Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 13
EunYeon rất thích quấn lấy Jiyeon. Tôi thực sự cũng rất bất ngờ về việc này. Bởi vì EunYeon nhà tôi là một đứa trẻ nhưng trưởng thành sớm,hơn nữa tính cách con bé lại có chút tự bế. Trừ tôi và mẹ ra con bé ít khi chủ động thân cận ai. Jiyeon là người đầu tiên con bé thích gần gũi.

Vì chẳng còn ai nên tôi phải là người sắn tay xuống bếp nấu cơm. Thời gian qua cũng giúp tôi học được cách để làm một bữa cơm "có thể ăn được". Trước đây khi gia đình còn khá giả tôi chẳng bao giờ đυ.ng tay vào.

Tôi vừa nấu nướng vừa để ý Jiyeon và Eunyeon đang hí hoáy nghuệch ngoạc gì đó trên bàn học. Jiyeon có vẻ rất tập chung và nghiêm túc trong khi Eunyeon thì hào hứng chờ đợi kết quả.Cho đến khi bữa cơm của tôi hoàn tất thì Jiyeon và Eunyeon cũng hoàn thành "trò chơi" của mình. Tôi rửa tay rồi đi lại phía hai người họ cười hỏi.

- Hai chị em đang làm gì vậy.

Jiyeon có lẽ bị giật mình liền vội vàng lấy sách che giấu đi cái thứ trên bàn. Tuy nhiên con bé Eunyeon láu lỉnh nhà tôi lại nhanh tay hơn. Nó chụp được tờ giấy đó chạy lại phía tôi rồi nói.

- Chị ơi,chị xem nè. Đây là tranh chị Jiyeon vẽ đó. Vẽ chị và em và chị ấy nữa.

Tôi cũng bất ngờ vô cùng khi Eunyeon nói như vậy. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra tranh vẽ của Jiyeon. Cô ấy là một người rất ưu tú. Tranh vẽ hẳn cũng rất đẹp. Tôi rất hứng thú nhận tờ giấy trên tay Eunyeon để xem. Chỉ có điều tôi đã xém chút nữa té ngã vì "độ đẹp " của nó. Tôi thực sự nghi ngờ Eunyeon đã lấy nhầm bức tranh con bé vẽ chứ không phải tranh của Jiyeon. Tôi nhìn sang Jiyeon rồi lại hỏi Eunyeon.

- Tranh này của em vẽ sao nhóc.

Jiyeon quả quyết nói.

- Là của chị Jiyeon vẽ mà. Em vẽ chưa xong.

Tôi nhìn sang Jiyeon lần nữa chỉ thấy mặt cô ấy đã đỏ tới tận tai. Bộ dạng quẫn bách của cô ấy lần đầu tôi được thấy. Thực sự là rất đáng yêu.

Tôi cầm tờ tranh vẽ đi tới bên cạnh Jiyeon rồi có nín cười hỏi cô ấy.

- Jiyeon à. Cậu thực sự vẽ đây sao.

Jiyeon trừng mắt với tôi một chút sau đó muốn đoạt lại bức vẽ nhưng tôi đã kịp chuyển qua tay khác. Tôi lại nói.

- Jiyeon à. Hình như cậu thuộc trường phái vẽ tranh trìu tượng thì phải. Thực sự nhìn không ra luôn.

Jiyeon vừa tức vừa thẹn nói.

- Cậu còn nói nữa tôi gϊếŧ chết cậu.

Tôi cười cười sau đó lại nói.

- Bí mật của công chúa tuyết đã bị bại lộ. Từ nay tôi sẽ dùng nó uy hϊếp cậu. Cậu mà khó dễ tôi thì tôi sẽ phanh phui hết. Hình tượng hoàn mỹ của cậu sẽ bị sụp đổ ah .

Jiyeon lạnh lùng nhìn tôi nói.

- Chỉ cần cậu dám nói một chữ tôi không cho cậu sống thoải mái.

Tôi thấy Jiyeon có vẻ đã tức giận thực sự nên không dám trêu ghẹo nữa. Tôi đưa bức hình ra nhìn lại một lần nữa. Thực ra nếu trừ bỏ nét vẽ "xấu lạ" của Jiyeon thì nội dung lại khiến tôi rất cảm động. Trong tranh vẽ ba người chúng tôi đang cùng nắm tay nhau vui vẻ đi trên đường . Hình ảnh khiến tôi chợt có suy nghĩ chúng tôi giống như một gia đình vậy. Rất hạnh phúc.

Jiyeon không đợi tôi nghĩ lung tung thêm thì đã đoạt lại tranh vẽ sau đó nói với Eunyeon.

- Eunyeon à. Sau này chị sẽ không vẽ nữa cho nên em phải giữ bức vẽ này thật tốt nhé.

Eunyeon rất ngoan mà gật đầu. Jiyeon sau đó nói với tôi.

- Tôi phải về rồi. Cậu nhớ chăm sóc dì và Eunyeon thật tốt.

Tôi vội vàng nói.

- Đã nấu xong cơm,cậu ở lại ăn cùng chúng tôi đi. Mẹ tôi và Eunyeon rất vui khi có cậu ở đây.

Jiyeon liếc tôi một cái hỏi lại.

- Vậy còn cậu.

Tôi vội vàng nói.

- Tất nhiên tôi cũng rất rất vui nếu cậu ở lại đây.

Sau đó tôi còn lôi kéo cả Eunyeon nói cùng. Dưới sự nhõng nhẽo của Eunyeon thì Jiyeon cũng phải chịu thua. Mẹ tôi cũng đã khỏe hơn nên cùng ra ngồi chung bàn ăn. Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng hạnh phúc.

Sau bữa cơm Eunyeon cùng mẹ đều đi nghỉ trưa. Tôi và Jiyeon cùng nhau dọn dẹp trong bếp.

Jiyeon rửa chén tôi thì úp chén vào tủ. Cả hai tuy không lên tiếng nhưng lại rất ăn ý phối hợp cùng nhau.

Sau khi xong xui Jiyeon và tôi cùng ra bàn học ngồi. Bởi căn nhà rất nhỏ nên không có phòng khách. Eunyeon ngủ bên phòng cùng mẹ nên căn phòng chỉ còn hai chúng tôi. Không khí có chút nhàm chán nên tôi liền tìm lý do mở miệng trước. Mà với tính cách của Jiyeon cũng thật khó tìm đề tài nên tôi chỉ nói.

- Thời gian qua không có cậu tôi không biết mình có thể xoay sở được không. Thật sự rất cám ơn cậu.

Jiyeon nhìn tôi nói.

- Cậu còn muốn nói lời đó tới khi nào nữa. Cậu không mỏi miệng tôi cũng mỏi tai rồi. Cậu nói chúng ta là bạn mà. Bạn bè giúp đỡ nhau thì có cần phải nhắc hoài câu khách sáo đó không. Hơn nữa tôi thật tâm quí mến dì và Eunyeon. Tôi rất ngưỡng mộ cậu.

Tôi có chút không hiểu nhìn Jiyeon. Tôi không hiểu hiện tại tôi có gì cho cô ấy ngưỡng mộ. Nếu là trước đây còn có chút đạo lý.

Jiyeon dường như đọc được suy nghĩ của tôi liền nói.

- Cho dù khiếm khuyết nhưng ít ra cậu vẫn có một "gia đình" trọn vẹn hơn tôi. Nhiều khi tôi chỉ ước được ăn một bữa cơm gia đình như hôm nay mà không được. Mẹ tôi quá bận rộn và không có thời gian cho điều đó.

Tôi vốn định mở miệng an ủi cô ấy vài câu nhưng Jiyeon lại nói.

- Nhiều khi tôi nghĩ mình chính là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình. Nếu không có tôi có lẽ ba mẹ và chị gái tôi đã sống hạnh phúc cùng nhau.

Lời nói của Jiyeon khiến tôi rất đau lòng. Cô ấy đã tự đeo cho mình một cái gông xiềng trong tâm hồn mà không ai giúp cô ấy tháo bỏ được. Nhưng dù biết khó khăn tôi vẫn muốn thử một lần. Tôi muốn nhìn Jiyeon hạnh phúc. Vì thế tôi liền nói với cô ấy.

- Jiyeon à. Có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu được không.

Thêm Bình Luận