Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 25 ( End)
Đợi Jiyeon dời khỏi mình tôi mới từ từ mở mắt. Tôi biết với tính cách Jiyeon nếu biết bị tôi nghe được những lời nói kia thì sẽ rất xấu hổ và quẫn bách,cho nên tôi cứ vờ như mình không nghe gì.

Sau khi xuống giường tôi liền đi tìm Jiyeon,cô ấy đang ở trong bếp xem xét nồi cháo đã nấu cho tôi. Tôi bước lại gần cô ấy rồi khẽ lên tiếng.

- Cậu làm gì vậy.

Jiyeon quay lại nhìn tôi nói.

- Cậu dậy rồi. Cậu ra đây làm gì,nhanh trở lại giường đi. Tôi mang cháo lên cho cậu.

Tôi bị Jiyeon đẩy về giường cũng đành nghe theo. Sau đó Jiyeon mang cháo lên cho tôi,sau đó cũng tự lấy cho mình một chén. Vừa ăn cháo tôi lại nhớ tới chuyện của năm còn học phổ thông khi mẹ tôi qua đời. Khi ấy tôi bị bệnh và Jiyeon cũng chăm sóc tôi như hiện tại. Không biết khi ấy Jiyeon đã có tình cảm với tôi hay chưa.

Đang suy nghĩ miên man lại bị Jiyeon gọi về thực tại. Cô ấy hỏi tôi.

- Cậu đang nghĩ gì mà thất thần ra vậy.

Tôi nhìn sang Jiyeon đáp.

- Nghĩ tới ngày xưa khi mẹ tôi mất cậu cũng nấu cháo cho tôi như hôm nay.

Jiyeon nói.

- Đừng nghĩ tới những chuyện đau lòng nữa.

Tôi cười khẽ nói.

- Tôi chỉ đang nghĩ rằng mình thật ngu ngốc. Bao năm qua không nhận ra cậu tốt với tôi bao nhiêu. Chỉ biết chọc cho cậu tức giận.

Jiyeon nghe vậy liền nói.

- Từ giờ lo báo đáp tôi là được rồi.

Tôi liền nói.

- Dùng thân báo đáp được không

Jiyeon nhìn tôi chăm chú sau đó nghiêm túc nói.

- Chuyện này không phải chuyện để đùa giỡn.

Tôi buông xuống chén cháo trong tay sau đó vươn tay nắm lấy tay Jiyeon và dùng thái độ nghiêm túc nhất mà nói.

- Jiyeon à,nghe tôi nói đây. Tôi không hề đùa giỡn,tôi thực sự muốn dùng chính bản thân mình để báo đáp cậu. Bởi vì tôi thích cậu,rất thích cậu.

Ánh mắt Jiyeon nhìn thẳng vào tôi như là đang tìm kiếm sự thật giả trong lời tôi nói. Còn tôi thì chỉ biết dùng sự chân thành để cô ấy có thể tin. Một lúc lâu sau Jiyeon mới run run hỏi lại tôi.

- Cậu nói đều là thật.

Tôi gật đầu nói .

- Là thật. Từng câu từng chữ đều là thật. Tôi biết cậu không dễ dàng để chấp nhận chuyện này nhưng tôi không muốn che giấu tình cảm của mình nữa. Từ lâu rồi tôi vẫn luôn thích cậu nhưng lại không có dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình. Tôi sợ nói ra sẽ bị cậu xa lánh ghét bỏ,tôi cũng sợ mình không thể cho cậu hạnh phúc trọn vẹn. Cho nên khi dời đi tôi cũng không liên lạc với cậu. Tôi hi vọng cậu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Thế nhưng khi một lần nữa gặp lại cậu ở đây tôi lại không sao kiềm nén được lòng mình. Cậu càng đối tốt với tôi thì tôi càng không muốn để mất cậu. Cho dù biết có thể khiến tương lai của cậu bị hủy đi nhưng vẫn muốn giữ lấy cậu ở bên mình.Cho nên Jiyeon à, cho dù có bị xem là kẻ ích kỷ hay xấu xa tới đâu tôi cũng phải nói với cậu. Tôi thích cậu,tôi yêu cậu.

Jiyeon yên lặng lắng nghe lời tôi nói. Nước mắt cô ấy lại lăn dài trên má. Tôi cũng biết sau khi mình nói những lời này Jiyeon sẽ khóc. Nhưng mà đây sẽ là lần cuối cùng cô ấy phải khóc vì tôi. Từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ khiến Jiyeon phải khóc thêm một lần nào nữa.

Tôi lại ôm cô ấy vào lòng,Jiyeon cũng không kháng cự. Ở trong lòng tôi Jiyeon nghẹn ngào nói.

- Ham Eunjung,cậu có biết tôi đã phải chờ đợi cậu từ tất lâu rồi không. Kể từ trước đây đã biết rằng tôi thích cậu nhưng lại không biết phải làm sao để cậu hiểu. Rồi lại sợ rằng cậu không thích kiểu người như tôi,khi ấy cứ tưởng cậu thích Hyomin vì hai người rất thân thiết. Cậu có biết khi cậu biến mất tôi đã khổ sở và sợ hãi thế nào không. Luôn oán trách cậu nhưng lại luôn chờ mong tin tức của cậu.

Tôi vỗ về Jiyeon rồi nói.

- Thật xin lỗi cậu. Từ giờ đến cuối đời hãy cứ trừng phạt tôi.

Jiyeon nói.

- Từ khi gặp lại cậu ở ngôi trường này tôi đã quyết tâm không bao giờ để cậu thoát khỏi tầm mắt của mình nữa. Cho dù cậu có chạy tới chân trời tôi cũng chạy theo cậu.

Tôi nghe vậy thì khẽ cười sau đó cuối xuống hôn lên trán Jiyeon rồi nói.

- Có lẽ tôi đã tu bao nhiêu phước mới có được tình cảm của cậu ở kiếp này. Nếu tôi không biết trân trọng cậu thì vạn vạn kiếp sau tôi cũng phải sống trong cô độc mà thôi.

Jiyeon khẽ nhéo eo tôi rồi nói.

- Vạn vạn kiếp sau tôi cũng không tha cho cậu.

Lời nói của Jiyeon khiến tim tôi rất ngọt ngào. Khuôn mặt còn vương nước mắt của Jiyeon khiến tôi vừa đau lòng vừa mê mẩn. Tôi không nghĩ nhiều liền cuối xuống hôn cô ấy,nụ hôn rơi nhẹ xuống đôi mắt còn hoen ướt rồi trượt thẳng xuống đôi môi mềm mại ngọt ngào. Cảm giác hạnh phúc khiến tôi không sao kiềm chế được mà càng ngày càng lấn sâu hơn.

Jiyeon cũng không như mọi ngày lãnh đạm mà lại nhiệt tình đáp lại khiến tôi càng điên cuồng muốn xâm lược. Vòng tay càng ngày càng siết chặt,mãi cho đến khi cả hai đều không còn hô hấp nổi mới chịu buông ra. Jiyeon khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng liền trốn vào lòng tôi. Chỉ nghe cô ấy nói.

- Thì ra cậu là một con đại sắc lang đội lốt cừu.

Tôi có chút buồn cười nói.

- Tôi chưa từng đội lốt cừu nhé. Nhưng mà tôi cũng chỉ trở thành sắc lang với mỗi cậu thôi.

Jiyeon nói.

- Cậu mà dám đối với người khác có ý đồ tôi sẽ thẳng tay gϊếŧ cậu.

Tôi cười nói.

- Cậu là đại ma nữ đội lốt công chúa.

Jiyeon nói.

- Tôi chưa bao giờ nhận mình là công chúa cả.

Tôi nói.

- Nhưng trong tim tôi cậu từ đầu đã là công chúa rồi. Một nàng công chúa tuyết luôn lạnh lùng và xinh đẹp.

Jiyeon nói.

- Nếu cậu nghĩ tôi là công chúa thì tôi sẽ là công chúa của cậu. Còn cậu là nha hoàn của tôi.

Tôi thắc mắc nói.

- Tại sao tôi không phải hoàng tử.

Jiyeon cười đáp.

- Vì cậu thực sự không phải hoàng tử và tôi sẽ không thích hoàng tử.

Tôi kinh ngạc nhìn Jiyeon nói.

- Jiyeon à. Có phải cậu vừa cười không.

Jiyeon đáp.

- Bởi vì tôi biết cậu luôn thích tôi cười. Bởi vì từ nay tôi có thật nhiều lý do để mỉm cười. Eunjung,cám ơn đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

.........

Ngày tôi đi đón Eunyeon tất nhiên Jiyeon cũng theo cùng. Khi Eunyeon nhìn thấy Jiyeon thì rất vui vẻ,nó luôn bám lấy Jiyeon rồi kể thật nhiều chuyện trong thời gian chúng tôi ở lại miền quê này. Jiyeon luôn lắng nghe chăm chú và đôi lúc sẽ mỉm cười với tôi. Ba chúng tôi cùng nhau bước đi trên con đường mòn ra bến xe,khi ấy tôi chợt nhớ ra bức tranh mà Jiyeon đã vẽ mấy năm trước nên liền nói với cô ấy.

- Jiyeon à,bức tranh của cậu đã thành sự thật rồi. Gia đình chúng ta lại được sống cùng nhau. Giá như cậu vẽ đẹp hơn một chút thì thật hoàn hảo rồi.

Jiyeon liếc xéo tôi sau đó nói.

- Ham Eunjung, từ nay cấm cậu nhắc tới đề tài này nữa nếu không cậu sẽ chết chắc.

Tôi giả bộ sợ hãi nói với Eunyeon.

- Eunyeon à,chị Jiyeon đang ức hϊếp chị của em kìa. Em nói gì đi chứ.

Eunyeon cười vui vẻ nhìn tôi sau đó nói một câu.

- Đáng đời.

Tôi có chút dở khóc dở cười. Thì ra Eunyeon cũng về phe Jiyeon rồi. Từ nay cuộc sống của tôi sẽ phải chịu hai người họ hành hạ tra tấn. Thế nhưng trong lòng thì lại vui vẻ và ấm áp vô cùng.

............

Truyện đã End.. Sẽ không có Bonus nhé.. Thank các read luôn ủng hộ tieuacma. Hẹn gặp các bạn trong các fic sau nhé.. ♡♡♡♡

I love you ^_^

Thêm Bình Luận