Chương 67: Nắm lấy tay người.

Hôm nay là ngày Nhiễm Tự xuất giá.

Trời còn chưa sáng Thu Ức đã gọiNhiễm Tự dậy, vội vàng tắm gội thay quần áo cho nàng.

Nhiễm Tự nửa mơ nửa tỉnh, đến lúc ngâm mình trong làn nước ấm áp thoải mái mới giật mình nói: “Hôm nay là ngày ta xuất giá?”

Thu Ức đứng bên cạnh hầu hạ nàng tắm gội hé miệng cười trộm: “Vâng, hôm nay là ngày công chúa gả cho Quý thế tử làm vợ.”

Không biết vì sao, Nhiễm Tự nghe Thu Ức nói xong mặt lại đỏ lên, có vài phần ngượng ngùng của nữ nhi sắp xuất giá, ở nơi nào đó trong ngực đột nhiên cảm thấy ấm áp giống như bị thứ gì đó lấp đầy.

Rõ ràng đây chỉ là một cuộc giao dịch, thế nhưng hiện giờ lại có chút chờ mong cùng hy vọng…

“Được rồi…” Nhiễm Tự gối đầu lên chiếc gối mềm mại cạnh bồn tắm, suy nghĩ không biết đã trôi dạt tới nơi nào.

“Công chúa…” Thu Ức rất ngạc nhiên khi nhìn thấy vết thủ cung sa trên tay Nhiễm Tự.

Từ trước đến nay nàng đều cho rằng, vết đỏ của hôm hạ sính đó là do Nhiễm Tự ngụy tạo ra để đối phó với Tử Xa Nhu Nhi, thế nhưng hôm nay vẫn thấy vết thủ cung sa nằm đó, nàng cố gắng rửa sạch vài lần cũng không có dấu hiệu biến mất.

“Làm sao vậy?” Nhiễm Tự hồi phục tinh thần lại.

“Cái đó… Hồi ở chùa Vạn Phúc Mạc Kỳ từng nói cho nô tỳ, công chúa đã cùng thế tử…”

Thu Ức không nói ra khỏi miệng nhưng Nhiễm Tự lại nhìn ra điều nàng muốn nói ở trong mắt.

“A Cẩn, eo của ngươi có phải không tốt lắm?”

“…”

“Ma ma chiếu cố ta thường nói eo của nàng không tốt lắm, cho nên lúc nào cũng thích ngủ trên ghế dài cứng.”

“…”

“Tại sao ngươi còn trẻ như thế này mà eo đã không tốt rồi?”

“A Tứ, eo! Ta! Rất! Tốt!”

“Vậy tại sao ngươi không bao giờ ngủ trên giường mà cứ đi ra ghế dài bên ngoài ngủ?”

“A Tứ, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn…”

“Từ đây về sau ta không nói eo ngươi không tốt là được rồi, đừng tức giận.”

“…”

“Hắn cảm thấy ta còn quá nhỏ…” Nhiễm Tự nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Một lược chải xuôi, tiền tài không lo lắng, hai lược chải xuôi, không bệnh không lo, ba lược chải xuôi, nhiều con nhiều cháu, tái sơ sơ đáo vĩ, cử án hựu tề mi, nhị sơ sơ đáo vĩ, bỉ dực cộng song tam sơ sơ đáo vĩ, vĩnh kết đồng tâm bội...” Một lão phu nhân tóc trắng xóa một bên chải chuốc mái tóc mềm mại của Nhiễm Tự một bên xướng câu ca dao chúc phúc.

Sau khi Nhiễm Tự tắm gội xong, Hoàng Hậu đã mang theo Toàn Phúc phu nhân cùng với mấy hỉ nương tiến vào trong phòng nàng. Nhiễm Khanh Thiển không có ở đây nên cũng chỉ có các nàng chuẩn bị mọi thứ cho Nhiễm Tự.

“Phụ vương cùng mẫu phi gửi thư nói Thiên Sơn tuyết liên sắp nở hoa rồi, họ muốn nhanh chóng đi đến Thiên Sơn nên sẽ không trở lại.” Nhiễm Tự giải thích.

Hôm qua sau khi đọc xong thư của Hề Thanh Trạch cùng Nhiễm Khanh Thiển gửi, trong lòng Nhiễm Tự còn có chút hoài nghi liệu nàng có phải đứa con được bọn họ nhận nuôi hay không.

Trong thư hai vợ chồng bọn họ nói, nàng đã từng ngồi kiệu hoa một lần, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm, vậy nên bọn họ cũng không có vì chuyện này mà phải lo lắng nữa. Thiên Sơn tuyết liên vừa hay sắp nở hoa, bọn họ muốn cùng nhau đi một chuyến lên Thiên Sơn. Đợi đến sau này nàng có con bọn họ sẽ đến Quý Quốc thăm nàng cũng không muộn.

“Công chúa thật xinh đẹp.” Thu Giang thốt lên.

“Đúng vậy, Tứ nhi thật là xinh đẹp. Đáng tiếc Hiếu nhi lại không có cái phúc khí này.” Hoàng Hậu vui mừng nhìn Nhiễm Tự rồi lại cảm thán.

Hoàng Hậu chỉ có một hài tử là Tử Xa Hiếu Nhân, điều nàng vẫn luôn tiếc nuối là bản thân mình không sinh được một vị nữ hài tử. Nàng tận mắt nhìn Nhiễm Tự lớn lên, tình cảm đối với nàng cũng đã vượt qua tình mẫu tử.

Nhiễm Tự ngây ngốc nhìn chính mình trong gương.

Gương đồng hình tròn phản chiếu ra một gương mặt nhỏ nhắn như bông hoa anh đào. Da trắng má đỏ môi hồng, đôi mắt long lanh giống như một người con gái đang đợi được gả cho vị hôn phu của mình, trong đôi mắt ấy chất chứa đầy hy vọng về một tương lai tươi đẹp. Trên người Nhiễm Tự mặc một bộ quần áo màu đỏ rực rỡ mà ấm áp, chiếc áo ôm lấy cái eo thon gầy kia, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc bích màu xanh vô cùng tinh khiết, có điều đôi đang vò khăn đã làm lộ ra tâm trạng lo lắng cùng khẩn trương của nàng lúc này.

Lần đó nàng bị nhét vào kiệu hoa để thế thân cho Kưu Kiều gả cho Quý Khuynh Mặc, nàng chỉ cảm thấy buồn cười giống như chơi một đùa vậy. Có điều này nàng lại cảm thấy không giống, trong lòng ngoài khẩn trương lo lắng ra còn xen lẫn một chút ngọt ngào.

Nhiễm Tự, đây chẳng phải chỉ là một loại thủ đoạn để ngươi có thể rời khỏi kinh đô không phải sao? Vậy hiện tại ngươi lại đang chờ mong điều gì?

“Tứ nhi, đừng khẩn trương.” Hoàng Hậu dắt tay Nhiễm Tự, nhìn nàng một cách đầy ôn nhu. “Cô cô có thể nhìn ra, thế tử thật lòng thích ngươi. Chúng ta ai cũng đều không có may mắn giống như mẫu thân của ngươi, nhưng chỉ cần hắn đối đãi tốt với ngươi thì ta và mẫu thân ngươi cũng coi như yên tâm rồi.”

“Cô cô…”

“Tứ nhi, sau khi xuất giá thì đã không còn là tiểu cô nương nữa rồi, nơi ngươi gả đến đường xá lại xa xôi, cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, chuyện gì nhường được thì nhường, nhịn được thì nhịn.” Hoàng Hậu nói xong mắt lại mờ mịt hơi nước: “Nơi ngươi gả đến chính là Quý Quốc. Tuy cô phụ ngươi bảo rằng muốn ngươi suy nghĩ cho tương tai Võ Nguyên nhưng dù sao ngươi cũng là con dâu của Quý gia, Quý thế tử mới là người mà cả đời này ngươi dựa vào. Cô cô nói ngươi có hiểu không?”

Cổ họng Nhiễm Tự có chút nghẹn ngào, gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười: “Cô cô, người yên tâm, tứ nhi hiểu rõ.”

Nhìn thấy bộ dáng lưu luyến không rời của hai người trong phòng, đám người Thu Ức đều lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi.

“Mẫu hậu, người đừng quá đau lòng, tuy rằng Tứ nhi phải gả đi xa nhưng cũng không phải là vĩnh viễn không được gặp nhau. Ngài còn như vậy thì sợ là chốc nữa Tứ nhi cũng khóc theo người mất thôi. Vậy thì lớp trang điểm này cũng sẽ không còn đẹp nữa rồi.” Tử Xa Ôn Uyển nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Ngươi nói đúng. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tứ nhi, sao ta lại khóc kia chứ?” Hoàng Hậu nhẹ lau đi nước mắt cười nói.

“Công chúa, đoàn xe đón dâu của Quý thế tử đến rồi.” Một nha hoàn vui vẻ chạy vào nói.

“Tác phong của Quý thế tử thật là nhanh nhẹn, chẳng nhẽ còn sợ ngươi trốn mất sao?” Tử Xa Ôn Uyển che miệng cười nói: “Mau đi đến từ đường tế bái tổ tông, sau đó lại đến chỗ gia gia từ biệt đi. Đêm qua sợ là gia gia ngủ cũng không yên giấc.”

“Được rồi.” Nhiễm Tự nhẹ nhàng đứng dậy, mấy nha hoàn đứng ở cửa cũng tiến vào vây quanh bọn họ.