Chương 14

Thành phố S giao thông rất đông đúc, đặc biệt là buổi chiều ở trung tâm thành phố, con đường thẳng tắp mà đi mãi không tới. Qua Lâm bi kịch ah, cứ cà nhấp cà nhấp nhích từng chút một, cuối cùng phải hơn nửa tiếng mới tới Quốc Mậu.

Nhanh chóng đỗ xe, xuống xe. Nói thật, không phải cô vì sợ cái câu kia của Tề Vi, mà tất cả là vì Qua Lâm nghiêm túc quá mức, không đi thì thôi, nhưng đã quyết định đi thì phải đến sớm.

Lấy di động ra, Qua Lâm gọi cho Khương Ngọc, nói ngắn gọn vài câu, Qua Lâm liền cúp mấy, mang theo Tô Chỉ đến điểm hẹn. Tuy đoạn đường đi không dài, nhưng đủ loại gian khổ, Qua Lâm vốn không phải người chậm chạp, hơn nữa hôm nay lại muộn, công phu đôi chân nhất định so sánh với gió.

Nhưng vấn đề là, Tô Chỉ không để ý nhiều như vậy, nàng mặc dù không phải giống loại người chưa thấy qua các mặt của xã hôi, chạy loạn xem cái này xem cái kia, nhưng là đi rất chậm. Qua Lâm ngoài mặt không thấy gì, nhưng trong lòng rất gấp, lại không dám nói thúc một câu, thật đúng là làm khó cô mà.

Nếm trải đủ loại dày vò, cuối cùng cũng đến nơi, đoạn đường vốn dĩ chỉ mất mười phút để đi, kết quả lại dùng đến hai mươi phút.

Khương Ngọc trông thấy Qua Lâm, vừa định mở miệng châm chọc, lại thấy phía sau cô là Tô Chỉ, cái miệng không tự chủ ngậm lại. Đối mặt với Tô Chỉ, nàng thật đúng là còn phần sợ hãi.

So với Khương Ngọc, Tề Vi ngược lại, lộ ra vẻ tự nhiên hòa nhã. Nàng đứng lên gọi Tô Chỉ cùng Qua Lâm đến ngồi, rồi hỏi tại sao lâu như vậy mới tới.

Qua Lâm áy máy nói "Đường đi kẹt xe ah, ngươi không phải không biết tình hình giao thông thành phố S."

Tề Vi gật gật đầu hiểu rõ, đồng thời gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ cầm menu thức uống ra, Qua Lâm tiếp nhận, xem xem, kêu một ly nước ép cam.

Tề Vi thấy Qua Lâm đưa menu là cho nhân viên phục vụ không khỏi khó xử, nàng nhìn Qua Lâm, thấy cô hoàn toàn không có phản ứng, sau chuyển ánh mắt sang Tô Chỉ, "Ừm… công chúa, ngươi muốn uống gì?"

"Có thể gọi ta là Tô Chỉ." Tô Chỉ nói khẽ "Giống nàng là được rồi."

"Được." Tề Vi cười nói, gọi hai ly nước ép cam

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Tề Vi mới trừng mắt nhìn Qua Lâm. Qua Lâm bĩu môi, chuyển ánh mắt nhìn Khương Ngọc, nói "Chút nữa muốn làm gì?"

Khương Ngọc cẩn thận chỉa chỉa Tề Vi, "Nàng nói để nàng tính."

"Đúng vậy ah, để ta tính." Tề Vi phụ họa.

"Được rồi." Qua Lâm nói "Chút nữa chúng ta làm gì? Không phải chỉ ngồi đây uống nước cam chứ."

"Đương nhiên không." Tề Vi cười cười, nhấp một hớp cà phê, nói "Đi dạo, mua một số đồ vật cần thiết." Nói xong nàng nhìn nhìn Tô Chỉ "Không phải Tô Chỉ cũng vừa tới nơi này sao, đi mua cho nàng một ít quần áo cũng tốt."

"Nàng?!" Qua Lâm lên tiếng, há miệng thật to.

"Đúng vậy ah, làm sao vậy?"

Qua Lâm trợn trắng mắt, không nói gì. Được lắm, tình cảm công chúa ngày từng ngay ở bên cạnh ngược đãi đã không nói, hôm nay còn phải móc tiền túi mua quần áo cho người ta, cái này là chuyện gì ah.

Ngồi tại quán cà phê trong chốc lát, cả bọn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khai chiến. Tô Chỉ Tề Vi một cặp, Qua Lâm Khương Ngọc một cặp, phân chia đội hình phù hợp ngoài sức tưởng tượng. Khương Ngọc nhìn hai nữ nhân phía trước không khỏi lắc đầu thởi dài "Người ta là tiêu tiền chủ tử, hai ta là chi tiền mã tử."

Qua Lâm không biết nói gì, chỉ lắc đầu, ai nói không phải đây!

Trong chớp mắt, cả bọn di chuyển từ quán cà phê đến tầng hai của thương xá, đủ loại thời trang nhãn hiệu thời trang nữ, toàn bộ đập vào mắt Qua Lâm, cô nhìn quanh bốn phía, không có phản ứng gì đặc biệt. Đối với ăn mặc, Qua Lâm không giống một số nữ nhân yêu thích hàng hiệu, từ trước đến nay, đối với quần áo và trang sức, yêu cầu của cô thấp vô cùng, phối đồ thấy vừa mắt là okay rồi, hàng hiệu hay hàng không hiệu không phải đều chỉ là tấm vải sao.

Nhìn một cặp đi phía trước, phản ứng hình như không giống như trước, hình như là đã tiếp nhận sự thật về Tô Chỉ, thật nhìn không ra một chút sợ hãi nào từ Tề Vi, nàng kéo Tô Chỉ vào một cửa hàng thời trang.

Qua Lâm trông thấy, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Đợi hai nàng tiến vào trong tiệm, ngay lập tức đập vào mắt Tề Vi là chân váy voan đen, nàng ướm lên người Tô Chỉ, thấy Qua Lâm tiến đến, Tề Vi vội hỏi "Thấy cái váy này như thế nào?"

Không thể không nói, thật đúng là không tệ nha. Tuy nhiên, Qua Lâm nhăn mày "Màu đen trông có vẻ già, nàng đã bao nhiêu tuổi đâu."

Tề Vi nhìn cái váy, lại nhìn nhìn Tô Chỉ, gật đầu nói "Cúng đúng ah."

"Các ngươi không cần xen vào, ta tự mình đi xem một chút." Tô Chỉ đột nhiên nói.

Tề Vi cười cười, "Cũng tốt ah, thấy thích cái nào thì mua cái đó ah."

Qua Lâm khoanh tay đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ nàng làm gì biết đẹp hay không đẹp ah. Tô Chỉ không có biểu hiện gì, chỉ gật gật đầu.

Mọi người bắt đầu ai làm việc nấy, Khương Ngọc Tề Vi cùng nhau chọn quần áo, Tô Chỉ cũng ở bên nhìn xem đủ loại kiểu dáng quần áo, trang sức, kết quả chỉ còn Qua Lâm rảnh rỗi vô cùng. Cô nhàm chán đi dạo bên này bên kia, cuối cùng cũng có bộ quần áo hợp nhãn.

Qua Lâm tiến đến xem xét cái váy, nhìn tới bảng giá, không nhìn không biết ah, nhìn xong giật mình! Một cái váy ngắn ngang đùi mà tới 3000!

Quá dã man đi!

Quả quyết buông cái váy, Qua Lâm dứt khoát ngồi một bên nghỉ ngơi. Cô lấy di động chơi trò chơi, thời gian qua cũng nhanh, cảm giác không lâu, Khương Ngọc gọi cô một tiếng.

Qua Lâm nghĩ thầm, cuối cùng mấy bà cô này cũng dạo xong rồi, đang chuẩn bị nhấc chân bước đi về, ai biết lúc này Tề Vi gọi lại "Qua Lâm, tới tính tiền."

Cái gì? Cô tính tiền? Vì cái gì ah?

Qua Lâm nghi hoặc đi qua, Tề Vi kéo cô chỉ chỉ số quần áo trong tay nhân viên cửa hàng "Mấy cái này là quần áo do Tô Chỉ chọn." Nói xong nàng lại kéo Tô Chỉ nói "Không nghĩ tới ánh mắt ngươi lại tốt như vậy, mấy bộ vừa rồi thử thật là đẹp chết mất."

Tô Chỉ cười cười, không nói gì.

Lần này Qua Lâm trợn tròn mắt, không phải do quần áo Tô Chỉ chọn đẹp đến cỡ nào, mà là do số lượng quần áo nàng chọn quả thật kinh người! Qua Lâm nhìn đống quần áo trên tay nhân viên cửa hàng, cũng phải chín mười cái ah! Cái váy ngắn vừa nảy coi bình thường như vậy đã 3000, vậy mấy cái này giá bao nhiêu ah!

Bước chân Qua Lâm có chút bủn rủn, tay run run cầm bảng giá xem xét!

4600!

Lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Chỉ, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, hiện tại không biết Tô Chỉ chết bao nhiêu lần rồi! Cô vốn tưởng cô nương Tô Chỉ này sẽ không thật sự chọn quần áo, dù sao hai nàng nửa xu quan hệ cũng không có… nhưng… nhưng này, cô muốn làm thịt Tô Chỉ! Cô chỉ là một hộ nghèo khó tầm thường, Tô Chỉ ngươi như thế nào nhẫn tâm bóc lột!

Ánh mắt khıêυ khí©h như vậy đương nhiên Tô Chỉ cũng nhìn thấy, nhưng nàng cũng không có biểu lộ gì nhiều, nàng chỉ nhướng mày một cái, biểu lộ vẻ mặt như là 'ngươi tự xử lý'.

Lúc này, Khương Ngọc thanh toán xong, đi tới bên cạnh Qua Lâm, nhỏ giọng bên tai cô "Ngươi có giúp nàng trả không, có mang đủ tiền không?"

Khóe mắt Qua Lâm giật giật, sau một lúc mới nghiến răng nghiến lợi nói "Ta trả!" Ta có thể không trả sao! Người là ta mang tới, ta không trả thì còn mặt mũi gì nữa!

Đợi thanh toán xong, tâm Qua Lâm cũng chết lặng, chính xác là đau đến chết lặng. Mấy bộ quần áo, mất mấy vạn, đây chính là mấy tháng tiền sinh hoạt của cô ah! Hơn nữa, vì cái gì? Vì cái gì tiền là cô tính, mà quần áo không phải của cô?



Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, thương xá nhanh đóng cửa, cả bọn mới rời khỏi Quốc Mậu. Các nàng cùng nhau ăn bữa cơm tối phong phú, lần lượt chuẩn bị về nhà. Trước khi về, Tề Vi còn cười nói với Tô Chỉ, hôm nào chúng ta lại cùng đi dạo phố ah!

Trong lòng Qua Lâm tức giận bất bình, cả khuôn mặt đều xanh rồi, đi dạo cmn phố ah, dạo phố còn không phải chị đây bỏ tiền à? Chị đây bán mạng kiếm tiền là để mấy cưng đi shopping mua đồ đắc vậy đó hả?! Bình thường cô cảm thấy Tề Vi là một cô nương thông minh hiểu chuyện, sao hôm nay lại lo đến việc quần áo luôn rồi?!