Chương 50: sống không bằng chết

“Nhiễm Tự, ngươi thật không thể làm ta bớt lo chút nào! Chuẩn bị sắp sửa sang năm mới rồi, đi chùa cầu phúc thôi mà cũng khiến bản thân biến thành dáng vẻ sống dở chết dở! Hề Bảo Nhi cầm lấy chén thuốc trong tay Thu Ức đưa cho Nhiễm Tự, bộ dáng hận sắt không thành thép nói: “Mệt ngươi còn là đệ tử đắc ý của diệu thủ tiên sinh, chiêu bài gầy dựng nhiều năm của tiên sinh e rằng bị ngươi phá hỏng!”

Nhiễm Tự nhận lấy chén thuốc trong tay Hề Bảo Nhi, mùi vị khó ngửi khiến nàng nhíu chặt lông mày, bưng chén thuốc trong tay chần chừ không muốn uống: “Nhị tỷ, nàng theo thói quen mở miệng nói ‘y giả không thể tự chữa khỏi cho chính mình’, huống hồ thân thể của ta ủ bệnh đã lâu, không thể nói tốt là có thể tốt lên được, có điều vẫn có thể giữ mệnh, sống được ngày nào hay ngày đó thôi……”

“Ngươi mau chóng thu hồi bộ dáng oán trời trách đất cho lão nương, lão nương chịu không nổi dáng vẻ này của ngươi!” Hề Bảo Nhi nhìn thấy sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, cực kỳ đau lòng, nhưng khuôn mặt thì thể hiện ra dáng vẻ hung thần ác sát: “Còn nói cái gì mà ‘cùng lắm thì có thể giữ mệnh’ có Hề Bảo Nhi ta ở đây, Diêm Vương nào dám bắt ngươi đi!”

Nhiễm Tự cười khúc khích: “Nhị tỷ, ngươi mở miệng một câu "lão nương’ hai câu ‘lão nương’, cũng không sợ đại ca giáo huấn ngươi.

“Đại ca hắn luôn một dáng vẻ cổ hủ mọt sách cũng chỉ có đại tẩu mới chịu được hắn. Nếu như hắn dám giáo huấn ta, ta liền lập tức thu dọn tay nải chạy đi là được, chẳng lẽ hắn còn có thể phái người bắt ta trở về rồi đem ta răn dạy tiếc hận rèn sách không thành thép sao?”

Nhiễm Tự nghe xong chỉ lo che miệng cười khẽ, không trả lời nàng.

Tính tình nhị tỷ tùy ý phóng khoáng, không cố kỵ điều gì, một phần là do ảnh hưởng tính cách từ mẫu thân nàng.

“Nhiễm Tự, ngươi đừng ở đó mà nói hưu nói vượn, mau uống hết chén thuốc trong tay ngươi đi” Hề Bảo Nhi thấy chén thuốc trong tay nàng đã sắp nguội mà nàng vẫn còn chưa có ý định uống thuốc liền biết nha đầu này muốn dời lực chú ý của nàng, đợi đến khi chén thuốc nguội lại tìm cớ thoái thác không uống. Từ nhỏ đến lớn, Nhiễm Tự vì không muốn uống thuốc mà động não không ít.

“Có mứt hoa quả chứ?” Mưu kế Nhiễm Tự bị Hề Bảo Nhi nhìn thấu nên đành phải lấy lui làm tiến.

"Luôn chuẩn bị sẵn cho người đây.”

“Các ngươi để ý nàng làm cái gì? Thuốc đắng nàng mới có thể nhớ lâu được.” Hề Bảo Nhi chỉ thị Thu Ức bưng dĩa hoa quả xuống.

“Cái này…….” Nhìn thấy Nhiễm Tự dùng ánh mắt đáng thương cầu xin mình. Nội tâm Thu Ức đều mau mềm xuống. Nhưng mà nhị tiểu thư cũng không phải người dễ nói chuyện, nàng nói không là không. Nhất thời bầu không khí lâm vào tình thế khó xử.

“Nhị tỷ, sao người có thể nhẫn tâm như vậy!”

“Ta đã bảo không chính là không!” Thái độ Hề Bảo Nhi cực kỳ kiên quyết không cho thương lượng, thuốc này ăn cùng mứt hoa quả, sẽ làm giảm tác dụng của dược liệu, nàng uống vào cũng vô ích.

Nhiễm Tự cực kì bất đắc dĩ, đành phải trơ mắt nhìn Thu Ức dọn mứt quả xuống, ưu thương nhìn chén thuốc màu sắc đen xì trong tay.

“Lại nói đến Quý Khuynh Mặc thật đúng là làm ta bội phục.Với cái dáng vẻ yếu đuối mong manh này của ngươi, quanh năm suốt tháng đều là ấm sắc thuốc, năm đó chắc chắn hắn không ít lần dỗ ngươi uống thuốc. Ngươi là do một tay ta nuôi lớn, tình tình thế nào ta hiểu rõ, sợ là hắn bị ngươi dày vò không ít đi.” Hề Bảo Nhi chậc lưỡi vài tiếng, cảm thán nói.

Nhiễm Tự không lên tiếng, nhìn thoáng qua chén thuốc đen tuyền trên tay, cầm lên, một hơi uống hết, sau đó đem chén không đặt xuống khay đựng bên cạnh.

Dược Liệu theo yếu hầu trôi xuống thực quản, quả thực rất đắng nhưng có điều cái đắng này vẫn không thắng được cảm giác chua sót nơi đáy lòng .

“Tứ nhi…….” Hề Bảo Nhi vốn tưởng rằng nàng sẽ còn dây dưa một hồi, phải phí một phen miệng lưỡi nàng mới chịu uống thuốc, không ngờ rằng nàng lại dùng một hơi uống sạch, ngay cả chân mày cũng không thèm nhăn lấy một chút. Trong lòng Hề Bảo Nhi tràn ngập cảm giác khó chịu.

Nhiễm Tự nở một nụ cười nói: “Nhị tỷ, thực ra thuốc này không phải rất đắng.”

“Tứ nhi, trận hỏa hoạn bốn năm trước là do Lưu Kiều cùng Quý Cửu lập mưu. Một người oán trách ngươi cướp mất nam nhân nàng, người còn lại hận ngươi liên lụy con hắn. Lúc đó Quý Khuynh Mặc bị Quý Cửu lừa đi đến thành Thanh Lung cứu trợ thiên tai, vừa nghe được tin tức liền gấp rút trở về, thời điểm đó người đã được phụ vương cùng mẫu thân cứu đi……”

"Nhị tỷ nói như vậy là đang muốn cầu tình thay Quý Khuynh Mặc sao?” Nhiễm Tự cắt ngang lời Hề Bảo Nhi, khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng, nhưng thái độ lại lạnh nhạt xa cách hơn trước nhiều.

Hề Bảo Nhi nhìn thấy nét mặt tươi cuời xa lạ này, thở dài một hơi nói: "Lần này ta đến đây không phải là muốn làm thuyết khách cho hắn. Ngươi là muội muội ta, chung quy chúng ta thân thiết hơn so với hắn. Là ta tự mình điều tra trận hỏa hoạn năm đó, sự việc đó quả thật là không có bất kỳ liên quan nào đến hắn sao ngươi lại không lựa chọn tha thứ hắn, suốt ngày tra tấn chính mình?”

Nhiễm Tự rũ đôi mắt xuống, thật lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Ta biết là không phải hắn……Đã biết chuyện này từ rất lâu rồi……”