Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 23
Bác sĩ bắt tôi nằm viện một tuần,một tuần đó thật nhàm chán. Jiyeon hai ngày đầu nghỉ học ở lại bệnh viện chăm sóc cho tôi nhưng về sau bị tôi đuổi về đi học. Vậy nên cô ấy sẽ một buổi ở trường một buổi tới bệnh viện chăm tôi. Cho dù tôi cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều nhưng Jiyeon vẫn xem tôi như bệnh nhân nặng mà chiếu cố. Từ ăn uống đến đi lại đều bắt tôi phải cẩn thận. Dù bị cô ấy áp đặt có chút không tự nhiên nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc khi người mình yêu thương quan tâm mình.

Chỉ còn hai ngày nữa là được ra viện nên tâm tình tôi rất tốt. Đang mong ngóng Jiyeon vào mang đồ ăn cho mình. Thế nhưng buổi trưa Jiyeon vào lại mang tới một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Dường như đang vô cùng tức giận chuyện gì đó,vậy nên cho dù thức ăn đều là món yêu thích nhưng tôi lại ăn chẳng có khẩu vị nào.

Vừa ăn vừa thấp thỏm phỏng đoán xem tại sao Jiyeon lại có thái độ như vậy. Lẽ nào tôi đã làm gì sai sao,nhưng mà tôi vẫn còn ở bệnh viện,cũng ngoan ngoãn nghe theo đủ mệnh lệnh của cô ấy. Không lý gì cô ấy sẽ tức giận với tôi.

Đợi khi tôi thấp thỏm ăn xong phần ăn của mình Jiyeon cũng buông đũa. Hôm nay cô ấy ăn rất ít,tôi thấy vậy liền nói.

- Cậu ăn thêm chút đi,ăn có chút xíu vậy sao no được.

Jiyeon không đếm xỉa tới lời nói của tôi mà đem hộp cơm gói lại sau đó cất sang một bên. Lúc này mới nghiêm túc nhìn tôi rồi nói.

- Ham Eunjung,cậu nói thật cho tôi biết. Những người đánh cậu hôm trước có phải là học sinh trong trường không.

Tôi có chút chột dạ cuối đầu nói.

- Không phải.

Jiyeon hừ lạnh một tiếng lại nói.

- Cậu còn dám nói dối tôi. Hôm nay nếu tôi không được một sinh viên vô tình nhìn thấy cuộc đánh nhau hôm đó nói cho biết thì cậu tính gạt tôi cả đời sao.

Tôi lo lắng nhìn Jiyeon nói.

- Jiyeon à,không phải tôi cố ý giấu cậu. Chỉ là tôi thấy cũng không có gì to tát cả,nếu làm lớn chuyện ra chắc gì mình đã yên lành. Nhịn một chút mà bình yên cũng đáng.

Jiyeon lại nói.

- Chỉ sợ họ không muốn để cậu yên. Đánh được một lần sẽ có lần hai lần ba nữa. Cậu có thể khẳng định mình may mắn như lần này không. Mấy cái xương của cậu cậu định để chúng bị bẻ gãy hết mới chịu à. Cậu có hiểu tôi đã sợ hãi thế nào ngày hôm đó không. Nếu như cậu có mệnh hệ gì tôi phải sống thế nào đây.

Lòng tôi rối bời cơ bản cũng không suy xét nhiều ý nghĩa lời nói của Jiyeon. Chỉ biết vội vàng hướng cô ấy nhận lỗi.

- Tôi biết tôi sai rồi. Từ nay không dám nói dối cậu nữa. Đừng tức giận tôi được không.

Jiyeon khẽ lắc đầu nói.

- Họ đánh cậu là vì tôi,vì tôi mà cậu liên lụy. Tôi phải trách mình mới đúng.

- Đừng vậy mà Jiyeon. Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao. Có lẽ họ cũng không dám làm như vậy nữa. Cậu đừng khổ sở,nhìn cậu như vậy tôi rất đau lòng.

Cũng may cuối cùng cũng dỗ Jiyeon nguôi đi tự trách. Thế nhưng với tính cách của Jiyeon tôi không tin cô ấy sẽ im lặng cho qua chuyện này. Thật muốn đến trường để xem cô ấy có gây ra chuyện gì không để còn ngăn lại. Thế nhưng cũng đành bất lực ở lại phòng bệnh này lo lắng.

Ngày hôm sau Soo Hyun và Hyomin chạy từ thành phố bên cạnh sang thăm tôi. Trong khi Hyomin còn làm om xòm một hồi thì tôi thấy Jiyeon kêu Soo Hyun ra ngoài nói chuyện gì đó. Rất muốn chạy ra nghe lén nhưng còn phải ứng phó Hyomin đang sờ nắn khắp người tôi.

Tôi bị sờ có chút nhột mà kêu lên.

- Hyomin à, đừng sờ nữa. Các vết thương đã lành cả rồi. Sáng mai tôi có thể xuất viện rồi đấy.

Hyomin tức giận thu tay về rồi nói.

- Cậu đáng chết. Nằm viện cũng không nói cho tôi biết. Nếu Soo Hyun không nói tôi làm sao biết chuyện lớn này.

Tôi cười cười nói.

- Chỉ bị thương nhẹ thôi cậu không cần quan trọng hóa mọi chuyện lên như vậy.

Hyomin ra bộ muốn đánh tôi lại thôi. Sau đó nói.

- Jiyeon chăm sóc cậu thật không tốt. Để cậu bị người ta đánh ra như vậy. Nếu là tôi tôi sẽ đi tìm lũ lưu manh đó rồi chửi cho họ một trận.

Nghe Hyomin nói vậy dù không muốn cũng phải mỉm cười. Cậu ấy luôn ngây thơ như vậy,không quý mến sao được. Tôi có chút tò mò về chuyện mà Jiyeon và Soo Hyun đang trao đổi nên nói với Hyomin.

- Không biết hai người họ đang âm mưu gì nữa. Khả nghi quá.

Hyomin liếc xéo tôi rồi nói.

- Cậu đúng là đồ ngốc. Hèn chi bị người ta đánh cho bầm dập,cậu không lẽ quên Soo Hyun là ai rồi à. Hồi phổ thông cậu ta là đại ca của một nhóm du côn đấy. Hiện tại thay đổi nhiều nhưng vẫn thường liên lạc với nhóm kia. Jiyeon tìm Soo Hyun thương lượng thì 90% là về chuyện cậu bị đánh rồi.

Tôi có chút lo lắng nói.

- Không lẽ Jiyeon muốn tìm mấy người kia trả thù sao.

Hyomin nhún vai nói.

- Chuyện này tôi không thể khẳng định được. Nếu như với cá tính của Jiyeon thì sẽ không làm như vậy. Trừ khi cậu là một người quan trọng trong lòng cậu ta.

Tôi cười cười hỏi lại Hyomin.

- Cậu thấy tôi quan trọng với Jiyeon lắm không.

Hyomin đáp.

- Nếu xét phương diện thân cận thì hẳn là đặc biệt rồi. Cậu xem đi,trước giờ Jiyeon không gần gủi ai như cậu.

Tôi cũng có chút nhận thức được điều này. Tuy nhiên thân cận và yêu thích vẫn có một khoảnh cách rất xa nên tôi không dám mơ tưởng tới.

Chờ Soo Hyun và Jiyeon quay lại phòng bệnh thì cũng cả nửa tiếng sau. Cho dù không muốn nhưng Hyomin vẫn bị Soo Hyun lôi kéo mang về. Trước khi về Soo Hyun còn nhìn tôi với một ánh mắt rất khó hiểu rồi nói.

- Từ nay hãy cẩn thận hơn một chút. Bảo vệ bản thân cậu cũng như không khiến người khác vì cậu mà đau lòng.

Tôu có chút khó hiểu nhưng Soo Hyun cũng không thèm nói gì nữa chỉ lôi kéo Hyomin đi. Lúc trong phòng chỉ còn tôi và Jiyeon tôi liền hỏi cô ấy.

- Cậu nói gì với Soo Hyun vậy. Có phải vì chuyện của tôi...

Jiyeon ngắt lời tôi nói.

- Không phải chuyện của cậu cậu đừng bận tâm. Chuyện này là chuyện của tôi.

- Jiyeon à...

- Tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Tôi biết Jiyeon một khi đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi cho dù có chuyện gì. Vậy nên tôi càng lo lắng không biết cô ấy và Soo Hyun muốn làm gì những người kia. Dù sao tôi cũng không thích nếu có thêm vụ đánh nhau nào nữa.

Thứ hai tôi cố gắng đi học dù Jiyeon có khuyên ngăn. Đến trường lại nghe một loạt lời xì xào bàn tán của mọi người. Chuyện tôi nằm viện cả trường đều biết là do bị đánh,hơn nữa còn là bị đánh ghen. Người ta càng khẳng định tôi với Jiyeon là một cặp. Bởi vì thái độ của Jiyeon đối với chuyện của tôi rất quyết liệt. Tôi nghe nói Jiyeon đã tìm gặp người được cho là cầm đầu đám nam sinh chặn đánh tôi để nói chuyện. Có người nói Jiyeon còn cho anh ta một bạt tai. Chuyện này không ai chứng kiến nhưng tốc độ lan truyền thì rất khủng khϊếp.

Hơn nữa mấy nam sinh kia chiều thứ hai tan học còn bị một nhóm "đàn anh" tới "hỏi thăm". Cho dù không có xô sát nhưng cũng đủ khϊếp sợ,tôi đoán đó là bạn bè của Soo Hyun tìm tới. Nếu thế này mà đổi lấy được sự an ổn thì tôi cũng nguyện ý. Tôi không sợ bị đánh nhưng tôi sợ Jiyeon lại vì tôi mà khóc,vì tôi mà đau lòng thêm nữa. Nếu được lựa chọn tôi sẽ ước sao bản thân có thể cả đời khiến Jiyeon được hạnh phúc.

Thêm Bình Luận