa ra vào, thoáng nghiêng dầu, vẫn không lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm nhìn Qua Lâm. Xem chừng là Qua Lâm hoàn hồn rồi, nàng mới nhếch nhếch khóe miệng "Ngươi đây là đang làm gì?"

"Làm…" Sắc mặt Qua Lâm tái nhợt, trong lòng tự nhủ, muốn ta cái gì với ngươi đây. Cuối cùng quyết định chắn chắn, cô nhún nhún vai, chỉ chỉ trên tiền rán loạn trên mặt đất, "Làm cái này, ngươi cũng nhìn thấy mà."

Tô Chỉ hiểu rõ gật đầu, đột nhiên quát lên với Tề Vi.

"Ah, làm sao vậy?" Tề Vi lại càng hoảng sợ, đáp.

"Vớn đang sợ không đủ tiền, bây giờ thì đủ rồi." Tô Chỉ thản nhiên nói.

Có ý tứ gì? Có ý tứ gì? Trái tim nhỉ bé của Qua Lâm thoáng phát run lên, "Ngươi, ngươi muốn gì?"

"Làm cái gì?" Tô Chỉ cười cười, tiến lên hai bước nhỏ, nhặt tiền trên mặt đất, nói "Ngươi muối làm gì, ta giúp ngươi làm."

Ta muốn lấy tiền, ngươi giúp ta lấy tiền sao, tiền này còn là của ta sao? "Không được!" Qua Lâm vung tay lên, "Không được không được không được." Nói xong, bắt đầu nhặt tiền trên mặt đất.

Tô Chỉ cũng không thèm để ý cô, để Qua Lâm tùy ý nhặt, chờ Qua Lâm nhặt hết ôm vào ngực, lúc này, không biết trong tay Tô Chỉ cầm cái gì, chỉ thấy nàng búng ngón tay nhẹ một cái bắn ra!

Cả người Qua Lâm chết đứng rồi!

Ôi, má ơi! Người khác không biết chuyện gì xảy ra, còn Qua Lâm làm sao không biết! Ăn chieu này không phải lần đầu tiên, bà cô này lại điểm huyệt của cô. Qua Lâm vẻ mặt túng quẫn, hai mắt nhanh rơi lệ.

Tô Chỉ nói với Tề Vi "Tề Vi, đem tiền đều bỏ vào túi."

"Cái… cái gì?" Tề Vi choáng váng.

"Ta nói đêm tiền Qua Lâm ôm trong ngực bỏ vô túi, ngươi không phải muốn đi mua quần áo sao? Cầm tiềm đi mua ah."

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì?" Tô Chỉ nhìn nàng, chỉ sợ là Tề Vi khí xử, nàng vừa cười vừa nói "Đưa túi cho ta."

Tề Vi thành thành thật thật đưa túi cho Tô Chỉ, Tô Chỉ tiếp nhận túi, đi đến trước mặt Qua Lâm, nàng không khách khí, đem hết tiền trong tay Qua Lâm bỏ vào túi. Qua Lâm trừng mắt, mặt lúc xanh lúc trắng, "Đừng đừng đừng." Qua Lâm cố gắng mở miệng chỉ nói có một câu.

Tô Chỉ đọt nhiên ngừng động tác, vung tay lên, Qua Lâm hô đừng đừng đừng, chủ thấy Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, nhướng mày "Ngươi phiền chết."



Một tia hy vộng cuối cùng cũng không có, Qua Lâm nhìn thấy tiền trong tay bị mang đi một tờ cũng không sót, trái tim tan nát rồi.

Tô Chỉ lấy tiền xong, còn khinh bỉ nhìn Qua Lâm, "Muốn người không biết trừ phi đừng làm, lần sau nhớ rõ làm cái gì cũng phải coi chừng." Nói xong nàng bỏ đi, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì "Ah, vẫn là hai canh giờ*, ngươi hiểu ý ta chứ?" (4 tiếng)



Khó có khi nhìn được Tô Chỉ cười vui vẻ, nhưng nụ cười này làm Qua Lâm tan nát cõi lòng. Giờ này khắc này, cô không quan tâm cái gì mà không thể động trong bốn giờ, duy nhất cô quan tâm là tiền vất vả cô mới kiếm được. Nhưng bay giờ thế nào, tiền như nước dội lá môn, không thể lấy về được.