Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 12
Sức khỏe của mẹ dần tốt hơn nên bác sĩ đồng ý để mẹ được ra viện. Ngày mẹ xuất viện Jiyeon cũng đến giúp tôi đưa mẹ về nhà. Thái độ ân cần của Jiyeon khiến mẹ rất cảm động,thậm chí mẹ còn nói Jiyeon giống con gái của mẹ hơn tôi. Mẹ nói tôi ra dáng một đứa con trai hơn. Tôi cũng không có gì để phản bác cả,vốn dĩ tôi cũng có chút giống con trai thật mà.

Mỗi ngày sau khi tan học Jiyeon vẫn ghé qua nhà tôi giúp tôi chăm sóc mẹ mặc dù tôi đã nói không cần nữa. Tôi biết Jiyeon phải chạy đi chạy lại như vậy rất cực nhưng cô ấy lại không thèm nghe lời tôi. Bởi vì mẹ vẫn chưa thể tự mình làm việc nhà nên tôi vẫn chưa thể đi học trở lại. Thời gian cũng gần hai tuần trôi qua rồi. Cũng may nhờ có Jiyeon nên tôi vẫn không bị mất những bài giảng trên lớp.

Số tiền còn lại khi bán căn nhà cũ trước đây đã trả hết vào tiền viện phí. Hiện tại tôi cũng không biết làm gì để có thể kiếm ra tiền nữa. Nếu tôi thay mẹ trông nom cửa hàng thì không thể tiếp tục đi học được. Nhưng nếu tôi bỏ học mẹ sẽ không cho phép. Hơn nữa chắc chắn cô gái đang ở cạnh tôi đây cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy tôi không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Qua vài ngày sau mẹ cũng dần khỏe hơn và có thể tự mình đi lại được. Mẹ liền giục tôi đi học lại,tôi cũng không dám làm trái lời mẹ. Bác sĩ nói mẹ hiện tại không thể bị kích động nếu không bệnh tình sẽ không khỏi được. Cho nên từ giờ tôi không thể khiến mẹ vì mình mà lo lắng.

Buổi sáng sau khi tới lớp tôi nhận được nhiều sự quan tâm của bạn bè. Có lẽ Jiyeon đã nói nên mọi người đều biết mẹ tôi phải nằm viện. Tôi không quen nhận được nhiều sự quan tâm như vậy nên chỉ biết qua loa trả lời mọi người. Cũng may khi ấy Jiyeon tới lớp,mọi người cũng vì vậy mà tự động trở về vị trí của mình. Lúc này tôi lại rất muốn cảm ơn Jiyeon,cảm ơn sự nghiêm khắc của cô ấy giúp tôi được giải thoát.

Tuy nhiên cho dù tránh được mọi người cũng không tránh được cô bạn ngồi bên cạnh. Hyomin luôn im lặng lúc này mới lên tiếng hỏi tôi.

- Eunjung à. Mẹ cậu thực sự ổn rồi chứ.

Tôi gật đầu nói.

- Ừ,đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Hyomin vẻ mặt áy náy nhìn tôi lại nói.

- Tớ rất muốn tới thăm mẹ cậu nhưng lại không biết địa chỉ,cậu lại không có điện thoại nên không có cách nào liên lạc được.

Tôi cười khẽ nói.

- Không sao đâu mà, cũng chẳng có việc gì nên mình tôi có thể lo được. Hơn nữa Jiyeon cũng qua giúp tôi rồi.

Hyomin vẻ mặt khó tin hỏi lại.

- Cậu nói Jiyeon sao. Cậu ta cũng tới giúp cậu.

Tôi đáp.

- Ừ , Sau buổi học cô ấy có ghé qua giúp tôi chăm sóc cho mẹ. Còn giúp tôi chép lại bài học trên lớp nữa.

Hyomin như hiểu ra liền nói.

- Thì ra vậy. Trách sao dạo này cậu ta luôn vội vã ra về sau khi hết buổi học. Có mấy hôm kiểm tra bài tập của mọi người có mấy người không làm cậu ta cũng không bắt ở lại chịu phạt. Mọi người còn tưởng cậu ta thay đổi rồi chứ.

Tôi cũng rất bất ngờ khi biết chuyện này. Ai chẳng biết Jiyeon vốn là một người rất nguyên tắc. Thế nhưng vì giúp tôi cô ấy đã phá vỡ đi nguyên tắc của mình. Điều này khiến tôi rất cảm động. Không biết phải làm gì để đáp lại ân tình này của Jiyeon đây.

Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man thì Hyomin lại nói.

- Eunjung à. Thời gian qua chắc cậu mệt mỏi lắm phải không. Trông cậu gầy đi rất nhiều.

Sự đau lòng trong ánh mắt Hyomin không hề che dấu nên tôi dễ dàng nhận ra. Điều này khiến tôi có chút ấm áp lại có chút bối rối. Thứ tình cảm Hyomin giành cho tôi từ lâu tôi đã nhận ra.

Tôi cố tránh nặng tìm nhẹ mà đáp.

- Cũng không gầy lắm đâu . Chỉ tụt có 3kg thôi. So với thể trọng và chiều cao thì tôi vẫn xem là mập.

Hyomin lập tức phản bác.

- Mập gì nữa. Cậu muốn da bọc xương mới xem là gầy sao.

Tôi cười trừ nói.

- Không có chuyện đó đâu. Cậu cũng đừng xé to chuyện ra vậy chứ.

Hyomin có chút tức giận nói.

- Tớ quan tâm cậu mà cậu nói tớ như vậy sao.

Tôi không biết phải làm sao đành cầu hòa nói.

- Tôi không có ý đó mà. Cậu đừng hiểu lầm..

Vừa may lúc ấy chuông báo vào học vang lên. Tất nhiên khi Jiyeon có mặt trong lớp thì chúng tôi không dám nói chuyện riêng nữa. Lần thứ hai trong ngày tôi thật muốn chạy tới trước mặt Jiyeon mà nói rằng tôi rất biết ơn cái sự nghiêm khắc lãnh khốc của cô ấy bởi vì nó lại vừa cứu tôi thêm một lần.

Cô giáo sau khi vào lớp cũng hỏi thăm tình hình mẹ tôi một chút rồi động viên tôi vài câu. Có lẽ cô cũng biết đôi chút về gia đình tôi qua Jiyeon nên tỏ ra rất cảm thông cho tôi. Còn tôi thì cứ im lặng và tiếp nhận. Dù sao tôi thực sự không còn chỗ để đặt sự kiêu hãnh của ngày xưa nữa rồi.

Buổi học trôi đi rất suôn xẻ. Cũng nhờ Jiyeon nên tôi vẫn theo kịp các bài giảng của giáo viên. Sau khi tan học tôi cũng vội vã ra về. Lúc đang chạy ra trạm xe buýt thì có người gọi tôi phía sau. Nghe giọng tôi cũng biết là Jiyeon.

Jiyeon có lẽ do chạy vội nên có chút thở dốc. Cô ấy phải dừng lại một lát mới có thể lên tiếng nói với tôi.

- Chờ tôi cùng về với. Cậu đi nhanh quá.

Tôi có chút ngạc nhiên hỏi lại.

- Nhà cậu đi trạm xe ngược chiều mà.

Jiyeon không nhìn tôi mà nói.

- Tôi về nhà cậu.

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của cô ấy. Bởi vì mẹ cũng đã khỏe và tôi đã có thể đi học nên tôi nghĩ Jiyeon hôm nay sẽ không tới nhà mình nữa. Nhưng cô ấy vẫn muốn đến. Dù sao thời gian qua Jiyeon đã giúp tôi rất nhiều nên tôi đã cảm thấy mang nợ cô ấy nhiều lắm rồi. Tôi không muốn cô ấy vì tôi mà vất vả thêm nữa, thời gian qua không chỉ có tôi mà cả Jiyeon đều gầy đi trông thấy. Mẹ tôi cũng rất áy náy nên đã dặn tôi không nên tiếp tục phiền Jiyeon nữa. Thế nên tôi nói với cô ấy.

- Jiyeon à,thời gian qua cậu giúp tôi nhiều lắm rồi. Cậu cũng mệt mỏi rồi phải không. Hiện tại mẹ tôi đã khỏe hơn nhiều nên tôi có thể tự mình lo liệu được. Cậu nên trở về nghỉ ngơi đi,cậu mà bệnh thì tôi rất áy náy.

Jiyeon ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi hỏi.

- Cậu trù tôi bệnh sao.

Tôi vội vàng nói.

- Không phải,là tôi lo lắng.

Jiyeon nói.

- Hôm nay tôi đáp ứng EunYeon dạy con bé học bài. Tôi chỉ tới hôm nay nữa thôi.

Tôi không biết nên nói gì nữa. Jiyeon mà đã muốn gì thì cô ấy sẽ làm cho được. Hơn nữa nếu tôi một mực không cho cô ấy tới nhà thì lại giống như một kẻ ăn cháo đá bát vậy.

Thế nên tôi đành im lặng cùng Jiyeon lên xe buýt về nhà. Trên đường về cả hai đều không nói với nhau câu nào. Dù Jiyeon bình thường cũng không hay nói nhưng lúc này tôi biết chắc cô ấy đang giận mình. Có lẽ chút nữa phải làm gì đó để xin lỗi cô ấy.

Thêm Bình Luận