Chương 2

Hoàng thượng nghe cô nói thế thì chỉ biết lắc đầu,: “ A Yên ta thấy dạo này muội khá rảnh rổi hay muội giúp ta phê tấu trương đi.”

Nghe hoàng huynh mình nói thế thì cô vội vàng lắc đầu mà phản bác: “ muôi chẳng rảnh đâu mà giúp huynh phê tấu trương, việc của huynh thì huynh tự làm đừng có mà đem đổ lên người muội”

Nói rồi nàng chạy ra ngoài không để cho hoàng huynh mình có cơ hội gọi nàng lại. nàng chạy một mạch đến ngự hoa viên thì gặp ngay tam công chúa ( con ruột của hoàng hậu tiền nhiệm).

Vừa thấy nàng thì nàng ta đã lên tiếng chào hỏi: “ cửu muội khỏe à”

Nghe nàng ta chào hỏi thế dù ngoài mặt tươi cười nhưng thật ra bên trong đã câm hận muốn gϊếŧ chết nàng cả ngàn lần, lý do cũng dễ hiểu thôi bởi trước kia nàng ta từng là công chúa được tiên hoàng yêu thương nhất cùng với mẫu thân nàng ta là hoàng hậu ca ca nàng là đại hoàng tử người có cơ hội lên ngôi hoàng đế nhất nhưng tất cả đã thay đỗi kể từ khi Ngọc Yên nhận được sự sũng ái của tiên hoàng.

Nàng cũng nhẹ nhàng tặng nàng ta nụ cười thương mại “ muội khỏe, hôm nai trời khá đẹp nên tỷ định đến đây ngắm cảnh hả’’

Nghe nàng nói thế nên nàng ta cũng rật đầu: đúng vậy hôm nay trời đẹp nên tỳ muốn ra ngoài cho tâm trạng khoai khỏa"

Nghe nàng ta nói thế nàng thoáng vờ ngạc nhiên mà hỏi: “ tam tỷ quên lệnh cấm của phụ hoàng rồi à, hay là tỷ cho rằng phụ hoàng đã băng hà nên lệnh của người không còn hiệu nghiêm” nàng vừa nói vừa đến gần nàng ta

Nghe xong lời nàng nói nàng ta giật mình hoản hốt: “ hoàng muội nói đùa, ta chẳng có ý quên lời phụ hoàng chỉ là ta muốn ra ngoài cho giải khoải một chút rồi sẽ quay về’’

Nghe thế nàng cười như không mà nói: “ hóa ra là thế vậy chắc tỷ cũng đã giải khoai xong cũng nên quay về rôi’’

Nói rồi nàng lớn tiếng ra lệnh: người đâu! Đưa tam công chúa quay về cung cùa mình, còn những người đi cùng tam công chúa đến đây lôi ra ngoài đánh chết, thân là nô tì mà không khuyên ngăn đề chủ tử phạm lổi thì không cần giữ lại”

Thế là một đám người tiến đến lôi người đi cùng tiếng cầu xin tha mạng, sau khi giải quyết song nàng quay lưng rời đi.Qua vụ việc lần này chắc tam công chúa kia lại thêm hận nàng, còn vấn đề vì sao có lệnh cấm đối với nàng ta thì phải nhắc lại việc lúc hoàng hậu tiền nhiệm bị phế nàng ta chạy đến khóc lóc cầu xin làm tiên hoàng càng thêm tức giận mà ra lệnh cấm túc nàng ta vô thời hạn.

Nói rồi nàng quay bước về cung của mình, vừa về đến nơi thì có một tên hắc y nhân từ đâu xuất hiện hành lễ với nàng.

“ Khởi bẩm điện hạ Ung vương đang chuẩn bị dấy binh tạo phản, thuộc hạ có cần ngăn cản hay không?’’

Nghe nói thế tay nàng đang cầm tách trà khựng lại: “ mặc kệ hắn đi ngươi cứ quay về quan sát nếu hắn có hành động gì thì đến báo cho ta”

Nghe nói tên hắc y nhân cũng cáo lui, tên hắc y nhân vừa đi thì nàng cũng rơi vào trầm tư.

Ung vương muốn tạo phản chắc chắn sẽ cần được hổ trợ bởi bè cánh của hắn trước đây vừa hay bọn người đó đã là người của nàng, nàng sẻ để đám người đó diễn một vở kịch lớn cùng hắn ta.

Tối đó nàng viết thư gửi cho đám người kia bảo bọn chúng cứ giả vờ thuận theo ung vương rồi báo lại cho nàng.

_______

“ Ung vương ý đồ dấy binh tạo phản muội đả cho người theo dỏi rồi, sân khấu muội đã chuẩn bi sẳn cho hắn chỉ đợi ngày hắn lên diễn.’’

Nghe nói thế người đối diện chỉ biết cười lắc đầu: “ muội rỏ ràng có thể kết thúc chuyện này ngay lập tức nhưng lại cố ý hùa theo, muội đúng là nghịch ngộm’’

Vị vừa nói chính là đương kim hoàng thượng, một người mắc bệnh muội khống chính hiệu, người này từ khi có muội muội thì vô cùng yêu thương chiều chuộng, nếu muội muội hắn làm gì thì hắn cũng luôn đứng phía sau bảo vệ nhưng đáng tiếc là muội muội hắn căn bản không cần hắn bảo vệ mà còn bảo vệ ngược lại hắn. Hắn yêu thương muội muội hơn yêu bản thân điều nài ai cũng rỏ, bởi thế nên trong cung mọi người hay chuyền miệng nhau rằng nếu được công chúa yêu thích thì cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống sẽ vô cùng dễ chịu.

Hai năm sau khi Khang đế đăng cơ triều đình diển ra biến động.

Tối ngày X tháng X năm X Ung vương dấy binh tạo phản kéo quân vào cung với ý đồ bức Khang đế nhường ngôi, lạ thay tối ấy chẵng hề có tiêng chém gϊếŧ hay la hét của ngươi nào, moi thứ im lặm đến đang sợ, duy chỉ có đại điện âm thanh ồn ào cùng với đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại điện Khang đế đang ngồi ung dung trên ngay vàng mà nhìn xuống, bên dưới là vài quần thần có tước vị cao tránh giữa là Ung vương và vài tướng sĩ đang chĩa mũi kím vào các quần thần.

Ung vương chĩa thẳng mũi kím vào Khang đế mà nói: “ Trác Quân ngôi vị nài vốn dĩ là của ta, biết điều thì mau trao trả ngôi vị lại cho ta nếu không hôm nai ta nhất đinh sẽ tiễn ngươi cùng mẫu hậu ngươi xuống hoáng tuyền, à sút nữa thì quên còn có vị muội muội đáng yêu kia của ngươi nữa chứ.”

Nghe hắn nói thê Khang đế chỉ cười mà không lên tiếng, Ung vường tức giận mà lên tiếng quát: “ Im miêng, ngươi cười cái gì hả có phải sợ quá hóa điên hay không?’’

Nghe nói thế Khang đế liền mở miệng phản bát: “ Không phải trẩm sợ quá hóa điên mà trẩm cười vì sự ngây thơ của ngươi thôi”

Nói rồi Khang đế vỗ tay ba cái mũi kiếm chĩa vào các đại thần nai đã đổi hướng sang phía Ung vương thấy kím chĩa về mình hắn ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt cùng tức giận sau đó róng to: “ lũ chó các ngươi muốn làm phản à, mau bỏ kiếm xuống cho ta”

Nghe hắn ta nói thế Khang đế lại lớn giọng mà dĩu cợt: “ bọn họ từ đầu đã chẵng phải người của ngươi thì sao có thể gọi là phản bội được chứ "