6 giờ tối.
Huy mệt mỏi ngả đầu ra ghế, mắt nhắm nghiền. Vừa mới giải quyết xong một hợp đồng quan trọng, tâm trạng căng thẳng cũng vơi đi phần nào.
Mắt Huy lại từ từ mở ra, vô thức nhìn vào khoảng không trong phòng. Chợt nhớ đến gương mặt Pie lúc chiều, trong lòng dâng lên cảm giác khó diễn tả.
“Vì có bạn trai rồi nên em trở nên xa cách với tôi vậy sao? Đi cùng tôi khiến em khó chịu đến vậy sao? Trả nợ cuộc hẹn chỉ là cái cớ để gặp em, em có biết tôi nhớ em đến thế nào không hả?”
Huy cầm điện thoại đưa lên, lướt đến mục danh bạ, màn hình sáng lên dòng chữ “Pie K”. Cậu ta nhìn một lúc, cũng chần chừ được một lúc, sau cùng lại không đủ can đảm để bấm gọi. Chiếc điện thoại bị siết chặt trong lòng bàn tay. Đã bao tháng nay, luôn là như vậy, chỉ nhìn vào danh bạ rồi tự mình kiềm chế. Sợ trong phút yếu lòng, gọi cho Pie và nghe thấy giọng cô, Huy sẽ mất giao ước với Hime, tự tìm gặp Pie. Nếu điều đó xảy ra, cả cậu lẫn C.A sẽ không thể yên ổn dưới tay Hime.
Hôm nay lại không thể gọi. Gọi để làm gì? Cả buổi chiều làm ra vẻ lạnh lùng, còn nói những câu khó nghe. Tất cả chẳng phải chỉ để tỏ ra không quan tâm Pie hay sao? Nếu nói nhìn Hoàng chở Pie trong lòng không thấy khó chịu, chắc chắn là dối lòng. Nếu nói nghe tin Pie đang quen Hoàng mà không chút tức giận, thì đúng là nói dối của nói dối. Lại nghĩ đến gương mặt thờ ơ của Pie, tay Huy càng nắm chặt. Cậu đã vì Pie mà làm nhiều chuyện như vậy, cô bé lại không chút để tâm. Trong khi Huy nhớ Pie đến phát điên, cô bé vui vẻ quen với tên con trai khác.
Lúc trước đã nói sẽ từ bỏ, nhưng khi gặp mặt Pie, ý chí lại chẳng còn vững chắc. Dù quyết tâm gần ba tháng, nhưng chỉ cần Pie xuất hiện trước mặt cậu ba giây, thì bức tường thành trong lòng cậu lại hoàn toàn sụp đổ.
Từ rất lâu, Pie trong lòng cậu đã ngang nhiên chiếm một vị trí, nay lại càng không thể thay thế bởi ai khác.
.............................
8 giờ tối...
Ở bệnh viện.
Vừa mở cửa phòng đi vào, Huy đã thấy một nữ y tá đang chỉnh lại bình truyền nước. Ông Vĩnh mắt vẫn còn mở, hướng ánh nhìn lên trần nhà. Cô y tá xong xuôi công việc, tự động đi ra ngoài.
Huy bước tới, từng bước thật chậm. Dáng người cậu cao gầy, áo sơ mi trắng, tay áo xắn vội, khuy trên cùng cũng đã cởi bỏ, quần âu đen, cùng đôi giầy da cũng đen một màu. Nhìn cũng đủ biết cậu ta từ công ty, trực tiếp đến đây. Bộ dáng mệt mỏi, có lẽ cũng chưa có ăn tối.
- Công việc thế nào?-Ông Vĩnh thuề thào cất giọng.
- Rất thuận lợi, hợp đồng hôm nay đã kí xong.
Không gian lại chìm vào im lặng. Huy đứng cách giường bệnh khoảng 1 mét, cũng không có ý định bước thêm nữa. Ánh mắt cậu lướt nhanh trên thân người ông Vĩnh, xem xét hết một lượt, chần chừ cất giọng:
- Bệnh tình của ông thế nào?
- Tao còn sống lâu lắm. Làm mày thất vọng rồi-Ông Vĩnh từng chữ khó khăn nói ra, ánh mắt chỉ hướng nhìn lên trần nhà, nằm im lìm.
Huy nắm tay thành quyền, môi tức giận run rẩy “Tôi thật sự...không mong ông chết, ông bây giờ là người thân duy nhất của tôi. Ngay cả khi ông không phải người sinh ra tôi, tôi vẫn luôn xem ông như ba của mình. Nên có thể đừng nói những lời như vậy”.
Một lúc sau, mắt Huy chớp động mấy cái, tay dần buông xuống, cảm giác tê buốt trên bàn tay vẫn còn, cậu hít một hơi sâu.
- Ông nghỉ ngơi đi-Huy nói nhanh, liền quay người đi ra ngoài.
Đứng giữa dãy hành lang dài của bệnh viện, cảm thấy một mình cô độc. Huy buông tiếng thở dài, lê từng bước, đưa cái thân mệt mỏi đi về phía thang máy.
Khi xuống tới tầng trệt, Huy lửng thửng bước đi. Cũng không để ý nhiều đến những bác sĩ, y tá vội vã đi ngang qua.
Bỗng... một cô gái chạy qua, đυ.ng trúng người cậu. Huy mới như giật mình sực tỉnh.
- Cậu Vĩnh Huy!
Huy nhíu mày.
- Chị chẳng phải người giúp việc của Pie sao? Chị vào đây có chuyện gì?
Chị Hoa còn đang thở dốc, nói vội:
- Đại tiểu thư vừa mới được đưa vào cấp cứu. Cậu không nhìn thấy sao??
Một tin tức nghe như sét đánh ngang tai. Mặt Huy lập tức biến đổi, nhanh bước đi, rồi biến thành chạy lúc nào không hay. Trong lòng đột nhiên lại có một luồng khí nóng lan nhanh khắp cơ thể “Pie bị gì đến nỗi phải vào cấp cứu, cô ấy có sao không?”
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng im. Huy chạy tới nơi cũng chỉ biết đứng ngoài, thở vội mà nhìn vào. Chị Hoa cũng vừa đuổi theo kịp, vừa thở vừa nói:
- Cô ấy bị sốt cao lắm, cả người lại còn co giật-Giọng chị Hoa nghẹn nức lại, tiếp tục nói-Không biết có nghiêm trọng không nữa, tôi lo quá...
- Pie bị sốt cao...-Miệng Huy vô thức lầm bầm.
- Đúng vậy. Chắc tại hồi chiều này dầm mưa về nhà, mấy ngày nay tiểu thư than mệt, tôi cũng không chú ý, có lẽ cô ấy đã bị bệnh từ mấy hôm nay rồi-Ngưng một chút, chị Hoa đưa ánh mắt nhìn Huy-Mà không phải trưa nay cậu đến đưa tiểu thư đi sao? Sao để cô ấy đi bộ về?
Huy im lặng, hai tay nắm chặt “Pie bị bệnh, chả trách hôm nay nhìn cô bé không được tươi tỉnh như ngày thường. Tại sao mình lại không để ý đến điều đó, tại sao mình lại không biết Pie đang bị bệnh”
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, một nữ bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ, cô bé sao rồi?-Chị Hoa nhanh chóng lại hỏi han.
- Sốt rất cao. Rất may, người nhà phát hiện kịp thời nếu không sẽ dẫn đến những biến chứng không may. Cô bé đã được chuyển đến phòng bệnh. Sẽ phải theo dõi thêm.
- Cảm ơn bác sĩ!-Chị Hoa nở nụ cười mừng rỡ, nghe trong lòng tiếng sụt sùi của nước mắt.
Chị ta vừa lấy tay quệt nước mắt, vừa quay sang phía Huy đứng, cất giọng:
- May quá tiểu thư...-Lời nói ngưng lại, chị ta ngó quanh, quay ngoắt một vòng, mặt từ từ thộn ra- Ủa, cậu Huy đâu mất tiêu rồi!
............................
- Bác sĩ Minh Hoa!
Cô bác sĩ nghe tiếng gọi, không quay đầu cũng không dừng lại, chỉ âm trầm cất giọng:
- Minh Anh, cậu đến muộn quá đấy. Bụng mẹ cậu đã không còn gì để co bóp nữa đây.
Minh Anh nhanh bước về phía bác sĩ Minh Hoa, chìa ra một cái túi, cười nói:
- Con nấu đấy nhá! Toàn món mẹ thích thôi đấy.
Minh Hoa liếc xéo cậu, giọng điệu mỉa mai:
- Con nấu cũng có khác gì ba con, mùi vị chán ngắt.
Minh Anh bĩu môi. Bước theo chân người phụ nữ mà cậu kêu là “mẹ”.
Ăn xong hết thức ăn Minh Anh mang đến. Cô Minh Hoa mới từ tốn uống nước, rồi cất lời:
- Lúc nãy con dâu của mẹ bị đưa đến đây cấp cứu đấy!
Mặt Minh Anh lập tức biến đổi, đôi lông mày rậm nhíu lại:
- Mẹ nói Pie sao?
- Chứ cậu còn cô vợ nào mẹ không biết à?-Minh Hoa giọng nghiêm túc pha cả trêu chọc.
Minh Anh không suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa đi ra. Để mặc Minh Hoa ngơ ngác từ đầu đến cuối. Đến khi tỉnh trở lại, Minh Hoa vội mở cửa, nhằm hướng Minh Anh đi mà gọi:
- Phòng 205 đấy!-Minh Hoa dựa cửa, một mình lầm bầm-Thằng con hâm dở này. Cứ nghe tên Pie là lại không bình thường.