Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 5
Hôm nay tôi đón EunYeon muộn hơn bởi vì bị Jiyeon giữ lại làm bài tập. Khi tới trường mà không thấy con bé tôi đã lo lắng vô cùng. Chúng tôi mới chuyển tới nơi này không lâu và EunYeon chỉ mới hơn 7 tuổi,con bé không thể tự tìm được đường về nhà và địa chỉ ngôi nhà mới của tôi cũng không hề dễ nhớ.

Tôi chạy đi tìm EunYeon khắp nơi và luôn tự trách mình chỉ vì muốn đùa giỡn mà gây ra chuyện này. Nếu con bé có gặp chuyện gì tôi sẽ không tha thứ cho sự bốc đồng ngu ngốc của mình.

Tôi ghé qua đồn công an để xem có ai đó đã đưa con bé tới đấy không. Dù chỉ là chút hi vọng mong manh tôi cũng cố bám lấy. Nhưng đáp lại vẫn là cái lắc đầu của họ. Trong khi tôi đang sợ hãi và lo lắng thì trên đường từ đồn công an đi ra tôi gặp được EunYeon,nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là sự xuất hiện của Jiyeon ở đây.

Lúc đầu vì quá vui vẻ khi tìm lại được EunYeon nên tôi không nhìn thấy Jiyeon. Cho tới khi EunYeon nói với tôi về sự xuất hiện của cô ấy. Thật bất ngờ khi Jiyeon chính là người giúp đỡ EunYeon. Điều này khiến tôi vô cùng biết ơn cô ấy. Thế nhưng đối với sự biết ơn của tôi cô ấy lại chỉ lãnh đạm xa cách. Tuy nhiên hôm nay tôi cũng ngoài ý muốn thấy được một thứ, nụ cười của Jiyeon. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười. Và thực sự nụ cười ấy rất xinh đẹp.

EunYeon có vẻ rất thích Jiyeon. Trên đường về nhà con bé cứ liên tục hỏi tôi về Jiyeon. Tôi cũng nói cho con bé biết mình và Jiyeon học cùng lớp. EunYeon rất hào hứng,con bé còn bắt tôi hứa sẽ mang nó tới nhà Jiyeon chơi một ngày nào đó. Tôi không muốn con bé buồn nên đồng ý. Thế nhưng tôi biết chuyện đó thật xa vời.

Tuy nhiên cuộc sống đôi khi sẽ có những chuyện chúng ta không sao lường trước. Giống như chuyện gia đình tôi phá sản, giống như chuyện ba tôi sẽ bỏ lại gia đình mà đi. Hay giống như chuyện tôi sẽ có ngày được đến nhà Jiyeon.

Ngày hôm sau tới lớp Jiyeon vẫn thản nhiên với tôi như không có chuyện gì. Tôi thì cố gắng nở một nụ cười thật tươi với cô ấy. Jiyeon sau khi thấy tôi ngoan ngoãn làm bài tập cũng không để ý tới tôi nữa mà tiếp tục công việc. Tôi bị quê mặt nên đành thu hồi nụ cười ngồi im ru.

Hyomin ngồi bên cạnh thấy vậy liền trêu tôi.

- Eunjung, cậu đang có âm mưu gì với Jiyeon à.

Tôi nghe vậy liền chột dạ đáp.

- Làm gì có đâu. Cậu đa nghi quá.

Hyomin nghi ngờ nói.

- Tớ lại thấy cậu rõ ràng có ý đồ.

Tôi nói.

- Cậu có ý đồ thì có.

Hyomin trừng mắt nhìn tôi. Cuộc đấu khẩu chuẩn bị bắt đầu lại vì cô giáo xuất hiện mà đành chết ỉu.

Cô giáo sau khi nghe Jiyeon báo cáo tình hình trong lớp xong thì rất hài lòng khen Jiyeon và cả lớp vài câu. Sau đó cô thông báo chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ 1. Cô yêu cầu chúng tôi học tập nghiêm túc và đạt kết quả tốt nhất trong kỳ thi.

Tất nhiên chúng tôi luôn cố gắng hết sức học tập. Thế nhưng kết quả thế nào thì không phải chúng tôi muốn là được. Kỳ thi cuối cùng cũng có kết quả. Lớp tôi dưới sự "quan tâm " của Jiyeon ai cũng đạt thành tích khá. Ngay cả anh bạn cứng đầu Soo Hyun cũng đạt trên điểm trung bình. Và người duy nhất có điểm dưới trung bình lại là tôi.

Thú thật tôi cũng đoán được phần nào kết quả nên không mấy bất ngờ. Trái lại cả lớp lại nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ thương cảm. Nó khiến tôi có linh cảm rằng mình sẽ gặp phải một rắc rối lớn. Và rắc rối đó còn có liên quan tới Jiyeon.

Quả nhiên chiều hôm ấy Jiyeon đề nghị tôi ở lại vào cuối buổi học. Tôi vì sợ sẽ lặp lại chuyện của EunYeon như lần trước nên muốn từ chối. Jiyeon lại nói.

- Tôi chỉ cần năm phút.

Tôi nhìn gương mặt kiên định của Jiyeon cũng chỉ đành thỏa hiệp. Sau khi mọi người về hết Jiyeon cũng không dài dòng mà trực tiếp hỏi tôi.

- Eunjung, cậu học tự nhiên kém vậy sao.

Tôi thành thật nói.

- Phải, tôi học rất dở mấy môn tự nhiên. Xã hội cũng không xong . Nói chung học tệ tất cả.

Jiyeon nghiêm túc nói.

- Nếu cứ tiếp tục cậu sẽ không đủ điểm thi tốt nghiệp.

Tôi cười đáp lại.

- Thì đành vậy chứ biết thế nào. Dù sao tôi học chỉ được có vậy.

Jiyeon suy nghĩ một chút liền nói.

- Nếu tôi giúp cậu thì cậu sẽ cố gắng chứ.

Tôi nhìn Jiyeon không hiểu lắm hỏi lại.

- Cậu muốn giúp tôi. Như thế nào. Nếu là ở lại lớp sau buổi học thì không thể .

Jiyeon suy nghĩ một chút lại nói.

- Vậy buổi tối thì sao. Cậu không bận gì chứ.

Tôi đáp.

- Buổi tối thì tôi rảnh. Nhưng buổi tối chúng ta sẽ học ở đâu. Trường học sẽ đóng cửa.

Jiyeon thản nhiên nói.

- Học ở nhà của tôi.

Tôi nhìn Jiyeon giống như những gì mình vừa nghe đều là ảo giác. Sau đó tôi hỏi lại cô ấy.

- Cậu nói là ở nhà cậu sao.

Jiyeon gật đầu nói.

- Phải, nhà tôi cũng rộng. Hơn nữa chỉ có hai mẹ con nên rất yên tĩnh. Nếu cậu sợ phiền thì đừng lo vì mẹ tôi đa phần thời gian đều ở quán trà.

Tôi rối rắm hỏi lại.

- Tại sao cậu lại muốn giúp tôi.

Jiyeon nói.

- Vì thành tích của cậu rất kém. Sẽ ảnh hưởng tới thành tích chung của lớp.

Tôi nhìn Jiyeon một lát. Gương mặt cô ấy vẫn thản nhiên lạnh nhạt. Tôi có chút xấu hổ. Cô ấy chỉ mà vì thành tích của lớp.Vậy mà tôi lại nghĩ cô ấy là quan tâm tôi.

Tôi im lặng một chút mới hỏi tiếp.

- Tôi có quyền nói không không.

Jiyeon đáp.

- Không.

Tôi cười nhạt nói.

- Vậy cứ theo ý cậu đi. Cho tôi địa chỉ.

Jiyeon nhìn tôi vài giây sau đó lấy giấy viết địa chỉ nhà cho tôi. Tôi nhận giấy và đi ra khỏi lớp. Không hiểu sao có chút tức giận vô cớ.

Jiyeon hẹn tôi bắt đầu từ tuần sau thì tới nhà cô ấy học. Một tuần ba buổi. Mẹ tôi sau khi nghe tôi nói rõ chuyện thì rất ủng hộ tôi tới chỗ Jiyeon học. Mẹ cũng rất lo lắng khi thành tích của tôi kém như vậy. Tôi không muốn mẹ buồn lòng nên cũng nghe lời. Lần này tôi quyết tâm chăm chỉ học hành.

EunYeon sau khi biết tôi muốn đến nhà Jiyeon thì cứ đòi đi theo. Hại tôi phải nói mỏi miệng con bé mới chịu ở nhà. Tôi chỉ có thể nói dối con bé là Jiyeon sẽ tới nhà tôi chơi với nó. Tôi biết nói dối con bé thật không tốt nhưng tôi không còn cách nào khác.

Tối thứ hai của tuần sau đó tôi tới học ở nhà Jiyeon. Vì lý do nào đó Jiyeon yêu cầu tôi không được nói chuyện đó cho ai biết. Tôi cũng không muốn để ai biết nên cả hai đều giữ bí mật này. Thậm chí trong lớp không một ai biết cho tới rất lâu rất lâu sau này.

............

Thêm Bình Luận