Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 24
Chuyện vụ ẩu đã dần lắng xuống. Thái độ của mọi người đối với tôi cũng dè chừng hơn,hẳn là bị anh em của Soo Hyun dọa sợ. Tuy nhiên câu chuyện về tình cảm của tôi và Jiyeon thì vẫn cứ được bàn luận xôn xao. Cũng vì Jiyeon nói không để ý nên tôi cũng không để tâm nữa.

Thế nhưng khi mà sinh viên trong trường không có ý tìm tôi làm khó nữa thì giáo viên lại bắt đầu. Ai không biết Jiyeon là học trò cưng của các thầy cô. Mọi người với Jiyeon đặt rất nhiều kỳ vọng. Thế nhưng thời gian gần đây vì tôi mà Jiyeon ảnh hưởng không ít.

Hình tượng hội trưởng hội sinh viên nghiêm túc tài năng đã bị lu mờ vì một hình ảnh sinh viên có một tình yêu không theo luân lý. Danh tiếng của Jiyeon trong hội giảm sút rất nhiều, nhiều thầy cô lo ngại cứ tiếp tục như vậy thì tương lai của Jiyeon sẽ bị phá hủy. Nhưng với tính cách của Jiyeon thì không thể khuyên nhủ được nên phải tìm tới tôi.

Thầy giáo giám thị cho gọi tôi vào phòng khi đang trong giờ học. Sau đó hỏi tôi về tin đồn tình cảm của tôi và Jiyeon có thật hay không. Tôi tất nhiên trả lời là không. Sau đó thầy ấy nghiêm túc giáo huấn tôi một buổi dài về những quy tắc đạo đức,tình cảm lẫn luật pháp. Thực sự muốn tẩu hỏa nhập ma luôn.

Trong lúc thầy ấy còn đang nói hăng hái thì cánh cửa bị người khác đẩy ra mà không cần gõ cửa. Mà trong phòng cả tôi và thầy giám thị đều giật mình kinh ngạc vì nhìn thấy người mới bước vào. Thật không tin được cái người vừa làm ra việc thô lỗ đó lại là Jiyeon. Cô ấy dường như lại đang giận.

Jiyeon liếc nhìn tôi rồi quay sang nói với thầy giám thị. Điệu bộ tuy cung kính nhưng giọng nói rất lạnh lùng.

- Thưa thầy,em xin lỗi vì đã không gõ cửa. Tuy nhiên em muốn xin thầy hiểu cho em,chuyện của em em tự biết có cách giải quyết. Thầy đừng làm khó Eunjung nữa.

Tôi đang định mở miệng thanh minh vài câu thì Jiyeon lại liếc xéo một cái. Tôi biết thân phận nên phải im miệng lại. Thầy giáo cũng có chút không vui khi Jiyeon có thái độ như vậy, trong mắt thầy thì Jiyeon là một học sinh không bao giờ khiến giáo viên thất vọng. Nhưng lần này lại khác,thầy giáo liền nói.

- Jiyeon,em xem lại mình đi. Thầy cũng là muốn tốt cho em mới tìm Eunjung nói chuyện. Em có nhận ra em đã thay đổi thế nào khi quen biết Eunjung không. Em đang dần hủy hoại mình em biết không.

Jiyeon đáp.

- Em không phải đang hủy hoại mình,là em đang hồi sinh trở lại.

Thầy giáo ngạc nhiên nói.

- Em đang nói gì vậy Jiyeon.

Jiyeon nói.

- Trước đây em vẫn sống với một thân xác vô hồn trống rỗng. Con người của em hiện tại mới là em. Em biết thầy quan tâm và muốn tốt cho em. Nhưng mà em tự cảm thấy bản thân hiện lại rất tốt. Em hiện tại rất vui vẻ. Xin thầy đừng làm khó Eunjung nữa,cậu ấy không có lỗi gì cả.

Jiyeon nói xong liền kéo tôi ra khỏi phòng giám thị. Bên ngoài có vài người đang tập chung để nghe ngóng tình hình. Thấy hai chúng tôi đi ra liền bắt đầu bàn luận. Jiyeon đang kéo tôi đi bỗng dừng lại quay sang những người đó rồi nói.

- Nếu các người thực sự muốn biết sự thật đến vậy thì tôi nói cho các người biết. Tôi và Eunjung ,chúng tôi chính là một cặp đó. Chúng tôi yêu nhau đó. Các người thõa mãn chưa,từ nay để chúng tôi yên được chưa.

Trước sự kinh ngạc của cả tôi và toàn bộ mọi người trong trường thì Jiyeon vẫn thản nhiên kéo tôi ra khỏi cổng trường. Khi ra ngoài rồi tôi mới được buông ra,có chút thấp thỏm hỏi Jiyeon.

- Jiyeon à,cậu nói như vậy không sợ sẽ bị hiểu lầm.

Jiyeon đáp.

- Vốn dĩ đã bị hiểu lầm,thà để cho họ nghĩ là thật đi để họ khỏi tò mò suy đoán. Một thời gian sau họ cũng chán mà thôi.

Tôi đành im lặng,dù sao thì tôi thế nào cũng được cả. Jiyeon như nghĩ đến chuyện gì lại nói.

- Nếu như cậu không thích thì tôi sẽ đính chính lại vào ngày mai.

Tôi vội nói.

- Không cần đâu. Tôi thì không sao hết.

Jiyeon hỏi.

- Cậu không sợ người cậu thích hiểu lầm à.

Tôi nói.

- Làm gì có ai đâu.

Jiyeon nghi ngờ nói.

- Nghe đồn ở lớp có một nữ sinh rất thích cậu.

Tôi vội nói .

- Tôi mới không thích cô ta.

Jiyeon sau một hồi suy nghĩ giống như có một quyết định gì đó liền quay sang tôi nói.

- Eunjung,cậu có khả năng tiếp nhận tình cảm của một người con gái không.

Tôi không suy nghĩ mà trả lời ngay.

- Nếu tôi đã thích một người thì không quan tâm họ sẽ là nam hay nữ. Chỉ cần là người đó thôi.

Jiyeon nghe vậy lại hỏi.

- Hình như cậu đã có người thích rồi phải không. Có phải Hyomin không.

Tôi ngạc nhiên khi Jiyeon hỏi vậy. Tôi không hiểu vì sao Jiyeon lại nghĩ tôi sẽ thích Hyomin. Jiyeon có lẽ đọc được suy nghĩ của tôi nên nói.

- Cậu đối xử với Hyomin luôn đặc biệt hơn với người khác. Hơn nữa Hyomin có lẽ cũng thích cậu.

Tôi có chút buồn bực mà nói.

- Jiyeon,cậu không thấy tôi cũng đối xử rất đặc biệt với cậu sao. Tại sao cậu không nghĩ tôi sẽ thích cậu.

Jiyeon kinh ngạc nhìn tôi giống như lời tôi nói là một chuyện hoang đường với cô ấy. Tôi không muốn cô ấy khó xử nên liền nói.

- Tôi chỉ nói giả thiết thôi. Cậu không nên hiểu lầm.

Jiyeon thoáng chốc lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng của ngày thường sau đó nói.

- Thôi về nhà đi, tự nhiên đứng ngoài đường nói những chuyện vô vị.

Tôi cũng không biết nói gì nên im lặng đi theo Jiyeon về nhà. Tuy thái độ của Jiyeon vẫn như cũ đạm nhạt nhưng vốn đã quen thuộc con người cô ấy nên tôi vẫn cảm nhận được Jiyeon đang có điều gì đó bận tâm. Cô ấy hay suy nghĩ tới mức thất thần mà không biết. Tôi rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Không biết buổi trưa đi học tôi đã ăn nhầm thứ gì nhưng chiều hôm đó tôi bắt đầu làm bạn với "ông tào tháo". Cả một đêm chạy qua chạy lại giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ khiến tôi mệt nhũn người. Jiyeon cũng bị tôi khiến cho không sao ngủ được. Cô ấy nói sáng mai sẽ mang tôi đi bệnh viện nhưng tôi không chịu,cũng may sáng sớm thì đỡ hơn. Jiyeon đành xin phép nghỉ học ở nhà chăm tôi hôm đó.

Khi Jiyeon lại phải vì mình mà nghỉ học tôi đã rất áy náy. Tôi nói với cô ấy.

- Jiyeon à,xin lỗi cậu. Lần nào cũng để cậu phải lo lắng chăm sóc tôi.

Jiyeon chỉ nói.

- Ngủ đi,đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tôi đi nấu cháo cho cậu.

Vì quá mệt mỏi nên tôi cũng ngủ thϊếp đi. Nhưng trong cơn mê man vẫn cảm nhận được có bàn tay ai đó đang vuốt ve khuôn mặt của mình. Khi tôi thức dậy lại thấy Jiyeon đang ngủ gục bên giường,mà điều khiến tôi ngạc nhiên lẫn vui sướиɠ là bàn tay Jiyeon đang nắm lấy tay tôi.

Lúc này Jiyeon có dấu hiệu thức giấc,không hiểu sao tôi lại vội nhắm mắt lại giả vờ như vẫn còn đang ngủ say. Tôi thấy Jiyeon dù đã mở mắt nhưng vẫn không đứng dậy khỏi giường mà lại yên lặng nhìn tôi đang "ngủ". Mà cô ấy cũng chưa hề rút lại bàn tay đang nắm lấy tay tôi.

Một lát sau Jiyeon chợt thở dài sau đó lại chọt chọt lên má tôi. Thì ra tôi đã bị cô ấy "bạo lực" như thế mỗi khi mình ngủ. Sau đó bỗng nhiên Jiyeon nói.

- Cái đồ ngốc nhà cậu,lúc nào cũng chỉ khiến tôi lo lắng và đau lòng. Đến khi nào cậu mới hiểu được tình cảm của tôi đây.

Đầu tôi giống như bị chấn động mạnh,trái tim thì kịch liệt nhảy nhót. Jiyeon vừa nói những lời đó,tôi vẫn chưa ngu ngốc đến mức không thể hiểu ra ý nghĩa là gì.

Jiyeon nói đúng, thì ra tôi luôn là kẻ ngốc. Lẽ ra tôi nên nhận ra điều này sớm hơn chứ không phải nghe được từ cô ấy. Tại sao tôi phải luôn mặc định Jiyeon sẽ không thích một cô gái chứ. Có lẽ vì trong tôi không có đủ niềm tin và dũng khí đối mặt với tình cảm của mình. Tôi sợ mình không xứng đáng và không thể mang cho Jiyeon hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng sau khi nghe được những lời nói của Jiyeon thì tôi đã biết mình nên làm gì.

Thêm Bình Luận