Chương 29: Ánh rạng đông
Kim đại gia đâu chịu nghe nàng, chẳng qua là gắt gao ôm lấy Tiểu Viên, lắc đầu đối với Kim lão gia nói: "Cha nói chuyện mà không giữ lời gì hết, ngươi đã nói, chỉ cần ta không đi gặp Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng sẽ không bị đánh, nhưng là bây giờ hay ngươi lại đang đánh nàng, cha nói chuyện không giữ lời gì hết." Bị Kim đại gia náo loạn như vậy, Kim lão gia cầm gậy mà không đánh xuống được, hắn thu gậy, than thở nói: "Tốt lắm, đêm cũng muộn rồi, ngày mai sẽ xử trí Tiểu Viên, trước tiên đem nàng nhốt vào phòng chứa củi đi."
Vừa nói vừa phất tay ý bảo mọi người tản đi, hắn có chút mệt mỏi, đi vào bên trong, Kim Phúc luôn ở bên Kim lão gia, tiến lên đỡ hắn, Kim tiểu thư nghe lời này, Tiểu Viên lại có thể sống lâu thêm một ngày, vốn là nói muốn tự mình xử trí Tiểu Viên nhưng cũng không nói ra nữa, chỉ đành phải thưa vâng, bĩu môi đi về.
Vương mụ phân phó gã sai vặt đem Tiểu Viên lần nữa đẩy mạnh vào phòng chứa củi, dây thừng vẫn trói chặt Tiểu Viên không có cởi ra, Tiểu Viên cứ như vậy nằm trên mặt đất, nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, nghĩ tới thân thế của mình, lần này cơ hội không có, chỉ sợ mệnh cũng không giữ được.
Tuy Kim lão gia nói, là nhốt Tiểu Viên qua một ngày, ngày thứ hai sẽ xử trí, nhưng là ngày thứ hai cũng không có người đến, Tiểu Viên tính toán một chút, ngày thứ hai chính là ngày đặt lễ đính hôn của Vương tiểu thư, cả phủ Kim gia trên dưới đều bận rộn vì chuyện này, không nghĩ tới việc xử trí mình cũng là chuyện thường.
Nghe bên ngoài người đến người đi, xem ra Kim gia xác thực rất bận rộn, Tiểu Viên cảm giác được tay chân mình cũng đã chết lặng, giãy dụa mấy cái, vẫn không có biện pháp đem sợi dây tháo ra, chỉ là hơi lỏng ra một chút.
Không cởi ra được, Tiểu Viên cũng cảm thấy hơi mệt chút, nhìn cửa sổ phòng chứa củi, Tiểu Viên không khỏi suy nghĩ, bên ngoài họ đang làm gì? Nhất thời giật mình một cái, chẳng lẽ Kim gia muốn đem mình đói chết sao? Không nói đói chết, bị buộc vài ngày như vậy, trói cũng trói chết rồi. Tiểu Viên hoạt động thân thể, dựa vào một đống củi, suy nghĩ, mình không phóng túng trong việc ăn uống, sao sẽ luôn bị đem bỏ đói chết, Kim gia mấy lần xuống tay muốn gϊếŧ chết mình, đều đánh chủ ý làm mình đói chết?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong phòng củi ánh mặt trời từ từ biến mất không thấy, đêm tối lại lần nữa bao phủ cả vùng đất, Tiểu Viên mơ mơ màng màng dựa vào một đống củi ngủ thϊếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được có người kêu: "Tiểu Viên tỷ tỷ, Tiểu Viên tỷ tỷ." Tiểu Viên ngẩng đầu lên, không nhìn thấy người? Tiếng la vẫn được kêu lên, Tiểu Viên dùng sức nháy nháy mắt, lần này thấy được, nơi cửa sổ có một cái đầu nhỏ, đôi tay dùng sức ném vào trong thứ gì, không phải Cúc nhi thì là ai?
Nhìn thấy Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn nàng, Cúc nhi cười, đi ra ngoài xem một chút, đối với Tiểu Viên nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, họ không đưa cơm tới đây, đây là điểm tâm ta trộm, ngươi nhanh ăn đi, chờ hôn lễ xong rồi, ta đi cầu xin tiểu thư cho ngươi ra ngoài." Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, Tiểu Viên mới nhìn thấy trên đất có một bao bố, không đành lòng cô phụ ý tổt của Cúc nhi, Tiểu Viên gật gật đầu.
Cúc nhi nhìn thấy Tiểu Viên gật đầu, lại nói một câu: "Tỷ tỷ, ta đi về, đợi ngày mai ta quay lại." Vừa nói rồi vội bỏ chạy đi. Tiểu Viên cố gắng di chuyển đến chỗ bao bố kia, đôi tay bị trói, chỉ có thể đem thân thể lê tới đây, dùng hai đầu ngón tay có thể hoạt động, phí hết hơi sức lớn mới đem bao bố nhặt lên.
Nhưng là nhặt lên rồi, cũng mở không ra a, Tiểu Viên gặp khó khăn, nhìn phía trước có đống củi thấp một chút, Tiểu Viên kéo bao bố, chuyển đến trước đống củi, dùng đầu ngón tay theo đống củi từng điểm từng điểm đem bao bố để lên phía trên đống củi, thật may là bao bố không lớn, Tiểu Viên không cần cố hết sức.
Tiểu Viên đem bao bố thả ra, xoay người lại, dùng miệng đem bao bố mở ra, bên trong hình dáng điểm tâm đã không thấy rõ rồi, chỉ là Tiểu Viên lúc này bụng đang đói, không kịp nghĩ nhiều như vậy, dùng miệng gặm điểm tâm bên trong, mùi vị có chút dầu mỡ, nhưng Tiểu Viên cảm thấy, chưa từng có đồ ăn nào ngon như vậy.
Cơ hồ là đem đồ trong bao bố ăn sạch sẽ, Tiểu Viên ngửa mặt lên trời, nhìn đỉnh phòng chứa củi, mình xem ra là không thể trốn ra khỏi, dù có Cúc nhi đưa cho mình đồ ăn, cũng chẳng qua là kéo dài hơi tàn thôi, còn muốn báo thù cái gì, bây giờ nhìn lại, hẳn là một chuyện cười.
Hai giọt lệ từ trong mắt Tiểu Viên chảy xuống, mẫu hậu, nhi nữ không thấy được ngươi, con muốn đi làm bạn cùng Tam tỷ.
Không khí trầm lặng trong phòng chứa củi giống như bị người quên lãng, nếu không phải ban ngày có ánh mặt trời chiếu vào, Tiểu Viên phân không rõ lắm, mình là ở nhân gian hay là đang ở địa ngục, mặc dù đã ăn điểm tâm Cúc nhi đưa tới, nhưng là miệng lại thấy rất khô, từ hôm trước đến giờ, một giọt nướ© ŧıểυ Viên cũng không có dính.
Đến ban đêm, Cúc nhi tới, nghe được Tiểu Viên nói nàng rất khát, đầu nhỏ Cúc nhi không nghĩ ra biện pháp gì tốt, có thể đưa cho Tiểu Viên một ít thức ăn, nàng đã mất rất nhiều công sức, nước thì đưa vào như thế nào đây?
Tiểu Viên nhìn Cúc nhi chạy đi, trong lòng có hơi thất vọng, xem ra chính mình sẽ không bị chết đói, ngược lại là bị chết khát thôi. Qua một hồi, đầu Cúc nhi lại xuất hiện ở cửa sổ, đôi tay nàng ôm thật chặt một cái chén: "Tiểu Viên tỷ tỷ, ngươi đứng lên, đến cửa sổ có thể uống."
Đứng lên, Tiểu Viên xem bản thân hiện tại bị trói thành cái bộ dáng này, làm sao có thể đứng lên đây, chẳng qua là nếu như không đứng lên nổi, mình sẽ bị chết khát ở chỗ này.
Thu hẹp hai chân, dùng đầu gối chống đỡ thân mình, cắn chặt môi dưới, cơ hồ là dùng hết sức lực rồi, Tiểu Viên mới đem hai chân của mình đứng lên, nhảy đến trước cửa sổ, Cúc nhi có chút nóng nảy, ở nơi này thời gian dài, sẽ bị người phát hiện, nhưng vẫn không có đi, đem cái chén hướng bên môi Tiểu Viên đưa tới.
Vóc dáng Cúc nhi thấp, mặc dù đã đứng lên khối đá lớn, nhưng vẫn không đủ cao, lại đem tay vói vào trong, nàng cũng mệt xuất mồ hôi, Tiểu Viên mới uống được chút nước, có một ít nước bị rơi ra ngoài.
"Người nào lén lút ở đó?" Đột nhiên truyền đến thanh âm nam tử, Cúc nhi tay run lên, cái chén rơi xuống đất, Tiểu Viên cũng nghe được tiếng rắc rắc, sau đó Cúc nhi liền từ cửa sổ biến mất không thấy.
Thanh âm nam tử, chẳng lẽ là Vương Thắng An sao? Sao hôm đó động tĩnh lớn như vậy, nhưng không thấy Vương gia huynh muội đây? Vương tiểu thư cũng thôi, thủy chung là thân thích, Vương Thắng An cũng là con rể Kim gia, thế nào cũng không thấy đây? Chẳng lẽ là tin lời Lục Khởi nói, nghĩ mình có hành động đáng xấu hổ, cho nên muốn trừ khử cho mau.
Tiểu Viên nghĩ như vậy, nhìn ra bên ngoài, mặc dù chưa quen thuộc, nhưng là thân hình nam tử, thanh âm rất xa lạ . Cúc nhi luống cuống tay chân, tính toán chạy, sớm bị nam tử kia bắt trở lại: "Nguyên lai là tiểu nha đầu, chẳng lẽ là người tình của ngươi phạm sai lầm, ngươi muốn tới thăm hắn?"
Thanh âm này có chút quen tai, Tiểu Viên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nam tử đã bắt được Cúc nhi đi hướng tới bên này: "Bản đại gia liền đem ngươi cũng bỏ vào, để cho các ngươi đoàn viên, thấy thế nào?" Lòng Tiểu Viên từng trận rút chặt, mới vừa rồi, ở dưới ánh trăng nhìn hết sức rõ ràng, nam tử này không phải ai khác, chính là Lâm Ca.
Phòng chứa củi bị khóa, chân Lâm Ca đạp một cái, cánh cửa này vốn không đủ bền chắc, một đạp này, chỉ còn kém một chút, Lâm Ca lại đá thêm một cước, cửa liền bị đạp ra.
Cúc nhi run run vẫn bị Lâm Ca túm lấy, Lâm Ca cười nói: "Nhìn đi, không phải ngươi có thể đoàn viên với người tình của ngươi rồi sao." Theo cửa mở ra, xông tới mặt, trừ không khí bên ngoài còn có nồng đậm mùi rượu, xem ra Lâm Ca đã uống khá nhiều.
Thấy bên trong là một nữ tử bị trói, mà không phải là một nam tử, Lâm Ca sửng sốt một chút, sức mạnh trên tay dần buông lỏng, Cúc nhi nhân cơ hội, thoát tay hắn chạy đi, nhưng không chạy đi theo hướng Kim gia, mà chạy tới bên người Tiểu Viên.
Lâm Ca nhìn kỹ lại một lần, nữ tử này là người đã quát mình mấy ngày trước, cũng nghe Trần Ngang nói qua, nàng chỉ là tú nương của Kim gia, nghe nói là từ Lạc Kinh tới, trong lòng liền sinh ra hảo cảm. Hôm nay là hôn lễ Vương tiểu thư, vốn nên đến chúc mừng, Lâm Ca không biết thế nào, lại muốn tới Kim gia, tìm kiếm bốn phía, không thấy bóng dáng tú nương kia đâu, mình cũng cảm thấy buồn cười, nàng là tú nương, sắp được Vương Thắng An thu làm thϊếp, làm sao lại phải đi phục vụ.
Trong lòng có tâm sự, không khỏi uống nhiều hai chén, nghĩ ra bên ngoài hít thở không khí, thấy tiểu nha đầu này lén lén lút lút ở đó nói chuyện, Lâm Ca nhất thời nóng nảy mới lên tiếng, ai ngờ giai nhân lại ở ngay bên trong phòng này.
Cúc nhi vừa đến bên cạnh Tiểu Viên, liền đưa tay giúp nàng cởi sợi dây, chẳng qua là sợi dây to lớn, Cúc nhi hơi sức lại nhỏ, cố gắng nhưng không cởi ra được, gấp đến độ sắp khóc.
Lâm Ca đã từ trong cơn chấn kinh tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Viên bị trói chặt, cũng không nói chuyện, trước tiên đem người cởi ra lại nói, đi tới bên người các nàng, Cúc nhi còn tưởng hắn tới đây đánh các nàng, cả người run lên, liền ôm lấy Tiểu Viên, mày Lâm Ca nhíu lại, đưa tay ra, không phải đánh các nàng, mà là tiến tới tháo sợi dây trên người Tiểu Viên.
Hắn đến gần, mùi rượu càng thêm rõ ràng, nhờ ánh trăng, Tiểu Viên có thể nhìn đến những lọn râu lún phún ở cằm hắn, Lâm Ca khó hiểu, không biết là say rượu mà trên tay không còn hơi sức hay là làm sao, cư nhiên không cởi được dây trói.
Hắn rút chủy thủ từ trong giày ra, sáng loáng, Cúc nhi lại a một tiếng, nhìn Lâm Ca, càng phát run dựa vào người Tiểu Viên, đôi tay Tiểu Viên vẫn bị trói lại, không có tay để vỗ về an ủi nàng, chỉ là nhìn nàng an ủi..
Lâm Ca dùng chủy thủ cắt sợi dây trên người Tiểu Viên, sợi dây đã sớm đứt rời, Cúc nhi lúc này mới giúp một tay, đem tháo sợi dây trên người Tiểu Viên xuống. Tiểu Viên bị trói mấy ngày nay, đột nhiên không có trói buộc, tức thời đứng không vững, té xuống đất.
Cúc nhi lại cuống quít gọi nàng, Tiểu Viên thở hổn hển, trấn an vỗ vỗ mặt nàng, Lâm Ca nhìn Tiểu Viên, hỏi: "Tại sao ngươi bị nhốt ở đây, coi như phạm sai lầm, khóa cửa là được rồi, sao lại trói chặt ngươi như vậy, chẳng lẽ sợ ngươi chạy mất hay sao?"
Tiểu Viên đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âm Trần Ngang: "Lâm huynh, ngươi đang ở đâu?" Thì ra là Trần Ngang thấy Lâm Ca nói ra ngoài hít thở một chút, lâu lâu chưa thấy hắn quay trờ lại, đi ra ngoài tìm hắn, Lâm Ca đang muốn trả lời Trần Ngang đi ra ngoài, vạt áo lại bị Tiểu Viên kéo: "Van cầu ngươi, cứu ta."
Lâm Ca không khỏi ngây người, đây là chuyện gì xảy ra? Cúc nhi nghe Tiểu Viên nói lời này, nhìn Tiểu Viên: "Tỷ tỷ, ngươi không muốn tiếp tục ở đây sao?" Tiền nhân hậu quả (nguyên nhân vì sao phải cứu), Tiểu Viên làm thế nào cũng nói không được, Trần Ngang kêu lên vài tiếng, không nghe được Lâm Ca trả lời, lại nghe thấy trong phòng kia có chút tiếng vang, còn có thanh âm nữ tử, còn tưởng là Lâm Ca say rượu choáng váng, tìm nha hoàn làm chuyện gì rồi.
Suy nghĩ một chút, không tiến lên cũng không tiện, đi lên cũng không tiện, chờ chờ, không thấy Lâm Ca trả lời, định là tiến lên, nhìn thấy cửa là bị đá văng, trong lòng có chút mất hứng, ai ngờ vừa nhìn, giật mình một chút.
Trần Ngang lên tiếng hỏi: "Lâm huynh, này. . . Đây là chuyện gì xảy ra?" Hỏi có chút nóng nảy, lại có chút cà lăm, tay Tiểu Viên vẫn nắm thật chặt vạt áo của Lâm Kya không thả: "Cứu ta, ta không muốn chết ở chỗ này."