Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 9
Tôi nhìn Jiyeon đang im lặng trước mặt mình. Ánh mắt cô ấy tràn đầy là khổ sở,điều này khiến tôi đau xót. Tôi không biết vì bất cứ nguyên nhân gì nhưng tôi không muốn Jiyeon phải chịu đựng khổ sở này. Tôi thà cô ấy cứ lạnh lùng,cứ lãnh tình nhưng không bao giờ yếu đuối còn hơn mà cô ấy mở lòng ra một chút để lại bị tổn thương.

Tôi bước sang ngồi cùng ghế với Jiyeon sau đó đưa tay nắm lấy tay cô ấy. Jiyeon nhìn tôi nhưng lại không hề rút tay ra. Tôi khẽ vỗ về bàn tay Jiyeon rồi nói.

- Jiyeon à. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không cần khổ sở được không.

Jiyeon cuối đầu nhìn bàn tay chúng tôi và im lặng. Tôi cũng không còn muốn tìm cách phá tan sự im lặng này. Có lẽ đây là lúc để Jiyeon tự mình chữa trị hay che giấu đi vết thương của cô ấy. Tôi không thể làm gì giúp cô ấy được.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy trên bàn tay ẩm ướt nóng rát. Đến lúc định thần lại được đã thấy trên tay đều là nước mắt của Jiyeon. Jiyeon khóc,Jiyeon cũng sẽ khóc. Có lẽ đây là điều mà tôi và tất cả mọi người đều không thể ngờ tới. Vậy nên khi Jiyeon khóc trước mặt mình tôi bỗng trở nên bối rối vô cùng.

- Jiyeon,Jiyeon àh.

Tôi ấp úng không biết phải nói gì cả còn Jiyeon thì vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Sau cùng tôi chỉ biết ôm lấy bờ vai cô ấy rồi nói khẽ.

- Jiyeon à. Không sao hết, tôi sẽ ở bên cậu.

Jiyeon vẫn khóc,rồi bỗng nhiên nói khẽ.

- Eunjung,cậu biết không. Tôi chính là nguyên nhân khiến chị gái tôi biến mất. Cũng chính là nguyên nhân khiến gia đình tôi tan vỡ. Lẽ ra tôi không nên tồn tại trong thế giới này. Nếu không có tôi gia đình này sẽ là một gia đình hạnh phúc và đầm ấm.

Tôi đau lòng khi nghe Jiyeon nói những lời đó. Tôi mới không tin những gì Jiyeon nói. Chắc chắn đã có chuyện hiểu lầm nào đó mà Jiyeon không biết. Hoặc là vì quá thương chị gái nên mới tự trách như vậy.

Tôi đưa tay nâng lên khuôn mặt vẫn luôn cúi xuống của Jiyeon. Sau đó giúp cô ấy lau đi nước mắt,lại vuốt nhẹ mấy sợi tóc dính trên má của cô ấy sau đó khẽ nói.

- Jiyeon àh. Mỗi người sinh ra đều có một số mệnh riêng của mình. Không một ai có thể thay đổi điều đó hết. Vậy nên cho dù có chuyện gì xảy ra đi nửa thì điều đó cũng không liên quan gì đến cậu cả. Cậu không nên tự trách bản thân như vậy.

Giọt nước mắt lại rơi trên gò má của Jiyeon. Cô ấy khẽ lắc đầu nói.

- Cậu không hiểu gì cả. Eunjung,cậu không hiểu gì cả.

Tôi nói.

- Cho dù tôi không hiểu gì thì tôi vẫn tin những gì mình nói là đúng.

Jiyeon không thèm phản bác lời của tôi. Tôi không muốn Jiyeon cứ tiếp tục như vậy nên liền nói.

- Cậu đừng khóc nữa. Hôm nay là giáng sinh mà,hay là chúng ta ra ngoài chơi đi. Ở nhà sẽ rất buồn.

Jiyeon nhìn tôi một chút rồi nói.

- Tôi không muốn đi. Nếu cậu muốn thì đi đi.

Tôi bất đắc dĩ mà nói.

- Vậy thôi tôi cũng ở nhà vậy. Hay là chúng ta cùng làm tiệc giáng sinh đi.

Jiyeon không nói gì mà đứng dậy đi vào bếp. Tôi có chút lo lắng liền đi theo sau cô ấy. Jiyeon thấy vậy liền nói.

- Tôi chỉ đi rửa mặt thôi. Cậu đi theo làm gì.

Tôi có chút xấu hổ liền cười gượng rồi trở lại ghế ngồi. Một lát sau Jiyeon trở lại,cô ấy đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của thường ngày chỉ trừ đôi mắt còn đỏ hoe vì khóc. Tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn nhưng tôi biết sâu tận trong lòng Jiyeon vẫn luôn mang một vết thương và nó luôn âm ỉ hành hạ ,cũng không biết nó sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ mình nên làm điều gì đó để giúp Jiyeon. Tôi muốn thấy một Jiyeon cho dù vẫn lạnh lùng cũng được nhưng sẽ sống một cuộc sống thanh thản nhẹ nhàng.

Dưới sự dày mặt của tôi Jiyeon cũng đành cùng tôi nấu cơm chiều. Đồ ăn đã có sẵn trong tủ lạnh. Cũng chỉ làm những món bình thường vẫn làm. Nói là tiệc chỉ là cái cớ mà thôi.

Ngày lễ mẹ Jiyeon về rất muộn nên đã ăn cơm ở cửa hàng luôn. Chỉ còn hai chúng tôi ăn cơm với nhau. Bữa cơm cũng rất yên lặng. Tôi thấy Jiyeon ăn không nhiều nên cố tình bắt cô ấy ăn thêm. Thế nhưng cô ấy chỉ lườm tôi rồi trả hết đồ ăn tôi gắp cho cô ấy vào bát của tôi. Sau khi thấy tôi nhăn nhó vì bát cơm đầy ú thì cô ấy lại có vẻ thích thú mà cười khẽ. Trong khi tôi vẫn còn ngơ ngác vì nụ cười của cô ấy thì cô ấy lại nói.

- Eunjung àh. Cậu ăn hết một bát cơm này chắc sẽ thành heo mập.

Tôi trừng mắt nhìn Jiyeon. Sau đó làm mặt giận nói.

- Cậu mới là heo thì có.

Jiyeon thản nhiên nói.

- Ai mập hơn mới là heo.

Tôi có chút buồn cười nói.

- Nhưng tôi không có mập.

Jiyeon vẫn thản nhiên nói.

- Cậu mập hơn tôi.

Tôi đành im lặng. Dù sao tôi cũng mập hơn Jiyeon thật. Hơn nửa tôi cũng nhận ra Jiyeon có vẻ đang rất vui khi thắng tôi nên không muốn cô ấy mất hứng. Tôi yên lặng ăn cơm,ăn đến no căng bụng mới thôi. Mà Jiyeon lại thật vui vẻ ngồi nhìn tôi ăn như vậy. Nhiều khi thấy Jiyeon có những sở thích thật kỳ lạ.

Ăn cơm xong tôi ở lại một chút cũng ra về. Buổi tối còn phải dẫn EunYeon đi xem phố. Con bé hẳn là đang chờ tôi về đây. Muốn rủ Jiyeon nhưng biết sẽ bị từ chối nên đành thôi.

Quả nhiên khi về tới nhà đã bị Eunyeon bám lấy đòi đi xem phố. Cũng không chịu để tôi tắm rửa một cái. Đành phải dắt nó đi cho thõa lòng đã. Eunyeon bắt tôi mua cho một đống đồ chơi này nọ rồi mới chịu về. Về tới nhà cũng đã hơn 11h đêm. Tôi vội đi tắm rồi đi ngủ. Sáng hôm sau còn phải tới trường.

Thêm Bình Luận