Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 19
Tan học tôi vội vã chạy ra cổng trường đợi trước. Sau khi thấy bóng dáng Jiyeon liền vội vã theo phía sau. Nhưng khi tôi đến gần hơn một chút lại thấy có một người đi đến bên cạnh Jiyeon và đi cùng cô ấy. Tôi cảm thấy người đó rất quen thuộc nhưng chưa kịp nhớ ra.

Tôi yên lặng đi theo phía sau Jiyeon và người đó cho tới khi đến trước căn phòng Jiyeon đã thuê. Jiyeon thuê căn phòng không xa trường lắm,chỉ khoảng 20 phút đi bộ là tới. Người kia không có theo Jiyeon vào nhà mà chào tạm biệt rồi quay về,khi cậu ta quay lại tôi cũng nhận ra , người này không ai khác chính là anh chàng Soo Hyun đẹp trai của ngày trước.

Soo Hyun vẫn một lòng theo đuổi Jiyeon từ ngày ấy sao. Dường như sự kiên trì đã có chuyển biến. Ít ra cũng như tôi đang thấy,cậu ta đã có thể đường đường chính chính đi bên cạnh Jiyeon chứ không như ngày xưa phải lén lén lút lút nhìn từ xa nữa.

Nghĩ đến chuyện hai người họ có thể trở thành một đôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác mất mát nhưng lại xen lẫn sự an ủi,Soo Hyun là một chàng trai rất tốt. Nếu Jiyeon chọn cậu ta thì có thể có được một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Còn thứ tình cảm của tôi sẽ không thể giúp cô ấy có được niềm vui trọn vẹn chưa tính cô ấy sẽ không thể chấp nhận.

Thấy Soo Hyun đi ngang qua mình tôi liền lên tiếng gọi lại.

- Này, Kim Soo Hyun.

Soo Hyun quay lại nhìn tôi,phải mất một chút thời gian cậu ta mới nhận ra tôi,có lẽ thời gian qua tôi đã thay đổi rất nhiều.

- Là cậu,Ham Eunjung.

Tôi cười đáp lại.

- Cũng may cậu còn nhận ra tôi.

Soo Hyun không đáp mà khó hiểu nhìn tôi hỏi lại.

- Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây.

Tôi đáp.

- Tôi hiện tại là sinh viên của trường đại học ở đây.

Tất nhiên ở đây chỉ có duy nhất một trường đại học nên Soo Hyun cũng sẽ đoán ra tôi học trường nào. Cậu ta hơi cau mày hỏi tiếp.

- Cậu học chung trường với Jiyeon. Đã gặp cô ấy chưa.

Tôi gật đầu nói.

- Đã gặp,chỉ mới hôm qua mới chính thức gặp cô ấy.

Soo Hyun như hiểu ra liền nói.

- Thì ra là vậy. Tâm tình Jiyeon không tốt tôi còn đang lo lắng. Thì ra là vì cậu.

Tôi cảm thấy cứ đứng ở ngoài đường thế này cũng không tốt nên liền lôi kéo Soo Hyun tới một quán cà phê gần đó. Sau khi ngồi xuống Soo Huyn lại hỏi tôi.

- Sau khi cậu chuyển đi liền không có tin tức gì. Tại sao lại mất tích như vậy.

Tôi cười gượng đáp.

- Mọi chuyện thực sự rất dài. Nói chung là không tiện nói ra.

Soo Hyun tất nhiên cũng không hứng thú với cuộc sống của tôi nên không hỏi tiếp,cậu ta chỉ nói.

- Khi cậu đi tồi Hyomin luôn tìm Jiyeon hỏi tin tức của cậu. Khi không có kết quả thì tức giận cho rằng Jiyeon cố tình không nói cho cô ấy. Về sau thì rất giạn cậu và nói nếu ai gặp được cậu phải cho cô ấy biết. Cô ấy sẽ hậu tạ.

Tôi có chút dở khóc dở cười. Hyomin,cô bạn dễ thương tôi chút nữa thì quên đi mất. Với tính cách cậu ấy tôi tin nếu gặp được tôi sẽ lao vào cấu xé không thương tiếc. Thế nhưng vẫn thật muốn biết về cô ấy.

- Hyomin dạo này thế nào,cậu có tin tức của cậu ấy không.

Soo Hyun nói.

- Cô ấy rất tốt,đang học ngành thiết kế thời trang ở thành phố bên cạnh. Chúng tôi cũng hay trò chuyện với nhau.

Tôi nghe vậy cũng yên tâm về Hyomin,nhưng còn Jiyeon thì sao. Tôi muốn biết cô ấy sống như thế nào trong thời gian qua.

- Vậy còn Jiyeon,cô ấy sống tốt chứ. Cậu và cô ấy tiến triển tới đâu rồi.

Soo Hyun liếc nhìn tôi sau đó nói.

- Cậu muốn biết về Jiyeon sao không trực tiếp hỏi cô ấy đi.

Còn về chuyện giữ tôi và cô ấy,hai chúng tôi chỉ là bạn của nhau

- Không phải cậu thích cô ấy sao.

Tôi hỏi mà không kịp suy nghĩ. Soo Hyun nghe vậy chỉ cười khổ nói.

- Tôi thích cô ấy thì có được gì. Cô ấy lại không thích tôi.

Nhìn bộ dạng mất mát của Soo Hyun thật muốn nói lời an ủi nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng. Để không khí không xấu hổ tôi liền chuyển đề tài hỏi.

- Cậu cũng học ở gần đây à.

Soo Hyun nói.

- Tôi học ở thành phố bên cạnh. Cùng trường với Hyomin,tôi học bên kỹ sư xây dựng.

Tôi có chút bất ngờ về ngành học của Soo Hyun,ngày xưa vốn là một anh chàng ngổ ngáo và lười biếng nhưng hôm nay đã trở thành một kỹ sư trong tương lai.

- Cậu hay sang đây gặp Jiyeon à.

Tôi lại hỏi mà không kịp suy nghĩ. Soo Hyun cũng không để ý mà đáp.

- Chỉ thỉnh thoảng thôi. Nếu tôi sang nhiều Jiyeon sẽ không hài lòng. Cô ấy không cho tôi trốn học.

Tôi vô thức cười lên. Jiyeon vẫn là Jiyeon,không thay đổi một chút gì cả.

Soo Hyun cũng không để ý lý do tôi cười. Cậu ta hỏi.

- Cậu hiện tại ở gần đây sao.

- Cách 10km theo chiều ngược lại.

Tôi đáp. Soo Hyun nghi hoặc hỏi lại.

- Vậy cậu là đi theo Jiyeon tới đây.

Tôi khẽ gật đầu trả lời. Soo Hyun im lặng một lúc mới lên tiếng.

- Từ khi cậu chuyển đi Jiyeon luôn chờ tin của cậu. Vì thế hãy quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút. Có lẽ cô ấy vẫn chưa chấp nhận được chuyện cậu đột ngột xuất hiện. Để cô ấy yên tĩnh vài ngày đi.

Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại Soo Hyun. Tất nhiên tôi cũng biết điều đó. Hiện tại đã có dũng cảm đối mặt thì chờ đợi thời gian cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Mấy ngày sau tôi không tìm Jiyeon nữa mà bắt đầu đi tìm việc làm thêm hợp với mình. Đi một số nơi vẫn chưa có kết quả mong muốn,chiều tối tôi mệt mỏi trở về căn phòng của mình,lúc tới cửa phòng lại đột nhiên thấy một người đang đứng ở đó. Mà người ấy không ai khác chính là Jiyeon.

Tôi mừng như điên chạy lại gần cậu ấy. Vừa thở dốc vừa nói.

- Jiyeon,cậu tìm tôi sao.

Jiyeon không trả lời tôi mà hỏi lại.

- Cậu đi đâu vậy. Trường học đã tan rất lâu rồi.

Tôi ngập ngừng một chút cũng nói thật.

- Tôi đi tìm công việc làm thêm.

Jiyeon nhíu mày nói.

- Năm nhất bận rộn học như vậy mà cậu còn muốn đi làm thêm sao. Cậu..

Jiyeon rất coi trọng việc học nên tôi biết cô ấy không vui khi tôi không chuyên tâm vào học hành. Nhưng Jiyeon quan tâm khiến tôi rất vui vẻ,cô ấy có lẽ đã tha thứ cho tôi rồi phải không.

Tôi mở cửa để Jiyeon vào phòng rồi đi lấy nước cho cô ấy. Jiyeon quan sát căn phòng của tôi rồi nói.

- Một mình cậu ở đây sao.

Tôi đáp.

- Hiện tại ở một mình. Chờ khi việc học an ổn và tìm được việc làm thêm sẽ mang Eunyeon lên. Tôi không yên tâm để con bé một mình.

Jiyeon nghe tên Eunyeon thì lập tức hỏi.

- Eunyeon dạo này có tốt không. Con bé đã lớn hơn nhiều phải không.

Tôi lấy ra xấp hình chụp cùng Eunyeon ngày cuối cùng trước khi lên đây nhập học đưa cho Jiyeon xem. Jiyeon xem rất chăm chú,đôi khi sẽ lơ đãng cười khẽ trước biểu tình ngộ nghĩnh của Eunyeon.

Sau khi xem xong xấp hình Jiyeon khẽ nói.

- Eunyeon lớn lên rất nhiều rồi. Không biết em ấy còn nhớ tôi không.

Tôi nhanh miệng nói.

- Con bé tất nhiên nhớ cậu. Nó vẫn luôn nhắc về cậu. Nó..

Tôi đang còn muốn nói nhiều hơn thì bỗng thấy có gì đó không đúng. Nhìn lại thì thấy ánh mắt Jiyeon đã đỏ hồng. Jiyeon khóc sao.. Ánh mắt tràn ngập đau lòng đó khiến trái tim tôi như bị người ta xé rách ra thành từng mãnh vụn.

Thêm Bình Luận