Chương 55

Đây là cự tuyệt sao? Sắc mặt Quý Khuynh Nhiễm hơi trầm xuống nhưng khóe miệng vẫn treo ý cười ôn hòa, vừa động thân một cái đã chặn ở trước mặt của Nhiễm Tự.

“Chỉ là lời mời của một người bằng hữu bình thường thôi, hà cớ gì mà vị tiểu thư này cứ ba lần bảy lượt muốn từ chối Quý mỗ vậy?”

Còn không đợi Thu Tuyết ra tay thì Quý Khuynh Mặc đã tiến lên kéo lấy tay Nhiễm Tự, vẻ mặt âm trầm mang theo nàng rời đi. Hề Bảo Nhi sửng sốt, ngay sau đó tâm tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ sung sướиɠ. Nàng ta liếc nhìn Quý Khinh Nhiễm một cái, khóe môi nở ra một nụ cười trào phúng rồi cất bước rời đi. Tử Xa Hiếu Nhân thấy Hề Bảo Nhi rời đi thì cũng quên mất xự tồn tại của Tử Xa Nhu Nhi, không nói hai lời liền cất bước đuổi theo.

Vốn tưởng rằng chỉ cần có thể cưới được An Bình công chúa của vũ Nguyên thì chính là một trợ lực lớn trong quá trình đoạt vị của bản thân hắn nhưng xem ra hiện tại kế hoạch phải thay đổi một chút rồi. Tam đệ, trong tương lai người ngồi ở vị trí kia sẽ là người không cần đến tình cảm, càng không cho phép bản thân mình bị tình cảm trở thành thứ vướng bận của bản thân. Vốn dĩ ta còn cảm thấy đáng tiếc cho vị thế tử phi đã chết sớm của ngươi nhưng hiện tại xem ra chúng ta có được món vũ khí khác tốt hơn rồi.

“Người nên đi đều đã đi hết rồi. Thời gian vẫn còn sớm không biết Ngũ công chúa có thể nể mặt quý mỗ, cùng nhau đến trà lâu ngồi một lát hay không?” Quý Khuynh Nhiễm nhìn Tử Xa Nhu Nhi đang đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt lại hung ác mà nhìn chằm chằm phương hướng Quý Khuynh Mặc cùng Nhiễm Tự rời đi.

Đêm nay thu hoạch được không ít nha. Bên trong mắt phượng dài hẹp hiện lên tia âm lãnh.

Quý Khuynh Mặc nắm tay Nhiễm Tự chậm rãi bước đi ở trên phố, Thu Tuyết yên lặng đi theo cách bọn họ khoảng ba bước chân.

Bàn tay của hai người rủ xuống ẩn hiện dưới lớp tay áo rộng, Quý Khuynh Mặc không hề có ý muốn buông tay, Nhiễm Tự giãy giụa vài cái đều không có kết quả, ngược lại bàn tay đang nắm lấy tay nàng càng siết chặt hơn.

Má nàng có chút nóng lên, nhíu mày, hạ giọng nói: “Đa tạ Quý thế tử vừa rồi đã vì bổn cung mà giải vây. Thời gian không còn sớm, bổn cung liền cáo từ trước.”

Quý Khuynh Mặc quay đầu nhìn nàng,gật đầu tán thành, ôn nhu nói: “Thời gian không còn sớm nữa, công chúa đúng là cần phải trở về rồi.” Nhưng lại không hề có ý buông tay.

“Quý thế tử ……” Ánh mắt liếc về phía hai người nắm tay.

“Công chúa còn có yêu cầu gì phân phó cho vi thần?” Bên môi phác họa ra đường cong tuyệt mỹ, gương mặt anh tuấn tiến lại gần Nhiễm Tự hơn một chút.

“Tay……” Nhiễm Tự nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

“Tạ công chúa quan tâm, tay vi thần vẫn ổn.” Quý Khuynh Mặc nghiêm trang mà tạ ơn, tay càng nắm chặt hơn một chút.

“Quý Khuynh Mặc, ngươi……” Nói một nửa đột nhiên dừng lại.

“A Cẩn, tên vô lại nhà ngươi!”

“A Tứ đang nói cái gì vậy? Tsao mà một chữ ta cũng không nghe hiểu vậy?”

“Ngươi vô lại! Đồ vô sỉ nhà ngươi!”

“Ngươi nói là như vậy, như vậy sao……”

Ngay sau đó, người vừa nãy còn đang lên án hắn đã bị hắn phong bế lại cánh môi. Thật lâu sau, cái người vừa bị nàng lên án mới buông tha nàng, nhẹ giọng nỉ non ở bên tai nàng rằng.

“A Tứ, ta nói rồi, đời này, ta chỉ biết vô lại với một mình nàng mà thôi.” Nhiễm Tự nghe thấy Quý Khuynh Mặc nhẹ giọng nỉ non ở bên tai nàng.

Hai tròng mắt nàng khẽ nâng lên, bốn mắt nhìn nhau yên lặng không nói gì.

“Công chúa có muốn cùng nhau rời khỏi kinh đô?” Rốt cuộc thì Quý Khuynh Mặc cũng chịu buông tay nàng ra.

“Quý thế tử làm như vậy là có ý gì?” Cuối cùng thì đôi tay kia cũng buông ra nhưng nàng lại không cảm thấy vui vẻ như ý nguyện, thế nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút mất mát. Nhiễm Tự bị cảm xúc ưu tư của chính mình làm cho hoảng sợ. nàng sắp xếp lại tâm trạng của mình rồi nhàn nhạt nói.

“Gả cho ta đi.”

Nhiễm Tự sửng sốt một lúc rồi im lặng.

“Vậy mời thế tử ngày mai đến hoàng cung thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ đi.” Môi đỏ khẽ mở, lời nói nhẹ nhàng, lại không hề thấy dáng vẻ lạnh lùng nên có của nữ tử khi được cầu hôn, nàng quá ư là bình tĩnh lại thờ ơ.

Nàng vừa nói xong, vô số cảm xúc chua xót ập lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng: “Được, sáng sớm ngày mai ta liền tiến cung thỉnh chỉ.”

“Làm phiền Quý thế tử rồi.” hàng chân mi rũ xuống như cánh bướm. Nàng cất tiếng nói: “Hôm nay đa tạ thế tử đã tương trợ. Vậy bổn cung về phủ trước.” Nói xong xoay người rời đi.

“A Tứ.” Quý Khuynh Mặc tiến lên, lấy bốn cái bao lì xì đặt vào trong tay nàng, nhìn nàng mỉm cười: “Cũng may là vẫn kịp, chỗ này coi như là dùng để bù đắp cho nàng mấy năm nay.”

Lần này có lẽ, là lần cuối cùng……

“Năm mới vui vẻ, A Tứ.”

Nhiễm Tự nhìn bao lì xì trong tay, sắc đỏ từ hồng bao ánh vào mắt khiến mắt nàng bỏng rát. Nàng nhanh chân bước đi mang theo Thu Tuyết rời khỏi.

“A Cẩn, về sau năm nào ngươi cũng phải cho ta một cái hồng bao thật là lớn.”

“Đó là thứ để dỗ tiểu hài tử mà thôi. Ta không cho đâu.”

“……”

Tay áo rộng rãi, bàn tay đang cầm bao lì xì dần dần nắm chặt lại, khe khẽ run lên mà không để người khác phát hiện ra.

A Tứ, ta không hề hào phóng như ngươi tưởng tượng, nếu ngươi đáp ứng rồi, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời xa ta……