Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 14
Jiyeon ngạc nhiên nhìn tôi khi nghe tôi nói vậy. Sau một lúc cô ấy mới nói.

- Chuyện của tôi thì có gì để nói chứ.

Tôi rất nghiêm túc mà nói.

- Tôi rất muốn nghe. Tôi muốn hiểu hơn về cậu. Tôi muốn trở thành một người bạn đúng nghĩa của cậu.

Jiyeon khẽ hừ một tiếng hỏi lại.

- Theo cậu thế nào là một người bạn đúng nghĩa.

Tôi đáp.

- Người bạn đúng nghĩa là người có thể lắng nghe và chia sẻ cùng cậu mọi chuyện.

Jiyeon nói.

- Tôi không cần những điều đó. Tôi cảm thấy hiện tại mình rất tốt rồi.

Tôi có chút tức giận nói.

- Jiyeon à. Cậu quá cố chấp,cậu luôn tự phong bế bản thân mình. Rõ ràng cậu cũng muốn hòa nhập với mọi người nhưng lại luôn e ngại và sợ hãi. Cậu có biết cậu càng như vậy sẽ càng khiến cho mọi người hiểu lầm về cậu không.

Jiyeon nhìn tôi có chút lạnh lùng nói.

- Cậu cho là cậu hiểu tôi sao.

Tôi đáp.

- Không phải tất cả nhưng chắc chắn tôi hiểu cậu.

Jiyeon nói.

- Thì ra cậu cũng là một kẻ có tính tự mãn.

Tôi cười không nói. Một lúc sau Jiyeon chính là người phá tan sự im lặng. Cô ấy nói.

- Câu chuyện của tôi là một cơn ác mộng dài. Tôi đã cố gắng chôn vùi nó vào ký ức. Tôi rất sợ lại nhắc đến nó. Eunjung,tại sao cậu cứ phải ép tôi.

Tôi đáp.

- Cậu sai rồi Jiyeon,cậu chưa bao giờ quên đi điều đó. Nó vẫn ám ảnh cậu mỗi ngày,nó khiến cậu đau khổ mỗi ngày. Cậu càng trốn tránh nó càng hành hạ cậu.

Jiyeon khổ sở nói.

- Vậy tôi phải làm gì chứ. Tôi chẳng thể làm gì cả. Tôi không thể lựa chọn mình có nên sinh ra hay không,cũng không thể lựa chọn mình là trai hay gái. Càng không thể lựa chọn sự sống và cái chết mà đánh đổi. Nếu tôi có được quyền chọn lựa tôi thà chọn mình không sinh ra trong cuộc sống này. Nếu vậy có lẽ gia đình của tôi sẽ không như hôm nay. Cha tôi sẽ không thất vọng vì tôi không phải con trai mà bỏ rơi ba mẹ con tôi. Chị gái tôi cũng không phải vì tôi mà chết. Một gia đình vốn đang hạnh phúc chỉ vì tôi mà tan vỡ.

Tôi ôm lấy Jiyeon đang run rẫy vào lòng. Thì ra cô ấy luôn sống trong sự day dứt như vậy. Nhưng mà trong câu chuyện đó tôi không thấy Jiyeon có lỗi gì. Trên đời có ai có quyền chọn lựa nhân sinh số mệnh cho mình đâu. Con người vốn chỉ là một quân cờ trong bàn quay tạo hóa. Sinh ra và chết đi đều đã được định sẵn tất cả. Con người chỉ hơn những quân cờ là có được tri giác và tình cảm,nhưng cũng vì vậy mà con người thường phải chịu những tổn thương đau đớn trong cuộc đời. Tạo hóa luôn công bằng giữa được và mất phải không.

Tôi ôm chặt Jiyeon hơn sau đó nói khẽ.

- Đừng khóc,cũng đừng khổ sở. Cậu không có lỗi gì cả. Cha cậu không biết thương yêu một người con như cậu là mất mát của ông ấy. Chị gái cậu hẳn là đang rất hạnh phúc vì người em gái cô ấy đã yêu thương che chở bằng cả tính mạng đã trưởng thành và càng ngày càng xinh đẹp tài năng. Còn mẹ cậu nữa,cho dù có ít thời gian ở bên cậu nhưng tình yêu thương giành cho cậu không hề vơi đi. Cho nên cậu không thể đối xử ngược đãi với bản thân mình. Cậu hãy thử mở lòng với mọi người đi,cậu sẽ có thêm nhiều tình yêu thương của họ.

Jiyeon vẫn để tôi ôm trong lòng khẽ nói.

- Mọi người đều ghét tôi. Họ sẽ không muốn trở thành bạn bè của tôi.

Tôi nói.

- Không ai ghét cậu cả. Một cô gái xinh đẹp như cậu không ai có thể ghét được. Mọi người chỉ là sợ cậu thôi. Cậu luôn nghiêm túc lại lạnh lùng như tảng băng thì làm sao có ai dám tới gần chứ.

Jiyeon hỏi lại.

- Vậy cậu không sợ tôi à.

Tôi cười đáp.

- Ngày trước cũng sợ lắm. Giờ đỡ nhiều rồi.

Jiyeon nhận ra giọng điệu trêu đùa của tôi liền tức giận đẩy tôi ra rồi tự mình lau đi nước mắt. Tôi nhìn đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ hồng của cô ấy liền thấy đau lòng. Tôi cũng không hỏi thêm về chuyện của Jiyeon nữa. Hiện tại tôi nghĩ quan trọng hơn vẫn là giúp Jiyeon hòa nhập với mọi người hơn ở tương lai. Quá khứ thì vĩnh viễn cũng chỉ là quá khứ thôi. Đã không thay đổi được thì cũng không cần xoắn xuýt.

Tuy không hỏi thêm Jiyeon nhưng tôi và mẹ cô ấy có trò chuyện một chút về câu truyện Jiyeon đã kể. Mẹ Jiyeon cũng không ngại mà nói hết cho tôi biết. Cô ấy nói chỉ hi vọng tôi giúp Jiyeon thoát khỏi những dằn vặt trong lòng.

Qua lời mẹ Jiyeon kể tôi mới biết gia đình Jiyeon vốn dĩ rất hạnh phúc. Chị gái Jimin là một cô bé rất thông minh và ngoan hiền. Ba Jimin rất thương cô bé đó và xem như bảo bối. Năm Jimin tám tuổi thì Jiyeon ra đời,vốn hi vọng có một đứa con trai nên người ba rất thất vọng và không giành sự yêu thương cho Jiyeon.

Tuy nhiên Jimin lại rất thương cô em gái của mình. Dù còn nhỏ nhưng Jimin đã biết chăm sóc cho Jiyeon rất tốt. Jiyeon lớn lên vẫn rất hạnh phúc,cho dù ba không thương nhưng vẫn còn có mẹ và chị gái thương yêu. Khi còn bé Jiyeon không biết nhiều nhưng càng lớn lên càng hiểu được mình không được ba yêu thích.

Bởi vì muốn được ba chú ý nên Jiyeon dù chỉ bảy tám tuổi đã luôn cố gắng học giỏi. Vốn thừa hưởng sự thông minh và đáng yêu của chị gái nên Jiyeon luôn nổi bật nhất trong trường. Jiyeon học giỏi tất cả các môn. Còn tham gia văn nghệ ở trường. Thầy cô đều rất thương yêu cô bé. Thế nhưng người ba thì vẫn hững hờ.

Một lần Jiyeon đoạt được giải nhất thành phố giành cho học sinh toàn diện. Cô bé vui vẻ mang về khoe với gia đình. Thế nhưng lúc đứng ngoài phòng ba mẹ lại vô tình nghe được cuộc tranh cãi của hai người. Mà nguyên nhân từ mình mà ra. Jiyeon đã rất buồn,chuyện này là một sự tổn thương mà hiện tại Jiyeon vẫn không quên được.

Sau hôm đó ba Jiyeon đi khỏi nhà và không bao giờ trở lại nữa. Jiyeon vì muốn đi tìm ba nên chạy ra ngoài. Jimin vì đi tìm Jiyeon nên gặp phải một tai nạn và qua đời. Kể từ đó Jiyeon không còn là đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nữa. Con bé trở nên im lặng và ngày càng lạnh lùng. Con bé không cho ai tới gần mình kể cả người mẹ. Và cứ vậy mà lớn lên thành một công chúa tuyết như hôm nay..

Thêm Bình Luận