Chương 18

Trăng con em ngươi! Qua Lâm làm cái mặt khóc tang, có trăng ở thời điểm lão nương không còn mạng sống sao?!

Khương Ngọc thấy Qua Lâm chưng ra bộ mặt đen thui, "Ngươi thật đúng là, đừng có mà không tin, phim truyền hình không phải đều như thế ư, nữ chính mất trí nhớ, nam chính cưu mang nàng, kết quả hai người chẳng phải như hình với bóng sao!

Qua Lâm đập một cái bỏ qua "Ta không có khát vọng đó, ngươi tranh thủ thời gian nghĩ biện cho đối tượng như hình với bóng đó rời xa chỗ này dùm ta đi."

Khương Ngọc vò đầu "Không phải nói chứ đây thật sự là ca khó nha."

"Ta mặc kệ!" Qua Lâm lắc lắc đầu "Không có cách ngươi cũng phải biến cách, ngươi gây họa thì ngươi phải giải quyết hậu quả cho ta!"

"Ngươi đây không phải làm khó ta ư, ta có thể nghĩ ra cái biện pháp gì ah."

"Mặc kệ mặc kệ mặc kệ!" Qua Lâm điên cuồng lắc đầu "Ngươi không giúp ta giải quyết nàng, ta sẽ tới giải quyết ngươi."

"Được rồi được rồi." Tề Vi ở một bên giải vây "Cho dù thật muốn đuổi, biện pháp cũng không phải nhất thời có thể nghĩ ra, ngươi dù sao cũng phải cho nàng chút thời gian ah!"

Qua Lâm nhắm mắt nghĩ nghĩ, lại lắc đầu "Không được, ta cho ngươi thời gian, ngươi mà nghĩ cả đời, ta cũng phải đợi cả đời?"



Trong phút chốc, mấy người đều không nói gì nữa, nếu không sai thì cả bọn đều cảm thấy phiền muốn chết. Muốn nói đuổi người, người bình thường là đuổi được rồi, cùng lắm là nói thẳng, nhưng công chúa này không giống vậy, công phu cao không nói, cái khó ở đây là mấy người các nàng đều lấy đồ tốt từ chỗ công chúa, cầm bảo bối của người ta. Ngươi nói làm sao có mặt mũi mà mở miệng đây?

Mà cho dù có nói, người ta sẽ đi sao?

Haiz, thật là phiền phức.

Đương ngồi, đột nhiên có âm thanh 'Ọt ọt' vang lên, Qua Lâm ngẩng đầu "Ta đói bụng, nấu cơm cho ta ăn đi."

"Lúc ngươi tới đã mười hai giờ, còn chưa ăn sao." Khương Ngọc nói xong bĩu môi, không cam lòng cầm lấy quần áo chui vào trong chăn mặc.

"Làm gì có tiền ăn cơm, tiền bị tiêu hết rồi."

Sặc…

Qua Lâm nói một câu, khiến hai người kia nghĩ muốn chết luôn, "Ta nói ngươi đúng là vua keo kiệt ah, đến bữa cơm cũng không nỡ ăn."

Qua Lâm cười "Không chỉ hôm nay, hơn nữa ta quyết định một tháng này đều sẽ đến nhà các ngươi ăn chực, để đền bù tổn thất."

Cái này đúng là siêu cấp keo kiệt ah, Khương Ngọc cùng Tề Vi trong lòng đồng thời phỉ nhổ một phen.

Khương Ngọc cùng Tề Vi đi phòng bếp nấu cơm, Qua Lâm một mình ngồi trong phòng ngủ rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát lăn ra giường lớn ngủ một chút, không nghĩ tới vừa nhắm lại, cô đã ngủ rồi. Chỉ là giấc ngủ này cực độ không yên, đủ loại trừu tượng xuất hiện trong đầu cô, tránh không được. Màn cuối cùng trong mộng là Tô Chỉ cầm thanh kiếm đồng kia, trên trán mọc hai cái sừng dài, nhe răng nhếch miệng muốn tới lấy mạng cô! Lần này, đã có thể khiến Qua Lâm giật mình tỉnh lại, cô mãnh liệt từ trên giường bật dậy thở hỗn hển, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Qua Lâm lắc đầu, trong lòng tự nhủ năng lực của công chúa cũng quá lớn đi, trong mộng cũng không buông tha cô.

Hoảng hốt trong chốc lát, Khương Ngọc tiến vào gọi Qua Lâm ra ăn cơm, Qua Lâm bình tĩnh lại, đi ra phòng khách. Vừa thấy một bàn thức ăn ngon, ác mộng khủng bố vừa rồi lập tức tiêu đi không ít. Cô cũng không khách khí, ngồi vào bàn cầm đũa lên ăn.

Tề Vi chậc chậc hai tiếng, gắp miếng thịt vào chén Qua Lâm "Ăn nhiều một chút, nhìn bộ dạng ngươi ăn như hổ đói, giống dân chạy nạn, mấy ngày không ăn rồi hả?"

"Hừ!" Qua Lâm hừ một tiếng, gắp đồ ăn vào trong miệng, nói không rõ ràng "Hiện tại biết rõ ta bị ngược đãi thảm hại bao nhiêu rồi ah?"

"Thôi đi, ngươi đây chỉ là tự ngược ah, công chúa cũng không khấu trừ tiền của ngươi không cho ngươi ăn cơm, không có công chúa ngươi cũng tiết kiệm vậy thôi, ngươi đừng đem mọi chuyện đổ hết lên trên người công chúa."

Ta khinh!

Qua Lâm để đũa xuống, "Ta nói Tề Vi, ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì ah, ngươi cùng Tô Chỉ kia rất thân hay sao? Cả ngày liên tục nói giúp nàng là chuyện quái gì ah?! Bình thường ta gọi ta là không lãng phí, ngươi có thấy ta keo kiệt lần nào sao?" Qua Lâm nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, "Ai nói nàng không biết khấu trừ ta trước ah? Các ngươi biết không, nữ nhân này vậy mà trộm tiền riêng của ta! Còn khí thế hùng hồn nói, 'hiện tại ngủ người ngủ ở giường lớn là ta, tiền kia cũng là của ta!' Các ngươi nói cái này là cái lý lẽ gì ah? Có ai trộm tiền của người ta còn lý trực khí tráng* như nàng không!" Qua Lâm nói xong, sinh động bắt chước bộ dáng của Tô Chỉ, là y như thật, khiến hai người đối diện ăn cơm đều cười đến phun ra. (lý trực khí tráng: lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ)



Khương Ngọc bên cạnh cười nói "Sao tiền riêng của ngươi dễ tìm ra như vậy, nhà ngươi không phải có tủ bảo hiểm sao? Sao ngươi không bỏ vô đó rồi khóa lại?"

Qua Lâm lại gắp hai đũa đồ ăn, nghe thấy Khương Ngọc nói, cô chớp mắt mấy cái "Ngươi không biết cả phòng ta đều là tiền sao?"

"Vậy thì có bị lấy tiền cũng đáng đời ngươi, mau đem toàn bộ tiền chuyển vào tủ bảo hiểm đi."

Qua Lâm lắc đầu, trong lòng tự nhủ, nói thì dễ rồi, nhưng vấn đề bây giờ là cô là làm sao để vị Đại Phật Công chúa hiểu đây! Nếu cô liều lĩnh về nhà đi giấu tiền, bị công chúa phát hiện, tiền kia còn có thể là của cô sao?!

Haiz, nghĩ sao cũng thấy buồn rầu.

Nghĩ tới cái này, Qua Lâm lại bắt đầu không có khẩu vị rồi. Tề Vi thấy cô thích ăn chực như vậy, bây giờ lại không ăn nữa rồi, cho rằng lại xảy ra chuyện, nàng gõ gõ cái bàn "Nghĩ cái gì nữa vậy?"

Qua Lâm vốn định nói không có gì, nhưng đột nhiên linh quang lóe lên, trong đầu giống như hiện lên điều gì đó. Cô ngẩng đầu trái nhìn Tề Vi, phải nhìn Khương Ngọc, đột nhiên bật cười.

Khương Ngọc Tề Vi cùng là vẻ mặt mờ mịt, trong lòng tự nhủ, không phải người này bị hành hạ đến khùng rồi chứ. Chưa đầy hai giây sau, Qua Lâm đột nhiên để đũa xuống nói "Tề Vi, ngươi phải giúp ta."

Tề Vi đoán không được ý nghĩ, "Ta giúp ngươi cái gì?"

"Giúp ta làm mang chúa thông đi, để ta có thời gian chuyển tiền đi chỗ khác ah!"

"Ta không có có khả năng đó." Tề Vi vội vàng lắc đầy.

"Như thế nào lại không có khả năng ah." Qua Lâm càng nghũ càng cảm thấy thực hiện được, nội tâm tốt vô cùng, cô vỗ tay xuống bàn "Ngươi hẹn nàng đi mua quần áo, nhất định nàng sẽ đi."

"Quần áo ta vừa mua ah."

Qua Lâm cau mày, biểu lộ 'ngươi không đi không được', chỉ tiếc Tề Vi hoàn toàn không bị tác động, vô luận Qua Lâm trừng mắt như thế nào, Tề Vi ngươi ta cũng không quan tâm!

Đây không phải là làm khó người ta sao! Cuối cùng Qua Lâm cắn răng "Ta bỏ vốn cho các ngươi một vạn! Ngươi mang nàng đi dạo phố một giờ là được!"

Hả? Tề Vi nhướng mày "Bỏ vốn một vạn? Đây là tác phong của Qua Lâm ngươi sao? Xong việc mà tiền còn dư ngươi sẽ không lấy về đi à nha?"

Qua Lâm nghe xong có hy vọng, vội vàng lắc đầu "Làm sao có thể ah! Không, tuyệt đối không! Cái ngươi cứ xài, tiền xài không hết cũng là của ngươi, như thế nào?"

Khoản giao dịch này tuyệt đối được, hiện tại chỉ tổn thất một vạn, đợi qua mấy ngày ai biết toàn bộ tiền trong nhà biến đi đâu, cho nên hiện khoản giao dịch này tuyện đối xứng đáng!

Tề Vi suy nghĩ một chút, trong lòng tự nhủ, tiền đưa tới cửa ngu sao không lấy, huống hồ là tiền của Qua Lâm, đây chính là cơ hội ngàn năm có một ah, nghĩ đến đây nàng vui vẻ gật đầu, "Thành giao."

Tốt rồi, Qua Lâm kích động, cơm không cần ăn nữa, nhanh chóng lấy cái ghế ngồi bên cạnh Tề Vi, nói nàng chút nữa gọi điện như thế nào, nói như thế nào.

Vì vậy cơm nước xong xuôi, Qua Lâm ôm điện thoại gọi về nhà mình, không lâu Tô Chỉ nhận điện thoại. Một cú điện thoại tốn không biết bao nhiêu nước bọt của Qua Lâm, nói không dưới mười phút, cuối cùng vẫn là Tề Vi người ta tự thân xuất chiêu mới thuyết phục được Tô Chỉ.

Qua Lâm ở một bên tức giận bất bình, trong lòng tự nhủ, cuối cùng là do nhân duyên cô không tốt, hay do Tề Vi quan hệ quá tốt? Tóm lại bất kể như thế nào, tiền của cô được cứu rồi, Qua Lâm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Mấy người tùy ý sửa soạn một chút, xuất phát tới nhà Qua Lâm. Chờ đến dưới lầu nhà Qua Lâm, Tề Vi một mình lên lầu, Qua Lâm cùng Khương Ngọc đậu xe ở một chỗ khuất, theo dõi động tĩnh ở cửa tòa nhà, chỉ cần đợi Tề Vi các nàng xuất phát, cô liền bắt đầu kế hoạch giấu tiền của mình!