Nàng thấy thế liền mĩm cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn bắt đầu chia sẻ việc này.
"Đã gần ba tháng rồi, ngày con phát hiện ra nó có tồn tại con có chút hoảng hốt con không định sẻ mang thai sinh con sớm như vậy, thế nhưng có nó là điều con không lường trước được.
Hiện tại cho dù đang có nhiều chuyện xảy ra nhưng con vẫn vui vì nó đã có mặt trên đời này, hy vọng sau này người sẻ yêu thương nó giống như yêu thương con vậy."
Nghe lời nàng nói thái hậu liền có chút giật mình "Con đây là có ý gì? Chẳng lẽ con thật sự...?"
Nghe thế nàng liền gật đầu "Đúng vậy, con không về Chu quốc nữa cũng chẳng còn đường để quay về, có lẽ con đã có lỗi vì không thể cho nó một người phụ thân."
Thái hậu vừa nghe thế liền vội vàng ôm lấy nàng, đôi tay không ngừng vuốt ve an ủi nàng "Dù ta không biết có chuyển gì xảy ra nhưng ta vẫn luôn tin con mãi mãi ở sau lưng con, A Yên mừng con quay về."
Nghe thế nàng cũng vươn tay ôm chặt lấy mẫu hậu của mình.
Ngày hôm ấy sau khi từ cung điện của mẫu hậu mình rời đi nàng liền quay về Ngọc Hàn cung của mình.
Bên trong mọi thứ vẫn y như lúc nàng rời đi, ngoại trừ một thứ đó chính là cây hoa đòa to ở trong sân của nàng, vốn cây hoa đào này có thể nở rộ bốn mùa nhưng nat lại xác sơ trẳng khác nào một cái cây chết khô.
Nàng có chút nhịn không được mà tiến đến chạm vào thân cây khô héo mà thở dài một hơi đầy luyến tiếc sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Vào lúc này xoay người ấy cái cây vốn đang khô héo liền ngay lập tức kết ra từng chùm từng chùm nụ hoa sao đó nở rộ hết cả một cây, tốc độ đôm nụ nở hoa bằng mắt thường đều có thể nhìn thấy được.
Nhất thời cái cây khô héo kia lại quay trở về bộ dáng trước kia của nó, một bộ dáng quanh năm vẫn như một ấy.
Cảnh tượng này không khỏi làm các thái giám cung nữ trố mắt kinh ngạc, mà đừng nói chi đến thái giám cung nữ ngay cả nàng đây cũng bị nó làm cho giật mình.
Nếu không chứng kiến tận mắt thì chắc sẻ không tin những chuyện vừa diễn ra, mà nhìn thấy cũng chưa chắc đã tin được. Xung quanh các cung nữ và thái giám giống như không tin vào mắt mình mà vội vàng đưa tay lên dụi mắt, thế nhưng bọn họ có dụi bao nhiêu lần đi nữa thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi được.
Lúc này bên ngoài có thái giám vội vàng tiến vào hướng nàng cung kính mà thông báo "Thưa điện hạ, Nhàn vương xin gặp."
Nghe thế nàng vội vàng cho người mời Trác Duệ vào trong, còn bản thân thì nhanh tróng ngồi xuống chổ bàn đá dưới gốc hoa đào.
Trác Duệ lúc này từ ngoài bước vào trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ mệt mỗi tiều tụy, hắn nhanh tróng đi đến ngồi đối diện với nàng.
Vừa ngồi xuống hắn liền thở dài một hơi "Muội cuối cùng cũng về rồi, muội mà về muộn chút là Sở quốc đi tong luôn."
Nghe thế nàng liền mĩm cười lắc đầu "Hiện tại đã sắp xong rồi nếu muộn chút nữa thì hai tiếng Sở quốc sẻ không còn tồn tại."
Nghe thế Trác Duệ lại thở dài thêm "Muội định giải quyết như thế nào?"
Nghe thế ánh mắt nàng ngay lặp tức thay đổi, chúng trở nên sắc bén hơn "Người nên gϊếŧ nhất định phải gϊếŧ."
Nghe nàng nói thế Trác Duệ liền bị dọa giật mình mà đứng dậy sợ hãi nói không ra lời "Muội... định gϊếŧ... bệ hạ?"
Nghe thế nàng liền cau mày "Huynh điên à, muội gϊếŧ huynh ấy làm gì? Muội đang định gϊếŧ người khác."
Nghe nàng nói thế Trác Duệ liền thở phào một hơi mà nhanh tróng ngồi xuống "Muội định gϊếŧ ai?"
Nghe thế nàng liền mĩm cười "Chẳng phải chúng ta còn có một vị hoàng huynh khác hay sao? Hiện tại không gϊếŧ còn đợi đến bao giờ?"
Nghe thế Trác Duệ liền ngạc nhiên mà nhỏ giọng hỏi nàng "Hắn phạm tội gì mà muội định diệt hắn vậy?"
Nghe thế nàng liền ung dung mà liệt kê hàng lọt tội danh của người kia "Tham ô hối lộ, mua bán quan tước, kéo bè kéo phái nhiễu loạn triều cương, thông đồng ngoại quốc mưu đoạt hoàng quyền."
Một loạt tội danh nàng vừa nêu ra tội nào cũng đáng trém trăm lần.
"Muội nói hắn thông đồng ngoại quốc là thông đồng với ai?" Trác Duệ tò mò hỏi nàng.
Nghe thế nàng liền mĩm cười đáp "Hoàng đế Chu quốc, Bách Lý An."
Nghe nàng nói xong Trác Duệ giống như là đang không tin được vào tay mình nên liền hỏi lại "Muội nói thật?"
"Đúng vậy, muội đã sớm điều tra rõ khi vừa tra được mọi việc liền lập tức quay về đây." Lời nói của nàng vô cùng bình thản.
Thế nhưng khi Trác Duệ vừa nghe xong liền giống như trời đang sập xuống, hắn lúc này liền lo lắng hỏi "Vậy muội và bên đó phải làm sao?"
Nghe thế nàng liền lắc đầu "Không còn liên quan, sau này Sở Chu hai nước không còn liền quan."
Nghe thế Trác Duệ liền nhìn nàng với ánh mắt đầy đau lòng, giống như đang tiếc thương cho số phận bấp bên của nàng vậy.
Thấy ánh mắt này của hắn nàng không khỏi thấy buồn cười "Đừng nhìn muội như vậy, muội đang rất ổn dù sao gã đến Chu quốc muội cũng vì chuyện này thôi."
Mặc dù đã nghe nàng nói thế nhưng Trác Duệ vẫn rất đau lòng cho nàng.
"Đúng rồi phía bên Trác Phù, phiền huynh giả vờ loan tin muội đã quay về hơn nữa đã nhắm vào ngôi vị, nếu hắn biết được việc này chắc chắn sẻ chịu không nổi mà dấy binh tạo phản."
Nói đến đây nàng liền tặc lưỡi bày ra bộ dáng tiếc nuối "Buổi sáng ở trên triều đáng tiếc hắn không có mặt, nếu không chắc sẻ tức điên khi nhìn thấy muội ngồi trên ngay vàng mất."
Nghe thế Trác Duệ liên gật đầu đáp ứng nàng "Chuyện muội nói ta sẻ sai người làm ngay, muội cứ ngồi yên trờ kết quả đi.
Đúng rồi việc thượng triều muội định giải quyết thế nào? Huynh ấy đã thế rồi thì không thể để huynh ấy lên triều được nữa."
Nghe thế nàng liền gật đầu, "Đúng là huynh ấy không thể nhưng muội có thể, bắt đầu từ ngày mai muội sẻ nhϊếp chính.
Huynh nhớ phải lên hầu triều đấy nhé."
Nghe thế hắn liền gật đầu, sau khi đã nói xong chuyện Trác Duệ cũng ngay lập tức rời đi, còn nàng thì vẫn ngồi đó bắt đầu suy nghĩ bản thân cần phải bày binh bố trận như thế nào.