Bầu không khí trong phòng lúc này im lặng đến đáng sợ, bất kì âm thanh nào cho dù là nhỏ nhất cũng sẻ dễ dàng được nghe thấy ngay cả tiếng kim rơi mà nói đâu xa ngay lúc này tiếng nhịp tim và tiếng hít thở của những người có mặt trong căn phòng đều được nghe rất rõ ràng.
Tiếng nhịp tim của Hoa nhi đang đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, nàng nghe thấy cũng không khỏi tặc lưỡi một cái.
Tiếng tặc lưỡi này của nàng ngay lặp tức phá nát sự im lặng đang tồn tại trong căn phòng "Thôi bỏ đi, mang nước đến đây ta muốn rửa mặt."
Lời này của nàng chẳng khác nào là âm thanh của sự đặc xá, nó kéo tâm trạng của Thu nhi và Hoa nhi quay trở về.
Sau khi rửa Thu nhi liền giúp nàng thay y phục, dù biết là không nên hỏi thế nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Điện hạ dự tính như thế nào?"
Nghe thế nàng liền trầm mặt, như thế nào? Đó cũng là câu hỏi mà nàng đang hỏi chính bản thân mình, thật sự thì nàng không biết bản thân phải nên làm gì nữa.
Câu hỏi của Thu nhi nàng không đáp bởi nàng cũng chẳng có đáp án chính xác cho mình, thế nhưng nếu hiện tại có được vài thông tin hữu ít thì cso lẽ nàng sẻ có được đáp án.
"Chuyện điều tra, có thêm thông tin nào quan trọng hay không?"
Nghe nàng hỏi như thế Thu nhi ngay lập tức lên tiếng, "Tuy những thông tin lớn chưa có thế nhưng những tin nhỏ đã sớm được báo về."
Nói đến đây Thu nhi liền ngừng lại một lúc, nàng ta muốn sắp xếp lại những thông tin một cách hoàn chỉnh nhất để báo cáo cho nàng.
"Năm xưa khi Thuần vương đuổi theo tên phản quốc đến Sở quốc dường như không phải là ngẫu nhiên, căn bản ở phía sau đang có người cố ý sắp xếp tuy không tra được người đó là ai nhưng manh mối đang hướng về phía của Khang vương.
Khang vương, vương gia khác họ của Chu quốc năm xưa vì Khang vương tiền nhiệm có công hộ giá nhiều lần nên được tiên đế nước Chu phong vương.
Mang danh là vương gia nhưng hữu danh vô thực, tuy vẫn hưỡng được những thứ đáng nên hưởng của một vương gia thế nhưng hắn đã sớm bị đưa đến đất phong xa xôi.
Trước kia vị vương gia này vẫn còn ở kinh thành, thế nhưng vào năm đầu tiên hắn đến đất phong cũng là năm mà điện hạ lần đầu tiên gặp phải thích khách.
Cũng cùng năm đó bên cạnh Khang vương đột nhiên xuất hiện một nam nhân thần bí, nghe nói là của Hoàng đế sắp xếp bên cạnh hắn nguyên nhân là do hoàng đế e ngại hắn là vương gia khác họ.
Ngoài Khang vương thì thừa tướng của Chu quốc cũng bị đưa vào danh sách tình nghi, Nguyên thừa tướng vốn là trọng thần của tam triều nên hóng hách hơn nữa lại có xích mích với Thuần vương từ lâu, sự việc năm đó Thuần vương đến Sở quốc nếu là do hắn sắp xếp vậy chắc chắn muốn diệt trừ cái gai trong mắt.
Còn về việc ám sát điện hạ hoàn toàn không chút động cơ nào, dù sao người ở Sở quốc hắn ở Chu quốc một chút cũng không liên can."
Nghe Thu nhi nói đến đây suy nghĩ của nàng liền cảm thấy có chút gì đó gọi là không đúng, nàng tạm thời loại bỏ Nguyên thừa tướng kia bởi nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ bách Lý Khanh thì đã không trùng hợp đến mức để nàng gặp được.
Còn về Khang vương kia thì càng không liên quang, nếu nói trong câu chuyện mà Thu nhi vừa kể người làm nàng để tâm nhất chính là người thần bí mà Bách Lý An sắp xếp kia.
Vừa nhớ đến Bách Lý An nàng liền cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt khi lần đầu tiên gặp mặt cùng với cảm giác kì lạ kia dù không muốn nhưng cũng chẳng thể tránh khỏi việc bản thân nghi ngờ hắn.
"Bỏ qua Nguyên thừa tướng cùng Khang vương, người lặp tức cho người dóc toàn lực điều tra người thần bí ở cạnh khang vương cùng với...." Nói đến đây nàng hơi ngừng lại sau đó nhen nhàng xoay người nhìn thẳng vào Thu nhi mà chằm chặm nhắc đến một cái tên.
"Bách Lý An"
Vừa nghe thế Thu nhi liền không giấu được phần kinh ngạc thoáng hiện qua trong mắt mình, ngay cả Hoa nhi đang loay hoay bên cạnh cũng bị lời nói của nàng làm cho ngớ người.
Thế nhưng cả hay người bọn họ chẳng ai dám lên tiếng hỏi thêm bất kì câu nào nữa bởi hiện tại điện hạ nhà họ đang nghi ngờ ca ca ruột của phu quân mình, nếu hiện tại bọn họ mà hỏi câu nào khiến tâm trạng của điện hạ không vui vậy thì chẵng khác nào đang nhãy múa trên đóng than hồng?
Bên kia sau khi buổi triều sáng kết thúc Bách Lý Khanh muốn quay về phủ sớm một chút thế nhueng bị Bách Lý An ngăn lại kéo hắn đến ngự thư phòng.
Hai huynh đệ lúc này ngồi đối diện nhau, Lý An nhìn thấy sắc mặt của Lý Khanh giông như đang vội vàng điều gì đó liền lên tiếng hỏi.
"Đệ làm gì mà lại vội muốn rời đi như thế, chẳng lẽ ngay cả việc ngồi hàng huyên cùng ta cũng không muốn nữa hay sao?" Nói xong Lý An liền cười cười khóe môi cũng như thế mà cong cong.
Nghe thế Lý Khanh liền lặp tức thở dài "A Yên nàng ấy hình như dạo này có việc phiền lòng nên đệ muốn ở cạnh nàng nhiều chút."
Vừa nghe thế Lý An liền bày ra bộ dáng tri kỷ mà nhìn Lý Khanh "Ta biết là đệ thương vương phi nhà mình, thế nhưng đệ cũng phải nhớ rõ vương phi của đệ là ai."
Lý An nói ra câu này rõ ràng chính là đang nhắc nhở Lý Khanh về thân phận của nàng, muốn hắn đừng quá lo lắng cho nàng vì nàng có năng lực nên địa vị của nàng ở Sở quốc rất cao. Thế nhưng ngoài nghĩa bên ngoài ra thì Lý Khanh hắn còn nhận ra được Lý An đang nhắc nhở hắn việc hắn và nàng căn bản có cách biệt về quốc gia.
Nàng Sở hắn Chu tuy đã gã đến nhưng nằng vẫn luôn luôn là người nước Sở, nếu như hắn cứ mặc kệ mà sủng nàng vô tội vạ thì chẳng khác nào đang hạ thắp nước Chu.
Hắn hiểu lời Lý An nói thế nhưng hắn không cho rằng lời Lý An nói là đúng nên cau mày đáp "Đó là chuyện của đệ và nàng, huynh không cần lo lắng."
Nói đến đây hắn liền đứng dậy "Nếu đã không có việc gì vậy thần đệ xin phép cáo lui trước."
Thấy Lý Khanh tức giận Lý An hắn cũng không nói gì mà chỉ cười cười phất tay mặc kệ Lý Khanh rời đi.
Lý Khanh lúc này quay người đi một mạch ra thẳng cửa cung không quay đầu lại một lần, đến tận khi lên xe ngựa rời đi.
Lúc này Lý An hắn liền thu lại nụ cười trên khuôn mặt của chính mình sau đó phất tay ra hiệu cho toàn bộ cung nữ cùng thái giám ra ngoài.
Khi toàn bộ cung nữ và thái giám đã đi hết, ở giữ căn phòng lặp tức xuất hiện một người áo đen trùm kính từ đầu đến chân, người áo đen vừa xuất hiện đã quỳ xuống im lặng chờ đợi Lý An lên tiếng.
Lúc này Lý An ngồi bên trên nhìn xuống hắc y nhân, bộ dáng hờ hửng mà lên tiếng "Sắp xếp xong cả chưa?"
Hắc y nhân vừa nghe hỏi liền cung kính mà lên tiếng "Khởi bẩm đại nhân mọi việc đã sắp xếp xong."
Lý An nghe thế thì vô cùng hài lòng, khóe moi không tự giác mà cong lên tạo thành một nụ cười khiến con người ta khi nhìn vào không nhịn được mà sợ hãi. Bộ giáng ôn hòa lễ độ vốn có của hắn nay đã chẳng còn, nếu như để người thân quen nhìn thấy hắn của hiện tại e rằng cũng khó nhận ra.