Nhiễm Tự nhìn đôi mắt hắn, dường như muốn kiểm chứng lời này là thật hay giả. Hồi lâu, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay bị hắn nắm, chậm rãi đem tay rút ra, nhẹ giọng nói: “Phụ vương của ta chỉ có một mình mẫu phi, không phải bởi vì bà là trưởng công chúa, mà là bởi vì ông yêu bà, yêu đến đời này chỉ có thể chấp nhận một mình bà. Ta nói như vậy, Thế Tử có hiểu không?”
“Ta cũng……”
“Người không thể.” Nhiễm Tự ngắt lời Trần Cẩn buột miệng nói, “Người là Thế Tử Trần Quốc, hoàng đế tương lai của Trần Quốc, vua của một nước sao có thể chỉ có một phi tử? Nếu muốn củng cố vị trí liền phải mượn sức dựa vào thế lực khắp nơi, mà để duy trì thế lực thì chỉ có một biện pháp duy nhất là liên hôn. Thế Tử xuất thân hoàng gia chẳng lẽ không hiểu lợi hại trong đó? Đương kim Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ân ái cỡ nào cũng không thắng nổi hoàng quyền chí cao vô thượng. Ta không phải cô cô, ta không thể rộng lượng như bà, làm ủy khuất chính mình. Thế Tử cảm thấy mình có thể làm được sao? Đời này chỉ lấy một mình Nhiễm Tự ta.”
“……”
Nhiễm Tự thấy Trần Cẩn trầm mặc, nhẹ nhàng cười: “Thế Tử, người có từng suy nghĩ chưa người mà người muốn lấy là Nhiễm Tự hay An Bình Công Chúa?”
Trần Cẩn không nói nên lời, Nhiễm Tự tươi cười xinh đẹp trước mặt hắn thật gần nhưng cũng thật xa. Phải chăng giang sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một?
Cuối cùng, Trần Cẩn chấp tay hướng Nhiễm Tự thi lễ rồi rời khỏi rừng mai.
Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo những cánh hoa rơi bay lả tả như mưa hoa mai. Nhiễm Tự ngẩng đầu, dùng tay chặn ánh mặt trời chói mắt, trong lòng dâng lên một tia chua xót, cười buồn bã: “Mẫu thân, ngươì so với Tứ nhi may mắn hơn……”
Đợi cho chua xót trôi đi, Nhiễm Tự buông tay, sửa sang lại váy áo một chút cũng không nhăn sau đó xoay người tính rời đi, rừng mai phiến hồng làm nàng cảm giác vô cùng chói mắt.
Còn chưa cất bước vạt áo màu trắng hiện lên trong mi mắt, mang theo nhàn nhạt hương hoa mộc cẩn……
Dần dần hương hoa mai nhạt đi, chỉ chừa lại hương hoa mộc cẩn quanh quẩn ở xung quanh mang theo một chút ấm áp.
Hắn duỗi tay đem sợi tóc vén sau tai nàng, động tác dịu dàng nhìn nàng nhàn nhạt cười nói: “A Tứ, năm mới vui vẻ.”
Đầu ngón tay xẹt qua vành tai mang theo độ ẩm, lông mi nàng khẽ run ngẩng đầu nhìn hắn: “ Từ khi nào Qúy Thế Tử có thói quen thích nhìn lén người khác?”
“ A Tứ, ta không phải thánh nhân.” Không thể thờ ơ trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác đi dạo trên tuyết ngắm mai.
“Người đương nhiên không phải. Thánh nhân không giống Thế Tử tham lam quyền thế.” Trên mặt Nhiễm Tự hiện vẻ trào phúng, “Thế Tử không cần bồi Lưu Trắc phi sao? Tới Võ Nguyên cầu thân đều mang bên người sủng ái như vậy lưu luyến không rời.”
“A Tứ, trong mắt nàng ta là loại người như vậy sao?”Ánh mắt ôn nhu trở nên ảm đạm, tư vị chua xót trong miệng lan ra, “Bốn năm! Suốt bốn năm! Muốn gặp nàng nhưng không thể gặp. Ta sợ nàng vì thấy ta sẽ nhớ tới nàng ấy, sợ nàng một lòng nghĩ vì nàng ấy báo thù mà không chịu dưỡng tốt vết thương, nàng khi đó bị thương nghiêm trọng như vậy, ta muốn ở bên cạnh nàng chính là ta không dám, nàng hận ta như vậy làm sao còn muốn thấy ta.”
“Đúng! Qúy Khuynh Mặc , ta hận ngươi! Hận ngươi nếu không thể sao còn hứa hẹn với ta! Hận ngươi vì Lưu Kiều hại chết Ngũ nhi nhưng ngươi vẫn bảo vệ nàng ta! Nhưng mà ta lại càng hận bản thân ta lúc trước vì cái gì phải rời khỏi Noãn Thành……”Đột nhiên Nhiễm Tự bình tĩnh trở lại, thấp giọng cười nói nhưng nước mắt lại trào ra, “A Mặc, lúc trước nếu không gặp ngươi, ta đây hiện tại có phải hay không đã gả cho người khác làm thê tử giống với những nử tử bình thường có một gia đình êm ấm? Ngũ nhi có thể hay không cũng đã gả chồng có phu quân yêu thương và hài tử đáng yêu, sẽ không bởi vì cứu ta mà mất đi tính mạng……”
“A Mặc đối với ngươi ta là gì? Báo thù, quyền lực..... Ta ở vị trí thứ mấy? Sợ là trong lòng ngươi một vị trí nhỏ ta cũng không có.” Nhiễm Tự cảm thấy trong lòng trống rỗng không khỏi buồn bực.
Quý Khuynh Mặc nhìn Nhiễm Tự nước mắt ràn rụa cùng đôi mắt mang theo tuyệt vọng khiến hắn có cảm giác nàng thật sự muốn rời xa hắn, trong lòng nỗi sợ hãi chưa từng xuất hiện đột nhiên phun trào mãnh liệt, hắn không kịp nghĩ nhiều liền tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng ngực gắt gao ôm lấy dùng hết sức lực.
Có lẽ vì cái ôm quá đột ngột, có lẽ vì hương hoa Mộc Cẩn quen thuộc hoặc có lẽ vì sự ấm áp nhớ nhung từ tận đáy lòng Nhiễm Tự sững sờ một lúc không dứt ra được.
Cảm nhận được trong lòng ngực truyền đến độ ấm, khủng hoảng trong lòng của Quý Khuynh Mặc mới giảm bớt một ít, nhưng bất an trong mắt vẫn mãnh liệt như cũ thở dài một tiếng: “A Tứ, Lưu Kiều nàng ấy……”
Nghe thấy hai chữ “Lưu Kiều”, Nhiễm Tự vừa mới an tĩnh lại không biết lấy sức lực từ đâu, dùng sức đẩy Quý Khuynh Mặc ra, tránh thoát cái ôm của hắn, hai mắt đỏ lên vì khóc nhìn chằm chằm hắn như một con vật nhỏ bị thương, lạnh lùng cười: “Quý Khuynh Mặc sau này ngươi thật tình sủng ái nàng ta cũng được, vì quyền lực của mình mà sủng nàng cũng được, tất cả đều không liên quan đến ta Nhiễm Tự, không có quan hệ!” Nhiễm Tự nói xong từ trong lòng móc ra một miếng ngọc bội ném về hướng Quý Khuynh Mặc xoay người rời đi.
Nàng quay mặt đi không chút lưu luyến, Quý Khuynh Mặc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau hắn cong lưng nhặt lên ngọc bội rơi xuống mặt đất, cẩn thận lau bụi đất trên ngọc bội con mắt vô hồn động một chút, cẩn thận đem ngọc bội cất vào trong ngực.
“A Cẩn, mẹ ta nói ngọc bội này là năm đó mẹ ngươi thay ngươi để lại cho ta làm tín vật.”
“Vậy thì thế nào?”
“A! Nhị tỷ ta nói có tín vật này ngươi chính là của ta, sống là người của ta, chết là ma của ta!”
“A Tứ……”
“Ân?”
“Ngươi không biết xấu hổ.”
“Ta không biết xấu hổ cũng là con dâu cuat mẹ ngươi, sẽ luôn là như vậy!”
“Vậy ngươi giữ ngọc bội này thật kỹ, nếu làm mất ta sẽ không cần ngươi, ngươi như vậy không biết xấu hổ.”
“Hừ, tất nhiên ta sẽ giữ thật kỹ đời này ngươi là người của ta, đây là khế ước bán thân của ngươi.”
A Tứ, nàng đem nó ném xuống như vậy còn ta thì sao? Nàng cũng không cần sao……