Chương 17: Mùa hè năm ấy

Mùa hè bắt đầu.

-Cậu thì biết gì về kinh doanh chứ?

-Nhiều hơn những kẻ mới chập chững đọc sách quản trị kinh doanh, như cô!- Huy bình thản ngồi xuống ghế sô pha- Tôi đã đọc hết những thứ ấy.

Chẳng là mấy hôm nay Huy thấy Pie miệt mài học cách kinh doanh trong mấy cuốn sách dày cộm. Huy thấy Pie thật trẻ con. Kinh doanh đâu có đơn giản chỉ giới hạn trong sách. Pie có nhớ hết cũng có ích gì.

-Nếu chỉ là đọc thôi thì tôi cũng sẽ học được, còn nhanh hơn cậu nữa kia!-Pie nghênh mặt, chống tay bên hông.

-Tôi đã từng làm qua những việc như điều hành, giải quyết các vẫn đề của công ty. Từ khi còn là một…-Chợt nhớ đến điều gì, Huy bỗng ngưng lời.

Thực ra Huy định nói mình từ khi còn là một cậu học sinh cấp 2, cậu đã được đào tạo để trở thành người quản lý công ty C.A. Cậu không phải là thiên tài, nên để có thể có thành quả như hôm nay, là cả một quá trình gian nan. Năm ấy, nếu các cô cậu cùng tuổi Huy chỉ biết đi học, rồi chơi bời các thứ. Thì cậu, ngoài giờ ăn ra, chỉ có học, học và học. Lúc đó, dù được ăn uống đầy đủ nhưng Huy vẫn gầy tong, thậm chí là rất yếu ớt. Khoảng thời gian Huy muốn quên nhất trong cuộc đời.

Không nói thì Pie chê là không biết, mà nói thì lại sợ Pie nói là “nổ”, thôi thì Huy im luôn cho nó lành.

Thế nhưng Pie đâu chịu để yên, những chuyện cô bé đã nghe một nửa thì nhất định phải nghe nửa còn lại.

-Sao, sao, sao? Nói cho hết câu đi chứ?-Pie trườn người qua thành ghế, quay đầu nhìn Huy, hóng chuyện.

-Cô muốn biết để làm gì?-Huy lật trang sách vừa nói.

-Tôi muốn giúp một người bạn. Cậu ta phải tiếp quản công ty sau khi ba mất, nhưng cậu ta chẳng biết làm gì để điều hành nó hết. Tôi đang cố tìm hiểu, học để có thể giúp cậu ta.

-Cậu ta là ai, quan trọng lắm sao?

-Cậu ta thì không quan trọng nhưng em gái cậu ta là em nuôi của tôi. Ít ra tôi cũng phải quan tâm đến nó. Tôi đã hứa như vậy, nên không thể nuốt lời được.

-Cô mà tốt vậy sao?

-Đương nhiên! Từ nhỏ ba tôi đã dạy phải sống nghĩa khí, gặp người hoạn nạn là phải ra tay giúp đỡ-Pie ra vẻ, cử chỉ như mấy anh hùng trong phim kiếm hiệp.

Huy khẽ cười, nhanh dấu nó trong lòng, không một chút bộc lộ. Cậu ta vẫn lãnh đạm lật giở trang sách, lạnh lùng nói.

-Hime không được học như cô sao?

-Hồi nhỏ, tôi với Hime không...

Pie há hốc miệng, phát hiện mình vừa xém xíu tiếc lộ quá khứ với cái tên gian xảo này. Vừa nãy nghe Pie nói “Từ nhỏ ba tôi dạy...”, Huy đã dấy lên nghi ngờ, cậu muốn dùng chiêu để dẫn dụ Pie tự khai ra mình là Thiên Ý. Nhưng xem ra đã bị Pie phát hiện. Huy đóng quyển sách lại, đột ngột phát ra một câu.

-Thiên Ý.

Pie bị làm cho giật mình, nhanh chóng nuốt nước bọt xuống cổ họng, tự mình trấn tĩnh để Huy không nghi ngờ.

-Nếu tôi giúp giải quyết chuyện công ty của bạn cô, thì cô nói cho tôi biết về Thiên Ý, được chứ?

Suy nghĩ một hồi lâu, cân nhắc đến những tình huống có thể xảy ra. Cuối cùng, Pie cất tiếng:

-Được, tôi đồng ý.

Huy đứng dậy, thong thả cầm quyển sách trong tay, đi lên lầu. Pie thở dài, quệt giọt mồ hôi trên trán.

Thực sự Huy vẫn luôn tin Pie chính là Thiên Ý. Nhưng muốn cô bé chính miệng thừa nhận thì xem ra là không thể. Huy muốn tìm Thiên Ý và cậu đã tìm rất lâu…Vì Thiên Ý là cô gái xoay chuyển cuộc đời cậu, cô gái của định mệnh.

……………………

-Cậu Bảo! Chúng tôi đã nể tình ông Huỳnh Vũ đã cho cậu duy trì công ty đến tận bây giờ. Nhưng cậu chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn nó đi vào bế tắc, thậm chí là trên bờ vực phá sản. Hôm nay chúng tôi họp hội đồng quản trị, yêu cầu cậu từ chức.

Bảo với gương mặt mệt mỏi, đứng trước bao nhiêu cổ đông do chính cậu làm giám đốc. Cậu không có chút tiếng nói nào, im lặng cho mọi người tự ý quyết định.

-Tôi thành thật xin lỗi! Dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể làm tốt trách nhiệm của mình, không làm tốt với nguyện vọng ba tôi để lại. Với kiến thức non kém của mình, tôi tự thấy mình không xứng đáng với chiếc ghế giám đốc. Tôi xin từ…

-Khoan đã!

Mở cửa bước vào, một cô gái ăn mặc đồ công sở lịch sự, tóc cuốn nhẹ gọn gàng, cặp kín cận nhìn học thức. Đi sau là một thanh niên cũng lịch sự chẳng kém, với quần tây, áo sơ mi, cà vặt cùng đồng hồ đeo tay…

-Pie!-Bảo thốt lên.

Như để cản lời Bảo, Pie nhanh chóng chặn trước.

-Giám đốc, anh quên là hôm nay chúng ta có họp với ban quản trị để trình bày một số vấn đề quan trọng hay sao? Nhìn anh hình như không được khỏe, anh có bị sao không? Hay tôi thay anh nói hộ vậy!-Pie xổ một tràng không ngừng nghỉ.

Bảo ngớ người, chưa biết Pie đang dở trò gì. Và người đi cùng là ai?

-Chào mọi người, tôi là Hoàng Dung. Còn đây là trợ lý của tôi. Chúng tôi được ủy quyền của ông Huỳnh Vũ về việc hỗ trợ anh Bảo đây trong việc điều hành công việc.

Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên…

-Mọi người làm ơn trật tự! Chúng tôi đến để hỗ trợ anh Huỳnh Bảo Bảo đây trong việc điều hành công ty. Nếu có ai có thắc mắc cứ cho ý kiến trực tiếp.-Pie lên tiếng,

-Cô không cần làm việc đó nữa. Cậu ta đã bị cất chức- Một thành viên lên tiếng.

-Cổ phần của anh Bảo đây là 57%. Tính ra thì anh Bảo mới là người có tiếng nói ở đây. Và không ai có quyền cất chức anh ta cả.-Lần này thì Huy lên tiếng, vì vấn đề này cậu rất thông thạo.

-Cậu ta cũng đã đồng ý từ chức. Phải không mọi người?-Một thành viên khác lên tiếng.

-Có giấy tờ gì chứng minh không? Nếu nói không thì chúng tôi không chấp nhận được.

Cả phòng im lặng.

Pie rất ngạc nhiên về những gì mình nhìn thấy về Huy. Cậu ấy quá chững chạc, quá khác so với hình ảnh một cậu học sinh ngạo nghễu thường ngày.

-Nhưng chúng tôi không thể chấp nhận được việc cậu Bảo đây không điều hành tốt công ty và đang làm nó đi xuống. Nếu cứ tiếp tục thì số cổ phần của chúng tôi sẽ bị mất.

-Thì chẳng phải chúng tôi đã nói là sẽ hỗ trợ cậu ấy sao? Chúng tôi chưa bao giờ biết đến 2 chữ “thất bại” trong suốt quá trình làm việc của mình. Công ty này sẽ không những không phá sản mà ngày càng lớn mạnh hơn nữa- Huy tự tin tuyên bố- Còn nếu ai không tin tưởng thì có thể rút cổ phần. Chúng tôi chẳng ép làm gì. Có điều…giá cổ phần rẻ bèo bây giờ sẽ làm các vị hối tiếc sau này.

Cả phòng im lặng, mỗi người một tâm trạng.

-Tôi sẽ tin các anh chị một lần nữa- một người đàn ông nói.

-Tôi sẽ giữ lại vốn đầu tư.-Tiếp theo là một nười đàn ông khác

Lần lượt mọi người đều tán đồng ý kiến giữ lại vốn đầu tư và vẫn để Bảo tiếp quản công ty trong vai trò giám đốc.

Buổi họp nhanh chóng kết thúc. Lúc này chỉ còn 3 người ở trong phòng.

Pie ngồi phịch xuống ghế, thở phào, đưa tay tháo kín xuống.

-Pie đang làm gì thế hả? Chuyện này thậm chí không nói trước với tôi. – Bảo tỏ ra khó chịu. Từ lúc nãy tới giờ, cậu chẳng khác nào con rối trong tay hai đứa chúng nó.

-Tôi đã từng nói là sẽ giúp cậu trong chuyện công ty. Chỉ vì hôm nay tôi nghe thông tin này quá đột ngột, chỉ kịp chuẩn bị ứng phó chứ chưa kịp báo cho cậu. Thành thật xin lỗi!

-Còn cậu ta?-Bảo nhìn Huy như thăm dò.

-Cậu ấy là Vĩnh Huy. Thực ra chuyện điều hành công ty có tốt hay không là trông chờ vào cả cậu ấy. Tôi mới đúng là trợ lý…-Pie cười.

-Tôi đã xem qua tình hình công ty của cậu, cũng chưa đến nỗi nào. Tôi cần thêm một số giấy tờ khác...cậu đưa tất cả các hồ sơ về kinh doanh của công ty cho tôi- Huy nói với thái độ ra lệnh cho người khác như vẫn thường làm.

-Tại sao tôi phải làm vậy? Cậu là ai chứ? Cậu là gì với Pie?- Bảo hỏi dồn.

Huy bắt đầu thấy khó chịu với thái độ bất hợp tác của Bảo. Pie thấy ngay tình cảnh trước mắt, liền nhảy vào ngay.

-Hai người hợp tác chút đi. Đều là bạn của tôi cả mà!

-Bạn á?-Cả Bảo và Huy đồng thanh.

-Kẻ thù thì đúng hơn.-Huy buông một câu.

-Bạn gái không phải bạn -Bảo cũng lên tiếng

Pie nhìn Bảo chằm chằm, im lặng một lúc.

-Bảo! Cậu cúi xuống tôi nói nhỏ này.- Giọng Pie nhỏ nhẹ, đưa tay ngoắt ngoắt ra hiệu.

Bảo tò mò không biết Pie định nói chuyện gì. Ngay khi Bảo cúi đầu xuống để nghe lời Pie nói thì…

Bốp…

-Pie…sao lại đánh tôi!

-Nói bao nhiêu lần tôi không phải bạn gái cậu.

Thấy cơn thịnh nộ của Pie, Bảo đành im lặng.

-Tôi không nói nhiều nữa. Tôi nhắc lại một lần, đối với việc giúp Bảo cũng như giúp Hạ Du, em gái tôi. Còn với Huy-Pie hạ giọng, quay về phía Huy- Cậu đã nhận lời thì phải làm tới cùng, tôi không tha cho kẻ thất hứa đâu.

-Cô cũng giữ lời hứa của mình, tôi không thích bị lừa đâu.-Nói rồi Huy rời phòng, lạnh lùng và có chút kiêu ngạo.

-Tên khó ưa-Pie lầm bầm.

………………………………………..

Mọi chuyện diễn ra như đúng kế hoạch. Huy với Pie về ở nhà Bảo. Ban đầu sự hiện diện của Huy làm Bảo khó chịu ra mặt, cậu nhóc không ngại công kích Huy ngay trên bàn ăn…

-Tôi nghe nói cậu cũng chỉ học lớp 11 thôi. Cậu có tài cáng gì mà đứng ra tuyên bố sẽ điều hành tốt công ty của tôi?

-Tôi không cần nói với cậu.Và tất cả chuyện này tôi làm vì giao kèo giữa tôi và Pie- Huy vừa ăn vừa nói.

-Pie! Hắn đang nói giao kèo là sao? Hai người rốt cuộc làm chuyện gì?

-Không ảnh hưởng đến cậu. Cậu đi mà lo chuyện công ty, đừng quan tâm đến những chuyện sàm nữa- Pie tỏ ra nghiêm nghị- Không thích trả lời nên đừng hỏi nữa.

Hạ Du im lặng nãy giờ, quan sát thái độ của từng người. Cô bé không nói tiếng nào.

Pie rời bàn ăn, Huy vẫn tiếp tục với phần ăn của mình, Bảo nhìn Huy chằm chằm với vẻ khó chịu.

Ngày qua ngày….

Huy điều hành công ty rất tốt, những dự án được triển khai, các hợp đồng liên tục được ký kết.

“Tài năng” đó là từ để diễn tả về Huy. Không ai có thể ngờ một cậu nhóc lớp 11 lại có thể làm những công việc ngay cả những người học xong đại học khó có thể làm tốt được. Pie rất thắc mắc và nhanh chóng hỏi cho ra lẽ.

-Tôi đang học đại học-Huy phán 1 câu anh rờn, cậu vẫn tập trung làm việc với máy tính.

Pie cười phá lên:

-Đùa! Mới xong lớp 11 chưa đầy 1 tháng, cậu học đại học trong mơ à?

Hàng động của Huy bị ngừng lại, cậu nhìn Pie, lạnh lùng.

-Cô là con vịt à?

-Gì??

-Nói chuyện với cô y như nước đổ đầu vịt.

-Cái gì?-Pie nổi cáu.

-Ra ngoài! Cô đang làm tôi mất tập trung-Huy tiếp tục công việc, mặt lạnh như tiền.

-Tôi cũng có thể làm nếu tôi học qua 1 lần. Đừng tưởng chỉ có mình cậu giỏi-Pie ngồi khoanh tay, ngả người ra ghế sô pha. Nhất định không chịu ra khỏi phòng.

Huy đang giải quyết một số công việc quan trọng, sự có mặt của Pie đang làm rối loạn mọi suy nghĩ của cậu.

-Sao cô cứ lảng vảng trong này thế hả? Qua bên thằng nhóc kia chơi đi!

-Chơi á???-Pie nói lớn, hai mắt mở to-Ý cậu là tôi giống một đứa vô tích sự lắm hả?

-Cái đó là do cô tự nói.

-Cậu được lắm Vĩnh Huy. Hãy đợi đó!-Nói rồi Pie đi thẳng 1 mạch ra khỏi phòng.

Huy thở dài, ngưng gõ gõ bàn phím. Ngẩng đầu một chút, nhìn thấy Pie hùng hổ bước ra ngoài. Môi cậu thoáng lên một nụ cười.

Bảo đang tập tành điều hành cùng Pie. Pie học rất nhanh, nên ngồi với Bảo một lúc là thấy chán. Với lại ánh mắt cậu ta cứ làm Pie thấy rợn người.

-Đừng nhìn tôi nữa, tập trung “học hành” đi!!!-Pie nói lớn.

-Không hiểu sao ánh mắt tôi cứ nhìn về nơi có Pie, em có ma lực lôi cuốn người khác à?-Bảo nhìn Pie, nhẹ nhành hỏi.

Câu nói làm Pie dựng gáy, ớn lạnh. (0.o).

-Điên mất thôi. Tự học đi!!!-Nói rồi Pie rời phòng và không quên đóng rầm cửa như ám chỉ cho sự tức giận của mình. Mà thực ra là xấu hổ nhiều hơn (^^).

Đó chính là lý do Pie lại có mặt để làm phiền Huy.

-Ra ngoài!-giọng Huy nhẹ vang lên.

Pie ngồi xem sách, liền đáp trả.

-Không muốn.

-Ra ngoài!!

-Không.

Một phút im lặng...

-Hay là...-Huy nhẹ nhàng nâng cằm Pie lên, nhỏ nhẹ-Em muốn anh kiss cho thì mới chịu đi hả?

Pie đỏ mặt, nhanh chóng đẩy mạnh Huy văng ra bờ tường bên kia, rồi quát lớn:

-Đồ hâm!!!-Pie nhanh chóng phóng ra cửa, quay phắt lại-Đừng bao giờ dùng từ “anh-em” với tôi!!! Đồ hâm!

Pie đóng rầm cửa. Cô bé đứng dựa người vào cửa, hơi thở có chút nóng, tim đập nhanh hơn vài nhịp. Tự mình đứng trấn tĩnh lại hồi lâu(0.o).

Cuối cùng, vì không có chỗ nào dung nạp nên Pie đành về nhà chơi với Hạ Du. Nhưng ám ảnh về hai con người kia cứ lởn vởn trong đầu.