Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 18
Mỗi ngày thường yên lặng lén nhìn cô ấy từ xa. Dũng cảm đến gần cô ấy vẫn chưa có. Thời gian nửa tháng trôi qua tôi cũng nhận ra Jiyeon quả nhiên rất được ngưỡng mộ ở nơi này. Hàng ngày cô ấy luôn nhận được rất nhiều lá thư và quà của các nam sinh gửi tới. Tôi cũng nghe ngóng được rằng Jiyeon thường không nhận bất cứ món quà hay tâm ý của ai. Cô ấy luôn bỏ món quà đó ra bên ngoài và để bó tự động biến mất.

Sự lạnh nhạt của Jiyeon khiến cho tôi vừa có chút vui mừng vừa có chút đau xót. Jiyeon vẫn cứ như vậy sống cuộc sống tự giam cầm bản thân. Nếu cứ thế này cô ấy sẽ không thể có được hạnh phúc thực sự của mình. Mà tôi thì vẫn luôn hi vọng được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.

Ở lớp học có một cô gái rất hay để ý tới tôi. Hiện tại thì tôi đã không còn muốn phủ nhận rằng mình có lực hấp dẫn đặc biệt với con gái. Cô bé này cả ngày cứ đeo bám tôi hỏi đủ chuyện. Có lần cô ta còn bắp gặp tôi đang lén lút nhìn Jiyeon , cô ta liền gọi tên tôi. Khi đó tôi vội vàng tránh đi nhưng vẫn kịp nhìn thấy Jiyeon đang đi bỗng đứng khựng lại rồi giống như tìm kiếm gì đó. Có lẽ cô ấy đã nghe rồi. Và có lẽ cô ấy sẽ cho rằng mình bị ảo giác.

Qua tìm hiểu tôi biết Jiyeon cũng ở trọ bên ngoài trường. Với tính cách của Jiyeon chắc chắn không thể ở cùng nhiều người trong ký túc xá mà nhà cô ấy lại cách trường nửa ngày đi xe nên một tuần mới trở về một lần vào cuối tuần.

Tôi biết cứ âm thầm dõi theo Jiyeon cũng không phải chuyện tốt cho nên đã làm ra một quyết định. Ngày hôm đó Jiyeon đi họp hội học sinh về muộn nên tôi đã cố tình chờ cô ấy ở trường rồi bí mật đặt một món quà vào tủ cá nhân ở trường của cô ấy. Sau đó tôi tìm một chỗ khác lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô ấy.

Quả nhiên Jiyeon sau khi thấy món quà thì cũng như mọi khi muốn bỏ ra bên ngoài. Tôi liền đứng ở phía sau lên tiếng.

- Tâm ý của người khác tiền bối không muốn nhận cũng nên xem qua một chút chứ.

Tôi cảm nhận toàn thân Jiyeon trở nên cương cứng lại mà tôi thì tim đập liên hồi. Lựa chọn đối mặt là lựa chọn giữa được và mất. Cho dù kết quả có thế nào tôi cũng phải chấp nhận. Bởi vì trốn tránh không cũng không thể trốn tránh mãi mãi.

- Cậu là Ham Eunjung.

Jiyeon không quay đầu lại mà khẽ run giọng hỏi tôi. Tôi cảm thấy cô ấy dường như đang run rẫy. Tôi bước lại gần cô ấy nhưng bị cô ấy ngan lại. Jiyeon nói.

- Đừng tới gần. Hãy trả lời tôi,cậu là Ham Eunjung.

- Ừ,là tôi.

- Cậu chính là Ham Eunjung mà tôi quen biết. Không phải chỉ là trùng hợp tên thôi.

- Jiyeon à. Cậu..

- Trả lời tôi đi. Cậu chính là cậu ấy.

- Phải,tôi là người đó.

HamEunjung cậu từng quen.

- Tại sao cậu có mặt ở đây.

- Tôi là sinh viên năm nhất mới nhập học được một tháng.

Jiyeon không tiếp tục hỏi nữa. Cô ấy vẫn đứng bất động quay lưng lại với tôi,bàn tay cô ấy không ngừng siết lại,cảm giác như móng tay sắp cắm sâu vào da thịt. Tôi có chút lo lắng lên tiếng.

- Jiyeon à. Cậu làm sao vậy.

Jiyeon không trả lời tôi mà giống như đang tự nói với mình.

- Thì ra thực sự không phải ảo giác. Thì ra ngày hôm đó nghe thấy là thật.

Tôi bước lại cạnh Jiyeon muốn đưa tay chạm vào cô ấy nhưng lại không dám. Jiyeon đứng im lặng một chút mới từ từ quay lại nhìn tôi. Rất lâu rồi không được nhìn cô ấy gần như vậy nên trái tim tôi không được tự nhiên mà tăng nhịp đập. Ánh mắt Jiyeon trong suốt nhưng so với ngày trước nhiều thêm phần ưu thương,khuôn mặt vẫn xinh đẹp như xưa nhưng càng ngày càng thêm phần băng lãnh. Cô ấy giống như một viên pha lê thuần khiết hoàn mỹ nhưng lại trống rỗng vô hồn.

Tôi lấy hết dũng cảm khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt mà tôi luôn ghi nhớ. Jiyeon không phản ứng chỉ chăm chú nhìn tôi. Một lát sau cô ấy bỗng nhiên đẩy tôi ra khỏi người mình rồi lạnh lùng nói.

- Ham Eunjung cậu là đồ khốn kiếp. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Mau cút khỏi đây cho tôi.

Jiyeon tức giận. Là vô cùng tức giận. Bởi vì một người luôn nghiêm túc như cô ấy sẽ không bao giờ nói lên những lời lẽ nặng nề như vậy. Nếu cô ấy không thích ai thì chỉ một mực dùng sự im lặng băng giá của mình mà đuổi họ đi. Cho nên tôi không hề thấy mất mát khi bị Jiyeon xua đuổi,có lẽ cô ấy còn quá bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi. Có lẽ cô ấy còn tức giận chuyện tôi không liên lạc với cô ấy. Thế nhưng nỗi khổ tâm trong lòng tôi không thể nói cho cô ấy hiểu được.

Tôi thấy Jiyeon như vậy cũng không cố ép buộc. Tôi giúp Jiyeon nhặt các tài liệu cô ấy làm rơi trên mặt đất rồi đặt vào tay cô ấy sau đó nói.

- Nếu cậu chưa muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ đi trước. Tôi hiện tại đang học tại khu kinh tế năm nhất. Nếu cậu muốn gặp tôi cứ nhắn lại tôi sẽ tới.

Sau khi tôi dời đi cũng không nghe tiếng Jiyeon đáp lại. Ngày hôm sau tới trường tôi tình cờ nghe được mọi người bàn tán về cô ấy khi ra căng tin mua đồ ăn. Mọi người nói hôm nay Jiyeon rất lạ,cả buổi học cứ ngẩn người. Thầy giáo hỏi bài cũng trả lời sai,cũng may luôn là học sinh ưu tú nên không bị trách phạt. Thầy giáo thấy cô ấy có vẻ mệt nên cho cô ấy xuống phòng y tế nghỉ ngơi.

Tôi nghe vậy có chút áy náy. Có lẽ Jiyeon vì chuyện của tôi nên mới như vậy. Rất muốn chạy qua phòng y tế thăm hỏi cô ấy nhưng hiện tại đang là giờ nghỉ trưa,phòng y tế chắc chắn bị đám người luôn theo đuổi Jiyeon vây kín. Hẳn là thầy giám thị sẽ không cho ai vào.

Cố nhẫn nhịn tới khi vào học, sau đó tôi xin giáo viên ra ngoài rồi lén tới phòng y tế xem sao. Cũng may trong phòng y tế rất vắng,bác sĩ trực không biết đã đi đâu rồi. Tôi rất nhanh tìm được Jiyeon đang mệt mỏi ngủ trên chiếc giường nhỏ gần đó. Cảm giác đau lòng lại trào lên,có cảm giác như tôi chỉ luôn khiến cô ấy buồn nhiều hơn là vui vẻ.

Không hiểu sao Jiyeon bỗng nhiên mở mắt nhìn tôi. Tôi có chút chột dạ nhìn lại cô ấy,Jiyeon nhìn lên đồng hồ trên tường rồi khẽ nhíu mày nói với tôi.

- Trở về lớp học ngay cho tôi.

Tôi nói.

- Nghe cậu mệt nên tôi muốn ghé thăm một lát.

- Ghé thăm cũng xong rồi trở về học đi. Nếu không tôi sẽ kêu thầy giám thị phạt cậu.

Jiyeon nghiêm túc nói cũng không cho tôi cơ hội thăm hỏi. Khi tôi muốn mở miệng cô ấy lại nói.

- Hiện tại vẫn chưa muốn nhìn thấy cậu cho nên cậu mau trở về lớp đi. Đừng khiến tôi tức giận thêm.

Tôi đành ngoan ngoãn trở về lớp. Thế nhưng cả buổi lại không có tâm trí đâu mà học tập. Mọi suy nghĩ đều là Jiyeon.

Thêm Bình Luận