Chương 11: Ông Giáo Và Lão Hạc

Thôn làng ông lão sống là thôn làng sát rừng, rời cánh rừng là tới làng , mà rời làng là vào rừng. Vì vậy , tuy nói chôn tiền trong rừng nhưng thật ra cũng không xa nhà lão hạc cho lắm. Lão hạc dẫn hai sư đồ tới chỗ lão chôn tiền, Thượng tiên lại hỏi

-"ông lão, lão chắc chắn là chỗ này?

Lão Hạc gật đầu lập tức, còn khẳng định chắc nịch.

- "Lão chôn túi tiền ngay gốc cây này, bên cạnh tảng đá này, không thể nhầm lẫn được "

Vừa nói vừa chỉ xuống tảng đá bên cạnh gốc cây lớn. Thượng tiên cúi xuống nhìn, đúng là có vết đào xới, người lại hỏi tiếp.

-"vậy ông chôn túi tiền ở đây, ông có nói cho ai khác biết không?"

Lão Hạc suy nghĩ một lúc, lại khẳng định.

-"Lão không nói với bất cứ ai cả "

Thượng tiên suy nghĩ một chút.

-"vậy việc lão bán cậu vàng và những thứ đồ có giá trị trong nhà, có ai biết không?"

Lão hạc trầm ngâm một chút rồi nói.

- "Chỉ có ông giáo nhà gần đó biết. Nhưng lão cam đoan ông giáo là người tốt, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy"

Người tốt ư? Đây là một khái niệm khá tổng quát . Thượng tiên lại quay sang nhìn Kỳ Vũ, nở một nụ cười ẩn ý.

-"Vũ nhi. Theo con, như thế nào là người tốt?"

Câu hỏi nghe thì đơn giản, nhưng trả lời thật sự lại không đơn giản chút nào. Như thế nào là tốt, như thế nào là xấu? Nhiều khi tốt và xấu chỉ cách nhau một sợi dây ranh giới mong manh. Vạn Kỳ Vũ đã gặp nhiều người, nàng cũng nhiều lần đánh giá người này xấu người kia tốt. Nhưng khi sư tôn hỏi câu hỏi nghe có vẻ bình thường này, câu trả lời có rất nhiều. Thế nhưng để có câu trả lời cho chính xác thì nàng thực sự không nghĩ ra. Câu hỏi này tựa như câu hỏi "tại sao trái táo chín rụng lại rơi xuống đất mà không bay ngược lên trời vậy" . Cảm nhận thì rất tự nhiên, chỉ là trả lời cho đúng lại quá khó. Vạn Kỳ Vũ im lặng, thượng tiên lại hỏi lão Hạc.

- "vậy theo lão, thế nào người tốt"

Lão hạc ấp úng.

- "Người tốt là... là.... là người tốt chứ còn sao nữa"

Thượng tiên bật cười, đúng là nhân sinh nơi trần thế. Có những thứ hiển nhiên hàng ngày xảy ra trước mắt, nhưng định nghĩa nó thì chẳng mấy ai quan tâm, người quay lại nhìn Kỳ Vũ mà nói.

-"đồ nhi ngoan, xưa nay tốt xấu không phải là thứ gì đó quá rõ ràng. Ranh giới giữa thiện và ác rất mong manh, không phải dễ dàng mà đánh giá được"

Vạn Kỳ Vũ hiểu rằng đây cũng là một bài học nữa, nàng cung kính.

- " xin sư tôn chỉ dạy"

Thượng tiên bước tới cạnh nàng, hướng mặt về phía xa xăm.

-"trong ngắn hạn, tốt hay xấu là do hành động của người đó. Nếu lúc đó người đó làm chuyện tốt thì anh ta là người tốt. Nhưng cũng người đó, nếu hôm sau anh ta làm chuyện xấu, thì thời điểm đó anh ta là người xấu. Hành động nói lên con người, tốt hay xấu đều từ mục đích và hành động mà ra cả. Vì thế , HÀNH ĐỘNG CỦA MỘT NGƯỜI NÓI LÊN BẢN CHẤT CỦA NGƯỜI ĐÓ "

Vạn Kỳ Vũ nghe xong như bừng tỉnh, nhưng nàng vẫn còn thắc mắc.

- "bẩm sư tôn, vậy còn trong dài hạn?"

Thượng tiên quay lại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói

-" Vũ nhi, trong dài hạn, thường là xét cả cuộc đời. Nếu người đó làm việc tốt nhiều hơn việc xấu, thì có thể xem cuộc đời người đó là người tốt. Ngược lại, nếu người đó làm chuyện xấu nhiều hơn chuyện tốt, đương nhiên đó là người xấu. Thế nên dưới địa ngục có cán cân công lý, người chết sẽ lấy công và tội để đo đếm, tùy vào công tội mà trừng phạt hay ban thưởng "

Vạn Kỳ Vũ vẻ mặt vui mừng, nàng hiểu ra thêm vấn đề mới, khẽ thốt lên.

- "đồ nhi hiểu rồi. Nếu làm quá nhiều việc ác là đại ác nhân, còn làm nhiều việc thiện là đại thiện nhân. Mà đại ác nhân thì đâu đó trong cuộc đời của họ cũng có thể từng làm chuyện tốt, và đại thiện nhân cũng có thể từng làm những chuyện xấu trong cuộc đời mình "

Thượng tiên vui vẻ gật đầu. Ái đồ thật sự rất thông minh sáng dạ, khiến sư tôn rất vui. Người vỗ nhẹ vào vai nàng như tán thưởng, lại hướng mặt về phía xa xa mà nói.

-"chính vậy, dù có là đại ác nhân thì cũng có lúc làm chuyện tốt. Và ngược lại, dù có là người tốt như ông giáo kia cũng có lúc..."

Nói tới đây, thượng tiên nhìn đôi mắt trìu mến vào Kỳ Vũ. Nàng reo lên

- "thì cũng có lúc ăn trộm túi tiền người khác "

Thượng tiên mỉm cười gật đầu, xem như không uổng công vất vả. Lão Hạc nghe chuyện một hồi, khuôn mặt ngáo ngơ, ông liền hỏi.



- "Nhị vị cô nương, chẳng lẽ thủ phạm là ông giáo?"

Thượng tiên lắc đầu.

-"ta không có nói thế, tất cả chỉ là "có thể", ta chưa khẳng định bất cứ điều gì. Muốn khẳng định phải có bằng chứng"

Lão Hạc phân vân.

- "Hay là lão báo quan"

Thượng tiên lại nhìn Kỳ Vũ.

-"con nghĩ sao?"

Suy nghĩ một lúc, nàng mới nói

- "sư tôn, chỉ một túi tiền, chuyện này không to lắm. Thiết nghĩ không cần báo quan, bởi cho cùng ông giáo cũng không phải đại ác nhân gì. Nếu thực sự do ông giáo lấy, thì cũng nên cho ông ta một cơ hội. Cái này gọi là "tha được thì tha" mà sư tôn đã dạy"

Thượng tiên nghe xong liền vỗ tay, rất là tán thưởng ái đồ.

-"hay lắm, nói rất đúng. Cái gì nên tha thì hãy tha, chúng ta trước hết tìm hiểu xem thủ phạm là ai. Nếu thật ông giáo, chúng ta sẽ cho hắn một cơ hội".

Lão Hạc nghe tới đây thì mừng lắm, nhưng cũng có chút âu lo.

- "Vậy mọi việc phải làm như thế nào?"

Thượng tiên nhìn lão Hạc, người lại mỉm cười như người vẫn thế.

-"ông lão, mọi chuyện ta đã có tính toán . Lão chỉ cần làm theo lời ta dặn dò, không được sai khác, chắc chắn sẽ giúp lão tìm ra sự thật"

Lão Hạc mừng rỡ, vội cúi đầu thi lễ.

- "Đều nghe theo sự sắp xếp của cô nương"

Sau đó, thượng tiên nói gì đó với ông lão. Không biết đã nói những gì , chỉ thấy lão Hạc gật đầu lia lịa.

......

Sáng hôm sau, lão Hạc lựa một bộ đồ lành lặn nhất trong những bộ đồ rách nát của mình. Tắm rửa sạch sẽ, bộ hành tới nhà ông giáo. Ông giáo thấy lão Hạc tới nhà, vui vẻ đón tiếp. Và cũng như bao nhiêu lần tới chơi khác, ông giáo pha một bình trà ngon. Nói là ngon thì cũng chỉ so với những người nghèo, bởi ông giáo cũng chẳng giàu có gì. Vì lão Hạc thường xuyên tới chơi, nên ông giáo không hỏi những câu hỏi như "hôm nay tới đây có chuyện gì?" , Mà chỉ cất lời hỏi thăm

-"lão Hạc, mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ?"

Lão Hạc vui vẻ gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn mà ngồi vào bàn trà. Sau đó , cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Nào là chuyện thằng Năm đầu làng, con Tám cuối xóm. Nào là chuyện hoa màu cây trái, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Rồi đến lúc thích hợp, lão Hạc nhớ lại lời thượng tiên căn dặn, liền ra vẻ mặt nghiêm túc.

- "Ông giáo này. Cũng không có ý giấu, lão hôm nay là muốn tới gặp ông giáo để hỏi một vấn đề!"

Ông giáo nghe xong có chút giật mình.

-"lão Hạc, xin cứ nói "

Lão Hạc làm bộ mặt nghiêm nghị, từ từ nói một cách chậm rãi.

- " Chắc ông giáo biết lão đã bán hết đồ có giá trị trong nhà, bán luôn cả cậu vàng yêu quý, để lấy tiền lên kinh thành tìm hài tử của mình?"

Nghe đến đây, mặt ông giáo có hơi xanh, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thường mà gật đầu.

-"có nghe qua, có nghe qua "

Lão Hạc lại từ từ nói tiếp

- "Lão thấy cất tiền trong nhà không an toàn, nên lão đã đem chôn ở một gốc cây trong rừng. Điều này chắc ông giáo cũng biết?"

Nói đến đây, lão Hạc liếc nhìn ông giáo, mà ông giáo lúc này mặt tái mét, mồ hôi đổ ra đầm đìa.

-"không... không biết. Lão Hạc, chuyện lão chôn tiền lão đầu có nói với tôi, sao ... tôi biết được? "

Sắc mặt và phản ứng của ông giáo đều lọt vào tầm mắt của lão Hạc. Lão nhận định trong đầu "tất cả đều đúng như phán đoán của vị cô nương kia" . Mà cách xa đó, sư đồ Vạn Kỳ Vũ cũng theo dõi cuộc nói chuyện qua "thiên lý kính ", một bảo vật giúp theo dõi những cảnh ở xa. Thượng tiên quay sang hỏi Kỳ Vũ

- "Vũ nhi, con thấy thế nào?"

Vạn Kỳ Vũ nhìn ông giáo, nàng quả quyết.



- " rõ ràng ông giáo có vấn đề. Có tật giật mình, khả năng cao là ông giáo có liên quan đến túi tiền bị mất"

Thượng tiên gật đầu.

-"vậy vi sư hỏi con, nếu ông giáo không lấy thì ông giáo sẽ có phản ứng như thế nào?"

Kỳ Vũ suy nghĩ một chút rồi nói

- "nếu không lấy, ông giáo sẽ vui vẻ cười nói, thậm chí..."

-"thậm chí cái gì?

- "thậm chí còn tò mò hỏi thăm thêm về chuyện túi tiền, chứ không lãng tránh như thế "

Suy đoán của Kỳ Vũ là phù hợp với tâm lý của con người. Thượng tiên hài lòng mỉm cười.

-"đúng là như thế "

Hai sư đồ lại tiếp tục theo dõi qua thiên lý kính, mà lúc này lão Hạc cũng quan sát phản ứng của ông giáo. Nhận thấy đã tới lúc, lão Hạc tiếp tục làm theo kế hoạch mà thượng tiên dặn dò trước đó. Lão Hạc lúc này giả vờ tự trách, đưa tay vỗ lên trán mà thở dài.

- "Ông giáo không biết cũng phải, đúng là lão chưa từng nói cho ông giáo biết. Hồ đồ, là lão hồ đồ rồi "

Lời tự trách ấy khiến ông giáo thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ông giáo nghe lão Hạc nói vậy thì có chút trấn an, dựa lưng vào ghế mà uống một ly trà, khẽ nói.

-"không sao, không sao cả. Lão Hạc đừng ngại"

Lão Hạc giả vờ như không biết chuyện gì, lại tiếp tục nói.

- " này ông giáo, ở cái làng này lão tin tưởng nhất là ông giáo, cho nên hôm nay mới nói với ông giáo điều này. Lão có một túi tiền, là tiền dành dụm và cả tiền bán cậu Vàng nữa. Lão để trong nhà không yên tâm, cho nên đã lén lút đem vào rừng chôn giấu mà không cho ai biết"

Nói đến đây thì ngập ngừng một chút, mà ông giáo tự nhiên cảm thấy thẹn lòng. Lão Hạc liếc nhìn thì nhận ra phản ứng ấy của ông giáo, nhưng vẫn làm lơ mà nói tiếp.

- "Lão vốn dĩ định ra đào lấy túi tiền để lên đường tìm con, chỉ là chưa kịp đào thì hài tử gửi thư về, khiến lão yên tâm."

Nghe đến đây, ông giáo thở phào nhẹ nhõm, tự nghĩ trong đầu "thì ra là vẫn chưa đào, chưa biết túi tiền bị mất ". Lão Hạc lại nói tiếp .

- "Không những hài tử gửi thư về, mà còn gửi cho lão một túi tiền. Lão nhận số tiền ấy của hài tử, cũng không biết phải làm gì. Hiện giờ cũng không có nhu cầu tiêu dùng, lão đang tính hỏi ông giáo..."

Ông giáo nghe thế thì mặt sáng lên, hứng thú quay sang hỏi.

-"lão tính thế nào?"

Trong khoảng khắc ngắn ngủi nhìn nhau, lão Hạc ngơ ngác trước sự nhiệt tình thái quá của ông giáo, mà ông giáo cũng nhận ra sự bất thường của mình mà cảm thấy thẹn lòng. Cả hai đều thu người về, lấy lại vẻ điềm đạm bình thường. Lão Hạc cười cho qua chuyện, nói tiếp.

- " Lão muốn hỏi ý kiến của ông giáo là nên chôn tiền cùng chỗ với túi tiền trước, hay là chôn ở một nơi khác, phòng khi..."

Lời nói chưa dứt, ông giáo đã bật cười toe toét.

-"là chôn cùng chỗ "

Trong khoảng khắc hứng thú kỳ lạ, ông giáo không kìm chế cảm xúc mà vui vẻ nói lên. Lão Hạc quay sang ngơ ngác nhìn ông giáo, mà ông giáo một lần nữa biết mình lỡ mồm liền thu người lại. Ông giáo rót một ly trà, lấy lại thần thái mà gượng cười nói.

-" ta nghĩ là nên chôn cùng chỗ. Lão nghĩ thử xem , nếu chôn chỗ khác thì càng nhiều chỗ càng không an toàn. Vả lại nếu sau này lệnh lang lại gửi tiền về, lão lại phải tìm chỗ chôn mới sao? Như vậy thật sự rất phiền phức, và rất dễ bị phát hiện"

Lời khuyên nghe có vẻ chân thành, nhưng lão già lúc này không còn tin tưởng người bạn tâm giao này nữa. Lão Hạc nhìn ông giáo , thoáng thở dài.

- "Ông giáo nói phải, đúng là nên làm như vậy. Để sáng mai , lão già này sẽ đem túi tiền con trai gửi chôn cùng chỗ cũ "

Nói xong liền nâng ly trà lên uống cạn, đặt ly trà xuống rồi đứng dậy hướng ông giáo thi lễ.

- "Cũng không còn sớm nữa, lão phải về lo liệu đồng nương rồi. Không làm phiền ông giáo, lão xin cáo từ "

Ông giáo đứng dậy , đưa lão Hạc ra cửa, thi lễ chào từ biệt.

-"lão Hạc đi thong thả "

Lão Hạc rời đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Vui, vì cảm thấy túi tiền của mình đã có manh mối, có thể thu hồi lại được. Buồn, vì người bạn tâm giao của mình lại có thể liên quan đến việc mất tiền của mình, thật sự rất đáng buồn.

.........