Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 20
Suy nghĩ của Jiyeon.

" Vậy còn cậu,cậu có nhớ tôi không". Rất muốn hỏi Eunjung câu đó nhưng cổ họng cứ nghẹn lại không thốt ra được.

Gặp lại Eunjung là một điều tôi không nghĩ tới. Cứ nghĩ đã vĩnh viễn mất đi cậu ấy thật rồi,cứ nghĩ trái tim từ nay sẽ vĩnh viễn ngủ vùi trong lớp băng tuyết lạnh lẽo ấy. Nhưng mà cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện, lớp băng tuyết mỗi ngày lại mỏng đi.

Hai năm mất tích cứ tưởng sẽ vô cùng tức giận thậm chí là oán hận cậu ấy. Thế nhưng khi vô tình nghe như có ai đó gọi lên cái tên thân quen trong trường lại giật mình tìm kiếm. Hi vọng và thất vọng đến cùng một khoảnh khắc khiến l*иg ngực muốn nghẹn lại vì khó thở.

Đến khi nghe rõ ràng giọng nói cậu ấy,biết được chắc chắn là cậu ấy. Trong lòng rất muốn xông lên cho cậu ấy vài cái tát thật đau. Thế nhưng đến khi dũng cảm quay lại thì không thể nào ra tay được. Khuôn mặt thân quen vẫn ám ảnh trong mỗi giấc mơ,tôi biết nếu đánh cậu ấy tôi còn đau gấp mười lần cậu ấy. Hơn nữa nhìn thấy cậu ấy thay đổi nhiều như vậy lại chỉ thấy đau lòng.

Eunjung trong ký ức của tôi là một cô nữ sinh luôn hoạt bát vui vẻ. Cho dù những biến cố ít nhiều thay đổi cậu ấy nhưng vẫn không giống như bây giờ. Eunjung của hiện tại mang đến cho tôi cảm giác thành thục. Cậu ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều,trong đôi mắt cậu ấy không còn lộ ra sự vô ưu như trước mà là một nét trầm buồn vô tận. Thân hình cũng cao hơn nhưng gầy và đen đi rất nhiều. Chỉ duy nhất còn sót lại chút bướng bỉnh thân quen của ngày xưa mà tôi cảm nhận được.Có lẽ thời gian hai năm đó cậu ấy đã trãi qua rất nhiều khổ cực.

Tôi không muốn bản thân yếu đuối nhưng trước mặt Eunjung lại luôn tỏ ra yếu đuối. Nước mắt hết lần này tới lần khác vì cậu ấy mà rơi. Nhưng là chỉ cần nghĩ Eunjung sẽ không nhớ tới tôi là trái tim lại khó chịu. Gặp lại cậu ấy lần này tôi càng lún sâu hơn vào tình cảm rối rắm trong lòng mình. Nhưng mà Eunjung lại không bao giờ hiểu được.

Eunjung thấy tôi khóc thì rất luống cuống. Cậu ấy giúp tôi lau đi nước mắt,lại không ngừng nói câu an ủi hệt trước kia.

- Jiyeon đừng khóc,đừng khóc..

Thì ra từ bên trong con người cậu ấy vẫn là Eunjung của tôi. Eunjung mà tôi luôn nhớ.

- Tại sao cậu không liên lạc với tôi. Tại sao cậu thất hứa.

Sau khi cảm thấy mình khóc đã đủ tôi liền nói ra khúc mắc lớn nhất trong lòng. Eunjung tại sao lại không liên lạc với tôi.

Eunjung suy nghĩ một lúc mới trả lời tôi.

- Ở dưới quê liên lạc cũng hạn chế. Hơn nữa rất nhiều chuyện xảy ra cho nên.

Tôi biết lý do Eunjung nói ra không phải hoàn toàn đúng. Cho dù bận tới đâu thì một cuộc điện thoại cũng không tốn nhiều thời gian. Chắc chắn phải có một lý do nào khác thế nhưng tôi cũng không muốn ép hỏi nữa. Nếu đó là bí mật của cậu ấy thì cứ để cậu ấy giữ lại trong lòng. Dù sao điều quan trọng nhất là chúng tôi đã gặp lại.

Eunjung sau đó kể lại cho tôi nghe một chút về cuộc sống đã trải qua hai năm qua. Càng nghe tôi càng thấy đau lòng, rất muốn được cùng cậu ấy chia sẻ một chút thế nhưng chỉ có thể im lặng.

Sau khi kể cho tôi nghe mọi chuyện Eunjung cẩn trọng nhìn tôi hỏi một câu.

- Jiyeon à. Cậu tha thứ cho tôi chứ. Chúng ta sẽ là bạn như trước kia phải không.

Tôi có chút chua xót trong lòng, rất muốn nói " Nếu tôi không muốn cùng cậu làm bạn bè nữa thì sao. Nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu nghĩ sao." Thế nhưng lại chỉ có thể nói.

- Nếu như không tha thứ cho cậu tôi đã không tới tìm cậu.

Eunjung nghe vậy liền vui vẻ vô cùng. Cậu ấy mỉm cười rất tươi,nụ cười ấy rất lâu rồi tôi mới thấy được. Lớp băng tuyết trong tim tôi lại mỏng đi một lớp.

Thích một người đôi khi không sao lý giải được. Cho nên khi biết chắc rằng mình thích Eunjung tôi cũng không quá ngỡ ngàng. Thời đại hiện nay tình cảm đồng tính đã có xu hướng công khai với xã hội. Cho dù chưa được luật pháp công nhận nhưng cũng không còn cấm đoán. Trong trường cũng không ít các cặp đôi đồng tính yêu nhau,cho nên tôi cũng không thấy bản thân mình kỳ dị. Tôi chỉ lo lắng Eunjung có thể chấp nhận mình hay không,mà khi ấy Eunjung lại không ở bên cạnh nữa cho nên tôi không thể tìm được đáp án. Hiện tại gặp được cậu ấy rồi lại không biết nên làm gì để cậu ấy có thể hiểu được lòng mình. Thực sự rất rối rắm.

Cuối tuần tôi về nhà Eunjung cũng đòi theo về. Hẳn là mẹ tôi cũn rất vui nếu gặp lại cậu ấy nên tôi không có ý kiến. Bởi vì đã có Eunjung nên tôi nhắn tin cho Soo Hyun để cậu ấy không qua đón mình nữa. Tình cảm của Soo Hyun tôi biết nhưng không thể chấp nhận. Đã không thể chấp nhận nên tôi khônc muốn cho cậu ấy hi vọng và khiến cậu ấy tổn thương.

Mẹ tôi sau khi nhìn thấy Eunjung thì vui tới rơi nước mắt. Giống như Eunjung mới là đứa con của mẹ đi học xa về. Tôi cũng không quấy rầy hai người đoàn viên nên một mình xuống bếp làm cơm. Ở dưới bếp thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng cười của mẹ và Eunjung vọng xuống. Bất tri bất giác tôi cũng khẽ cười. Hạnh phúc bình yên và giản dị lắm,ít nhất với tôi là như vậy.

Không biết mẹ và Eunjung có chuyện gì để nói mà nói rất nhiều. Cho đến khi ăn cơm cũng còn nói,thế nên tôi cũng chịu không được mà lên tiếng can ngăn.

- Mẹ , Eunjung. Hai người để ăn cơm xong thì tiếp tục trò truyện cũng được mà. Trong khi ăn nói chuyện sẽ bị đau dạ dày.

Nhờ sự nghiêm túc của tôi nên hai người tạm thời yên ổn. Nhưng sau khi ăn cơm xong lại tiếp tục trò chuyện không quan tâm gì tới tôi. Sau khi dọn dẹp xong cũng không biết làm gì tôi đành lên phòng đi tắm và đọc sách.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi tôi ngước nhìn đồng hồ thì cũng đã hơ mười giờ khuya. Tôi không biết Eunjung và mẹ còn nói chuyện nữa không nên liền ra khỏi phòng xem xét. Lúc mới đi tới nửa cầu thang lại nghe âm thanh của mẹ vang lên.

- Eunjung à. Cháu trở lại ,Jiyeon từ nay có thể lại sẽ mỉm cười.

Tôi đứng im lặng ở cầu thang không nhúc nhích. Eunjung cũng không có đáp lại lời của mẹ. Tôi thật không ngờ tôi lại vì Eunjung mà biểu lộ rõ ràng như vậy. Đến mẹ cũng nhìn ra điều đó.

Không thể bước xuống nhà vì nếu bước xuống sẽ rất xấu hổ nên tôi quay lại phòng ngủ. Đang miên man suy nghĩ lại có tiếng gõ cửa vang lên. Người gõ cửa là Eunjung. Cậu ấy cười nói với tôi.

- Dì nói tối nay tôi ngủ cùng phòng với cậu.

Thực ra trước khi để Jiyeon cùng mình về nhà tôi cũng lường trước điều này nhưng khi nghe Eunjung nói như vậy vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Tôi chỉ đành tránh đường cho cậu ấy rồi nói.

- Trước tiên cậu đi tắm cho tôi.

Eunjung cười hì hì nói.

- Biết rồi biết rồi. Tôi tắm ngay đây.

Không hiểu sao nghe Eunjung nói vậy tim tôi càng đập nhanh hơn. Nằm ngoài giường nghe được âm thanh trong phòng tắm càng khiến mặt tôi đỏ như bị sốt. Tôi có chút tức giận bản thân mình. Chỉ là ngủ chung giường thôi tại sao lại hồi hộp đến như vậy. Park Jiyeon lạnh lùng bản lĩnh chạy đi đâu mất rồi.

Còn đang miên mang trong suy nghĩ của mình thì Eunjung đi ra. Cậu ấy mặc một bộ đồ ngủ thể thao màu trắng,mái tóc ngắn ướt sũng rối loạn. Nhìn cậu ấy giống như một đứa trẻ bướng bỉnh khiến người khác yêu thương. Tôi không nhịn được liền nói.

- Qua đây đi,tôi giúp cậu sấy khô tóc.

Eunjung cũng không phản đối mà ngoan ngoãn đi lại bên cạnh giường ngồi xuống cho tôi sấy tóc. Giữa tiếng âm thanh của máy sấy là tiếng trái tim tôi đập liên hồi. Hạnh phúc,rất hạnh phúc.

Thêm Bình Luận