Chương 6
Vương mụ mặt đỏ lên, đối với Kim lão gia đã cau mày nói: "Lão gia, nha đầu này cũng không biết là bệnh gì, thân thể yếu đuối vô cùng, ta sợ lây sang người khác, mới kêu gã sai vặt mang đi." Kim lão gia tuy biết rằng đây là lý do, nhưng vẫn là đằng hắng một cái nói: " Kim gia Chúng ta, phải tích thiện tích đức , một tên ăn xin còn có thể cho cơm ăn, huống chi người làm nhà mình."
Vương mụ vội luôn miệng đồng ý, Kim lão gia gật đầu một cái, đối với Kim Phúc nói: "Ngươi liền tìm hai người đi nhìn một chút, cái nha đầu kia nếu là còn sống, liền đem nàng mang trở lại, cho nghỉ ngơi điều dưỡng ." Kim Phúc liên tiếp đồng ý, Kim đại gia nghe, nhảy qua tới lắc lắc thân thể Kim lão gia nói: "Ta cũng muốn đi." Kim lão gia trừng mắt nhìn hắn, chưa nói thêm cái gì, phất tay áo đi mất.
Tiểu Lan thấy lão gia đã cho phép, trái tim lúc này mới thả lỏng xuống.
Tiểu Viên ngất đi, cái gì ý thức cũng không có, chỉ cảm thấy thân thể lại lần nữa lảo đảo, cao một bước, thấp một bước, không biết đi đâu. Phiêu phiêu đãng đãng ở bên trong, nhìn thấy Tam tỷ đang cười, giống như ngày đó ở trong Chiêu Dương Cung, là một công chúa không buồn không lo: "Viện muội muội, ngươi nói, chúng ta sau khi lớn lên muốn Phò mã như thế nào?" Phùng Viện sửng sốt, đưa tay ôm lấy mặt: "Tam tỷ không thẹn thùng sao? Tới mười tuổi mới phải tìm Phò mã mà."
Tam tỷ trừng mắt nhìn nàng: "Đại tỷ tỷ không phải mười tuổi liền định Phò mã sao, ta cũng sắp mười tuổi rồi, suy nghĩ một chút cũng không có gì." Rồi Tam tỷ than thở: "Bất kể như thế nào, ta tuyệt không muốn Phò mã giống phụ hoàng, một Phò mã ngốc ngốc." Phùng Viện nghe lời này, cũng than thở theo, tay nâng cằm nói: "Nếu là mẫu hậu chọn Phò mã cho chúng ta, nên giống như đại tỷ phu, còn nếu giống phụ hoàng..." Tam tỷ nghe đến đó, chẳng qua là than một tiếng, không nói gì. Một lát sau Phùng Viện lại hỏi: "Mẫu hậu dáng dấp đẹp như vậy, tại sao muốn gả cho phụ hoàng?"
Cái vấn đề này, người được cho là công chúa thông minh nhất cũng không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, Tam tỷ mới nói: "Bởi vì phụ hoàng là hoàng đế thôi." Phùng viện gật đầu: "Có lẽ thế a...! ." Lúc này, một nam một nữ người hầu đi tới, dẫn đầu là một nam tử mặt tựa như ngọc, ngũ quan tuấn tú, nhìn thấy tỷ muội các nàng, Tiểu Hoàng Môn lập tức chạy tới hành lễ.
Phùng Viện nhìn nam tử chưa gặp bao giờ, tò mò quan sát, thiếu phụ bên cạnh nam tử dịu dàng cười cười, nhẹ nhàng thi lễ một cái: "Thϊếp, Tạ thị gặp qua hai vị công chúa." Tam tỷ nở nụ cười: "Nguyên lai là Thập tứ ca ca, đã sớm nghe mẫu hậu nói, ca ca sẽ dẫn tân tẩu tẩu vào cung."
Vừa nói vừa nhìn sang Tạ thị, Tạ thị rất đoan chánh, dù mặc cung trang nặng nề, động tác vẫn như cũ ưu nhã. Tam tỷ cười nói: "Vị này chính là tân tẩu tẩu sao?" Tạ thị nhẹ nhàng hành lễ: "Thưa, đúng vậy." Phùng Viện chưa từng gặp qua hai người kia, chỉ lo nhìn, trong lòng còn đang suy nghĩ, đây là ca ca nàng, sao chưa bao giờ gặp qua, Tam tỷ đối với nàng cười: "Viện muội, đây là trấn thủ Kiến Khang, Hà Gian Vương, chào Thập tứ ca ca đi." Hà Gian Vương Phùng Duệ đã nở nụ cười, lông mày cong cong hình lưỡi liềm, Phùng thị hoàng triều, tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, ngay cả phụ hoàng mình ngu dại, dung mạo cũng cực hảo, Phùng Duệ cùng Tạ thị đây, thì càng có vẻ xuất sắc.
Phùng Viện vội vàng thi lễ: "Gặp qua Thập tứ ca ca." Suy nghĩ một chút, cười nói: "Còn có Thập Tứ tẩu tẩu." Phùng Duệ nghe Phùng Viện xưng hô như vậy, sửng sốt một chút, cùng Tạ thị nhìn nhau một cái, nở nụ cười, lúc này thì không phải nụ cười nhàn nhạt lúc nãy, mà là nụ cười từ sâu trong đôi mắt. Lúc này có một Tiểu thái giám chạy tới: "Hà Gian Vương, hoàng hậu cho truyền người cùng vương phi vào điện."
Tam tỷ nhìn Phùng Duệ, Tạ thị cùng nhau đi, không khỏi thở dài nói: "Muốn được như Tạ tẩu tẩu, có một Phò mã như ca ca, mới không uổng công." Phùng Viện đưa tay ra nhéo nhéo nàng: "Tỷ tỷ, ngươi không biết e lệ gì cả." Tiếng cười vui vang lên, chẳng qua là cách Phùng Viện càng ngày càng xa, vẻn vẹn một cái chớp mắt, Cung đình cùng Tam tỷ đều biến mất ngay trước mắt. Phùng Viện gấp gáp hô to: "Tam tỷ, Tam tỷ, mẫu hậu."
"Tiểu Viên, Tiểu Viên." Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai Tiểu Viên, Tiểu Viên cảm thấy toàn thân đều đau nhức, cũng có thể cảm giác được thân thể đang nằm trên phản gỗ, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt ân cần của Tiểu Lan.
Trong nháy mắt, Tiểu Viên tình nguyện mình đã chết đi, mà không phải vẫn ở chỗ cũ, trong phòng hạ nhân Kim gia, chẳng qua là đối vớ ánh mắt ân cần của Tiểu Lan, lại nghĩ tới mẫu hậu, Tiểu Viên cười nhẹ một tiếng, cố gắng nói: "Tiểu Lan, ta không sao."
Không nói lời nào thì không sao, một khi mở miệng, hốc mắt Tiểu Lan lại đỏ hồng, lệ rớt xuống, lôi kéo tay Tiểu Viên nói: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ta còn sợ ngươi thật sự không có tỉnh lại.” Tiểu Viên nghe được thanh âm mình nhỏ yếu, từ từ suy nghĩ những chuyện lúc hôn mê, mơ thấy mẫu hậu, bị Vương mụ đánh, lại bị nước lạnh dội lên người, trong lúc mơ mơ hồ hồ, chẳng qua là nghe Tiểu Lan thanh âm, khi tỉnh lại lần nữa thì ở chỗ này.
Thấy Tiểu Lan lại bắt đầu khóc, Tiểu Viên đưa tay ra, cầm tay của nàng, mới vừa toan nói chuyện, một hồi ho khan truyền đến, làm cho nàng nói không ra lời. Tiểu Lan gấp rút ngăn nàng: "Tiểu Viên, ngươi đừng nói chuyện, lão gia nói rồi, thân thể ngươi nếu không tốt, trước hết nghỉ ngơi mấy ngày." Nói đến đây, Tiểu Lan chần chờ một chút, hồi lâu mới nói: "Chẳng qua là lão gia không chịu mời đại phu."
Tiểu Lan lại vội nói: "Chẳng qua ta hái chút thảo dược , nấu thuốc cho ngươi, sẽ không lâu đâu, Tiểu Viên, ngươi nhất định phải khỏe lại." Tiểu Viên thấy nàng như vậy ân cần, biết nàng là thật lòng quan tâm mình, không khỏi gật đầu một cái.
Tiểu Lan thấy Tiểu Viên tỉnh lại, còn có thể nói chuyện, lúc này mới an tâm. Cũng không dám nói cho nàng biết sau khi hôn mê, đã bị gã sai vặt kéo đi ra ngoài, đang định đào hố chôn thời điểm, lại mang trở lại, ước chừng bất tỉnh ba ngày ba đêm. Mình thừa dịp lúc không phải phục vụ Kim tiểu thư, thỉnh thoảng tới chiếu cố một chút, lão gia đã nói rồi, nếu vẫn chưa tỉnh lại, liền đem nàng ném ra ngoài, nếu chết trong nhà sẽ gây xúi quẩy.
Thấy Tiểu Viên nói mấy câu, lại muốn ngủ, Tiểu Lan vội bưng qua cái chén, cẩn thận đỡ nàng dậy nói: "Tiểu Viên, đây là chè hạt sen ta nấu, ngươi uống vài hớp."
Tiểu Viên mới tỉnh lại, trong cổ khô khan như muốn nứt, vốn cũng nghĩ tới uống nước, chẳng qua là không muốn làm phiền tới Tiểu Lan, hành động này của Tiểu Lan, lại đúng như nhu cầu của nàng, nỗ lực ngồi dậy, nhận lấy chén. Tuy nói là chè hạt sen, hạt sen chỉ có mấy hạt, còn có ít hạt cơm, đường cũng không có.
Tiểu Viên uống một hớp, có cảm giác như chưa từng uống canh hạt sen nào ngon như vậy, nhai hạt sen, có thể là do Tiểu Lan nấu vội, hạt sen còn chưa nhừ, tâm sen cũng không bỏ, thấy thần sắc Tiểu Viên như ăn phải đồ đắng. Tiểu Lan lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Ai nha, ta thế nào quên, tâm sen cũng không bỏ đi." Tiểu Viên đã uống sạch sẽ, đồ ăn vào bụng, Tiểu Viên cũng cảm thấy khá hơn chút, lắc đầu nói với Tiểu Lan: "Không có chuyện gì."
Tiểu Viên than nhẹ: "Ta cũng nhiều năm chưa có được ăn canh hạt sen rồi." Tiểu Lan nhận lấy chén, đem Tiểu Viên đỡ nằm xuống, nghe Tiểu Viên nói câu này, lại liên tưởng đến cử chỉ của nàng, không khỏi hỏi một câu: "Muội muội, trong lòng ta đã lâu có một câu muốn nói với muội, không biết có lên nói không." Tiểu Viên nhắm mắt, nghe nàng nói như vậy, mở mắt cười nói: "Tỷ tỷ đối tốt với ta, cùng người khác bất đồng, không biết tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta?"
Tiểu Lan ngồi vào bên người nàng, chần chờ hồi lâu, mới mở miệng nói: "Muội muội, ta mặc dù là một cô nương không có học vấn, nhưng cũng biết hành động cử chỉ của ngươi, nhất định là xuất thân từ đại tộc ở Lạc Kinh, chẳng qua là lúc này, nghe các nàng nói, phía bắc binh hoảng mã loạn , muội muội ở chỗ này nhiều năm như vậy, cũng không có người nhà tới tìm, có khi người nhà muội đã không còn, muội muội cũng phải vì mình tính toán một chút."
Tiểu Lan nói lời này, mặc dù uyển chuyển, Tiểu Viên nghe vào, nàng nhắm chặt mắt, nước mắt nhịn không được chảy xuống, Tiểu Lan than một tiếng, đứng lên nói: "Muội muội, ta hiểu rõ nếu để cho ngươi gả cho đại gia, cũng ủy khuất ngươi, chẳng qua là gả cho hắn, tốt hơn là làm thϊếp cô gia."
Nói tới chỗ này, Tiểu Lan muốn nói lại thôi, Tiểu Viên đã hiểu, nàng mở mắt ra, cố gắng lộ ra một nụ cười: "Tỷ tỷ, ta hiểu." Tiểu Lan đưa tay ra thay nàng dịch dịch góc chăn: "Thật ra thì đại gia trừ ngốc ngốc chút, đối với người lại hảo, ta nghe những người từ phía bắc chạy nạn tới nói, hoàng đế cũng không phải là kẻ ngốc sao?"
Nghe được Tiểu Lan nhắc tới phụ hoàng, Tiểu Viên thở dài một tiếng, phụ hoàng, nếu là phụ hoàng có thể bảo vệ thê tử cùng nữ nhi, mình cũng không cần theo mẫu hậu, ở Chiêu Dương Cung cùng Cố Thành tiến tiến xuất xuất, nếm tất cả cay đắng nhân gian. Vốn tưởng rằng đó là chuyện đau khổ nhất trần gian rồi, ai ngờ người Hồ tấn công, mẫu hậu không thấy, mình mặc dù dưới sự che chở bảo vệ của nhũ mẫu ra khỏi thành, còn chưa có rời thành ba mươi dặm, nhũ mẫu bị gϊếŧ, mình bị bắt, một đường nơm nớp lo sợ, đi tới Kiến Khang.
Lại bị bán vào Kim gia, tuy có ăn có ở, thường ngày chịu đánh chửi cũng không ít, nói ra cũng chẳng ai tin, mình từng là công chúa trong Tề cung, cẩm y ngọc thực?
Thấy Tiểu Viên không nói, Tiểu Lan cũng không nói gì nữa, chẳng qua là than thở. Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm Kim đại gia: "Tiểu Lan nha đầu, Tiểu Viên tỉnh chưa?" Tiểu Lan sửng sốt một chút, không tự chủ được nhìn về phía Tiểu Viên, trong mắt Tiểu Viên nước mắt rơi gấp hơn, lại cái gì cũng không nói. Tiểu Lan lúc này mới đáp ứng tiến lên mở cửa.
Kim đại gia rón ra rón rén đi tới, thấy Tiểu Viên rơi lệ không ngừng, vội ngồi xuống, hỏi Tiểu Viên: "Tại sao ngươi lại khóc, có phải hay không đói bụng?" Vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy ra một bao lá sen, mở ra, thịt giò dầm tương. Ngửi thấy được mùi thơm, Kim đại gia liếʍ liếʍ đôi môi, đưa hướng Tiểu Viên, hạ xuống quyết tâm lớn lao nói: "Tiểu Viên, này cho ngươi đi, đây là đồ ta thích ăn nhất đó." (muanho: muanho cũng muốn, muanho cũng muốn. Kim đại gia: tránh ra. Ta đau lòng lắm mới đưa cho Tiểu Viên ăn đó. Đâu đến lượt ngươi. Muanho: *tủi thân**mắt rơm rớp*)
Thấy hắn bộ dạng lưu luyến, Tiểu Viên không khỏi bật cười, Kim đại gia thấy nàng cười, trong lòng hết sức cao hứng, gãi đầu cười a a rồi, luôn miệng thúc giục nàng mau chút nhận lấy.
Tiểu Lan thấy thế, vội rót chén nước đưa cho Tiểu Viên, trong miệng còn cười nói: "Đại gia, này giò tuy ngon, Tiểu Viên mới tỉnh, không có hơi sức đi xé, làm sao ngươi không cắt tốt lắm rồi mang tới?" Kim đại gia sờ sờ đầu, đem lá sen bọc lại, liền đứng dậy nói: "Ta đi tìm dao tới cắt."