Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa, Vi Thần Có Bệnh

chương 54: Lời hứa trọn đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hề Bảo Nhi nhướng mày nhìn Tử Xa Nhu Nhi: “Chẳng lẽ là bổn tiểu thư rời kinh lâu năm cho nên cũng không biết tại kinh đô này cóc ghẻ cũng có thể kéo cung bắn tên? Tứ nhi muội đã từng thấy bao giờ chưa?”

Nàng vừa hỏi xong thì lúc này Tử Xa Nhu Nhi với Tử Xa Hiếu Nhân mới nhận ra Nhiễm Tự đang đứng lẳng lặng dưới võ đài.

Chỉ thấy nàng đứng ở trong đám người ầm ĩ, mặc một bộ váy vàng nhạt thêu những đóa hoa mai nhỏ vụn, lụa mỏng che mặt, ánh trăng nhu hòa mà chiếu vào trên người nàng, đối lập hoàn toàn với những ồn ào ở xung quanh, hình thành nên một sự đối lập, thế nhưng lại sinh ra vài phần hương vị thế gian.

“Tứ nhi chỉ từng nghe qua chuyện cóc kêu bậy, nhưng quả thật thì chưa từng nghe qua chuyện cóc ghẻ cóc thể kéo cung bắn tên lại càng chưa nhìn thấy bao giờ.” Nhiễm Tự nghiêm trang mà trả lời.

Tử Xa Nhu Nhi bị chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, gương mặt trở nên lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm chằm Nhiễm Tự.

Hôm nay này ta mặc một thân áo y phục màu xanh lam, vậy mà Hề Bảo Nhi cùng Nhiễm Tự kẻ xướng người hoạ, một câu lại một câu thay phiên nhau nói, rõ ràng muốn nói nàng không biết kéo cung mà chỉ biết kêu bậy như cóc ghẻ! Nhiễm Tự, ngươi hại tỳ nữ thϊếp thân của ta thảm đến vậy, còn hại ta bị cấm túc, bị người khác nhạo báng vậy mà ngươi còn có mặt mũi gặp ta, đúng thật là vô sỉ!

“Tử Xa Hiếu Nhân, nhà ngươi sao không mấy con cóc của mình cho tốt đi, sao lại có thể để nó chạy loạn ở bên ngoài như vậy? Tí nữa làm cho muội muội ta bị thương thì phải làm sao?” Hề Bảo Nhi bước xuống lôi đài, che ở trước người Nhiễm Tự: “Ôi, đây không phải là Quý thế tử sao? Lưu trắc phi chân trước mới vừa đi ngài liền ở nơi này cùng người khác đi chơi hội hoa đăng rồi?” Trong lời nói chứa đựng đầy sự sắc bén không chừa lại chút thể diện nào cho đối phương.

Tử Xa Hiếu Nhân biết nàng nói như vậy là đang trách hắn không chịu quản giáo Tử Xa Nhu Nhi cho tốt, ngay cả cấm túc cũng không được mấy ngày đã thả nàng ra.

Sau khi biết Tử Xa Nhu Nhi làm ra loại chuyện như vậy thì hắn sao có thể không tức giận? Có điều từ lúc hắn phạt cấm túc Tử Xa Nhu Nhi thì cái vị Lưu quý phi kia ngày nào cũng ở trước cửa Ngự Thư Phòng của phụ hoàng khóc nháo, đến ngay cả Lưu tướng quân cũng bị kinh động. Phụ hoàng bị làm phiền đến mức đành phải giải trừ cấm túc cho Tử Xa Nhu Nhi.

Vừa nghe nói nàng đã trở lại, hắn thật vất vả mới tìm được cái cớ nói rằng muốn xuất cung tìm Quý Khuynh Mặc bàn bạc, lúc đó mới có thể ra đây gặp nàng nhưng không ngờ rằng hai người vừa thấy mặt nhau thì câu đầu tiên nghe được lại là một câu châm chọc mỉa mai này.

Trong lòng hắn thở dài cười hỏi: “Ngươi muốn lấy chiếc hoa đăng này?”

“Không phải muốn mà là đã thắng được chiếc hoa đăng này.” Ngữ khí của Hề Bảo Nhi không có chút thiện ý sửa lại câu của hắn.

“Hề tiểu thư có phải nhớ nhầm hay không? Thi đấu này còn chưa có kết thúc đâu!” Tử Xa Nhu Nhi lạnh lùng mở miệng. Vốn dĩ nàng chỉ cảm thấy hoa đăng này rất xinh đẹp, nếu như đến cuối cùng vẫn không lấy được thì cũng không có vấn đề gì, có điều hiện tại nàng vừa nhìn đã biết Hề Bảo Nhi nhất định rất muốn có được nó, vậy nàng liền cố tình không cho Hề Bảo Nhi được như ý.

“Vừa rồi Toàn Phúc bà bà đã nói, đèn này chính là của nhị tỷ ta.” Giọng nói Nhiễm Tự uyển chuyển nhẹ nhàng đạm mạc, khiến cho người ta không thể nghi ngờ câu nói của nàng.

“Nhưng rõ ràng lúc trước ta nghe được rằng, nếu đêm nay không ai có kết quả tốt hơn thì lúc đó hoa đăng này mới được xem như là của nàng ta.” Nói xong, Tử Xa Nhu Nhi nhẹ lay tay áo Quý Khuynh Mặc, dùng giọng nói mềm mại đầy nũng nịu nói: “Nhu Nhi thích chiếc đèn kia, Quý thế tử có thể giúp Nhu Nhi giành chiến thắng để lấy cái đèn l*иg kia về được không?”

Quý Khuynh Mặc hơi hơi nhíu mày, không cảm xúc mà nhẹ rút cánh tay của mình ra khỏi tay áo của nàng ta, sau khi rút ra còn vỗ vỗ vài cái để tay áo không còn dính bụi bẩn rồi mới nói: “Ngũ công chúa xin tự trọng.”

Thấy Quý Khuynh Mặc ở trước mặt người khác nhưng một chút mặt mũi cũng không chừa cho nàng ta thì mặt mày của Tử Xa Nhu Nhi đều tái mét, sau đó chuyển thành trắng bệnh, cuối cùng đem khuôn mặt của chính mình nghẹn thành màu đen.

Một loại xấu hổ vô cùng quỷ dị bao trùm lên bầu không khí của bốn người, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng.

Trong không gian yên lặng, chung quanh chợt phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy. Bốn người nhìn về phía lôi đài thì mới biết, thì ra lúc bọn họ đang đấu đá nhau cũng là lúc có người tiến lên lôi đài, bắn hạ cái hoa tai đính hạt trân châu nhỏ nhất trên thân cây kia, trở thành người chiến thắng chiếc đèn hoa đăng hình hoa Mộc Cận.

Nam tử cả người khoác trường bào màu đen, trên tay áo còn dùng tơ vàng thêu lên rất nhiều những đóa mẫu đơn, ở dưới ánh đèn hoa đăng chiếu xuống tỏa sáng lấp lánh. Chỉ thấy hắn cầm theo hoa đăng phi xuống đài, chậm rãi đi tới bên cạnh Nhiễm Tự, cười nói: “Hoa đăng này tất nhiên phải tặng cho mỹ nhân rồi. Tại hạ ngưỡng mộ Nhiễm tiểu thư đã lâu, không biết hôm nay có thể có cơ hội làm quen với giai nhân không?”

Nam tử này chính là Quý Khuynh Nhiễm.

Hai mắt của Quý Khuynh Mặc khẽ nheo lại, sắc mặt lạnh thêm vài phần.

Từ ngày Quý Khuynh Nhiễm đến kinh đô hắn liền phái người nhìn chằm chằm hắn ta. Có điều trừ ngày hôm ấy ra thì hắn ta cũng không có bất kì hành động nào nữa. yên tĩnh đến mức giống như bản thân hắn đã bốc hơi khỏi kinh đô rồi vậy. Hắn hiểu rõ phong cách làm việc của Quý Khuynh Nhiễm. Hắn ta không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, lần này hắn ta tới Ninh Thành mục đích rõ ràng chính là vì Nhiễm Tự.

“Nhị tỷ, ta mệt rồi, chúng ta trở về đi.” Nhiễm Tự không để ý đến Quý Khuynh Nhiễm. Nàng dắt tay Hề Bảo Nhi muốn rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »