Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 8
Thời gian đúng như ý muốn của tôi trôi đi. Thời tiết cuối năm lạnh dần. Mặt đường phủ một lớp tuyết mỏng trắng tinh. EunYeon được nghỉ đông nên tôi không phải đi đón con bé nữa.

Tôi học ở đây cũng gần hết học kỳ 1. Thời gian học tại nhà Jiyeon cũng đã hai tháng. Mối quan hệ của tôi và Jiyeon cũng chẳng có chuyển biến gì. Khi ở nhà cô ấy cũng chỉ chuyên tâm chỉ bài cho tôi. Tới lớp thì cô ấy luôn đem tôi quăng một xó. Nói trắng ra là cả lớp đều bị cô ấy quăng một xó chứ không phải riêng tôi. Thái độ cô ấy luôn lạnh lùng như vậy.

Trái với Jiyeon tôi và mẹ của cô ấy lại khá thân thiết. Mẹ Jiyeon thuộc tuýp người hướng ngoại nên cởi mở dễ gần. Thời gian tôi học thêm tại nhà Jiyeon luôn được mẹ Jiyeon đối xử rất tốt. Thật khiến tôi muốn hoài nghi hai người họ không phải mẹ con ruột.

Hyomin và tôi vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết. Có điều Hyomin dường như thích bám lấy tôi nhiều hơn. Tôi cũng không khó chịu nên giữa chúng tôi vẫn rất vui vẻ. Có điều Hyomin dường như càng ngày càng không thích Jiyeon. Nếu tôi có khen Jiyeon một điều gì đó Hyomin sẽ lập tức phản bác lại và nói điều đó không đúng này nọ. Tôi cũng không muốn tranh cãi nên dần dần tôi cũng không nhắc về Jiyeon nếu có mặt Hyomin.

Dưới sự kiên trì của Jiyeon thành tích học của tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều. Sắp tới là kỳ thi học kỳ 1. Tôi sẽ cố gắng thi tốt để không phụ công sức của Jiyeon. Cũng sắp tới giáng sinh nên tôi cũng đang suy nghĩ sẽ mua một món quà tặng Jiyeon để cám ơn cô ấy.

Mùa đông mẹ tôi thường hay ốm. Mẹ vốn là một người xuất thân từ gia đình khá giả lại gả cho ba tôi cũng sống trong giàu sang. Vậy nên khi gia đình gặp biến cố lớn rồi phải sống trong cảnh khó khăn thì sức khỏe mẹ suy giảm nhiều. Thời gian này tôi thường xuyên phải thay mẹ lo việc ngoài cửa hàng nên có chút thiếu ngủ. Cũng bởi vậy nên khi tới nhà Jiyeon học bài tôi đã ngủ gục mà không hay.

Chỉ là tôi không ngờ Jiyeon lại không tỏ ra tức giận tôi không tập chung hay là gọi tôi dậy tiếp tục học. Cho nên khi tôi giật mình thức dậy chỉ thấy một mình tôi trong phòng. Trên người còn đắp một cái chăn mỏng. Tôi cũng đoán có lẽ Jiyeon đã đắp cho tôi.

Tôi đi ra khỏi phòng cũng vừa lúc Jiyeon đang đi vào. Hai chúng tôi nhìn nhau một chút,tôi tự động lùi lại tránh đường cho cô ấy đi vào. Sau vài giây im lặng tôi lên tiếng hỏi Jiyeon.

- Sao cậu không kêu tôi dậy. Hôm nay vẫn chưa học được gì.

Jiyeon bình thản nói.

- Bài tập hôm nay không khó lắm. Về nhà cậu có thể tự làm. Ngày mai tôi sẽ kiểm tra lại. Tôi thấy cậu có vẻ mệt mỏi nên không kêu cậu. Hôm nay cậu cũng về sớm một chút đi.

Tôi nhìn đồng hồ thì mới chưa tới tám giờ rưỡi tối. Bình thường hơn chín giờ Jiyeon mới để tôi về. Tôi nhìn Jiyeon sau đó nói.

- Vậy cũng được.

Sau đó tôi lại bàn gom lại sách vở cho vào ba lô rồi ra về. Jiyeon vẫn tiễn tôi ra cổng. Trời hôm nay tuyết rơi dày hơn nên tôi nói với Jiyeon.

-Cậu vào nhà đi kẻo lạnh.

Jiyeon nhìn tôi giây lát rồi nói.

- Cậu đợt một chút.

Cô ấy nói rồi đi nhanh vào nhà. Một lát sau Jiyeon trở lại trong tay cầm một cây dù và một cái khăn len màu đỏ. Cô ấy đưa cho tôi rồi nói .

- Tuyết rất lớn. Cậu đừng để bị cảm.

Không để tôi kịp nói lời cảm ơn Jiyeon đã quay người đi mất. Tôi cầm chiếc ô và khăn len đứng ngẩn người một lát. Trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp vô cùng. Jiyeon,cô bạn này không phải lạnh lùng như bề ngoài của cô ấy.

Kỳ thi học kỳ cũng bắt đầu. Và tôi có thể tự tin khẳng định rằng thành tích của mình không tệ. Ngày giáng sinh thật trùng hợp rơi vào chủ nhật. Sáng sớm Hyomin và mọi người hẹn tôi đi chơi. Tôi cũng đồng ý đi nhưng quá trưa là tôi trở về. Bởi vì tôi muốn đi mua quà cho Jiyeon.

Ngày giáng sinh nên các nơi bán quà tặng rất đông khách. Các món quà cũng rất đa dạng. Tôi đi lòng vòng cả hai giờ đồng hồ mới chọn được một món đồ mình ưng ý. Tôi nhờ người bán hàng gói lại rồi đi tới nhà Jiyeon.

Khi tới nhà Jiyeon chỉ mới là ba giờ chiều. Tôi cũng lo lắng có thể Jiyeon sẽ không có ở nhà. Có thể cô ấy cũng đi chơi giáng sinh với ai đó. Cho nên tôi lần đầu tiên thấy hồi hộp khi bấm chuông cửa nhà Jiyeon. Cũng may người mở cửa cho tôi chính là cô ấy.

Jiyeon tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên cô ấy cũng không nói gì. Tôi đi theo cô ấy vào nhà. Giờ này hẳn là chỉ mình Jiyeon ở nhà thôi. Mẹ cô ấy vẫn luôn bận rộn.

Tôi ngồi xuống ghế sau đó hỏi Jiyeon.

- Cậu không đi đâu chơi à.

Jiyeon lắc đầu nói.

- Có gì thú vị đâu chứ. Thà ở nhà xem sách còn tốt hơn.

Tôi nghe vậy liền bật cười. Jiyeon nhíu mày nhìn tôi hỏi lại.

- Cậu cười gì. Có gì đáng cười sao.

Tôi lắc đầu nói.

- Không có. Chỉ là muốn cười thôi.

Jiyeon không thèm để ý tới tôi nữa. Cô ấy đi vào bếp lấy nước cho tôi,tôi cũng mở ba lô lấy ra món quà đã mua lúc chiều để tặng cậu ấy.

Jiyeon vừa mang nước ra tôi liền đưa hộp quà cho cô ấy. Có vẻ Jiyeon khá bất ngờ nên cô ấy cứ nhìn trân trối hộp quà trên tay tôi. Thế nên tôi một người vốn luôn tự tin cũng cảm thấy bối rối. Tôi ngượng ngịu mà nói.

- Tặng cho cậu. Chúc giáng sinh an lành.

Jiyeon lại chuyển tầm mắt sang tôi,cậu ấy giống như không chắc chắn vào những gì vừa nghe mà hỏi lại.

- Cậu nói là tặng tôi sao.

Tôi gật đầu đáp.

- Ừ,tặng cậu.

Jiyeon đặt ly nước xuống bàn sau đó đưa tay nhận hộp quà của tôi. Cô ấy cẩn thận nhìn chiếc hộp màu hồng nho nhỏ lại nhìn tôi,một lúc sau cô ấy mới khẽ nói.

- Cám ơn cậu ,Eunjung.

Tôi cười khẽ nói.

- Là tôi phải cám ơn cậu chứ. Thời gian qua cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Jiyeon nghiêng đầu nhìn tôi sau đó hỏi.

- Đây là quà cảm ơn.

Tôi gật gật đầu xem như trả lời. Tự nhiên tôi nhận ra trong ánh mắt Jiyeon mất đi vài phần vui vẻ của trước đó. Như tôi đã nói về con người Jiyeon,cô ấy là người trầm tính và lạnh nhạt. Cô ấy không bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra đôi mắt cô ấy luôn biểu hiện tất cả. Tôi đã nhận ra điều này trong hai tháng cùng Jiyeon học thêm.

Không khí trở nên im lặng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi chỉ có thể tìm cách phá tan sự im lặng này đi. Chờ Jiyeon chủ động nói chuyện hẳn là tôi phải chờ đến khi bản thân biến thành đá vọng phu mất.. À.. tôi thì phải gọi là đá vọng thê chứ...

Tôi khẽ hắng giọng hỏi Jiyeon.

- Mẹ cậu hôm nay cũng về muộn sao.

Jiyeon nghe vậy cũng đáp.

- Ngày lễ nên cửa hàng nhiều khách hơn bình thường. Chắc sẽ về muộn hơn.

Tôi nghe vậy liền nói.

- Vậy năm nào cậu cũng đón giáng sinh một mình trong nhà như thế này sao.

Jiyeon thản nhiên đáp.

- Ừ.

Tôi không biết nói gì hơn. Sống như Jiyeon thật đơn điệu,nếu là tôi chắc sẽ chết vì buồn. Tôi định lên tiếng nói với Jiyeon rằng từ giờ tôi sẽ đón giáng sinh với cô ấy. Thế nhưng Jiyeon lại bỗng nhiên mở miệng trước. Cô ấy nói.

- Trước đây tôi cũng từng đón giáng sinh với một người khác. Đó là những kỳ giáng sinh hạnh phúc nhất của tôi.

Tôi bỗng nổi lên tò mò muốn biết người đã khiến Jiyeon thân cận,người đó hẳn là rất đặc biệt. Tôi hỏi.

- Người đó là ai vậy.

Jiyeon khẽ nhìn tôi rồi lại nhìn sang phía sau tôi sau đó nói.

- Chị gái tôi.

Tôi có chút bất ngờ nhìn sang tấm ảnh sau lưng mình. Ảnh chụp gia đình của Jiyeon, chị gái của Jiyeon tên mà Jimin. Tôi cũng đã nghe mẹ cô ấy nói qua về người đó. Mẹ Jiyeon nói Jiyeon và Jimin rất yêu thương nhau,từ khi Jimin qua đời thì Jiyeon mới trở nên trầm lắng như bây giờ. Tôi đối với chuyện này cũng không dám hỏi nhiều mặc dù rất muốn biết. Nhưng tôi sợ sẽ khiến Jiyeon buồn khi nhắc tới Jimin.. Thật không ngờ hôm nay Jiyeon lại chủ động nhắc tới Jimin với tôi.

Thêm Bình Luận