Editor: Búnn.
Trong Khôn Thái cung.
Lúc Lung Nguyệt biết được lần này Thái tử ca ca nhà mình muốn theo quân xuất chinh thì mày bắt đầu cau lại.
Mặc dù nói Đại Chiêu quốc đang ở trong kẽ hở mà lịch sử vẫn ở vào thời đại binh khí lạnh, nhưng đao kiếm không có mắt. Với tính tình của Thái tử ca ca nhà mình thì nhất định không phải là chủ nhân chịu co đầu rút cổ ở trong trướng chờ người khác nâng công trạng lên, lần này đi, hẳn là muốn lên phía trước chém gϊếŧ...
Nghĩ đến đây, lông mày của Lung Nguyệt lại càng nhíu chặt. Chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Long Hựu ở trước mặt.
Lý Long Hựu từ trước đến nay luôn trầm ổn bị nàng nhìn đến mức cảm thấy sợ hãi trong lòng, tại sao ánh mắt của muội muội nhìn mình lại giống như nếu bây giờ không nhìn thì sau này sẽ không được nhìn nữa thế?
Nhìn sang bên cạnh lại phát hiện Cẩn Hoàng hậu ngồi trên tháp quý phi cũng đang nhìn mình, mắt nhìn thoáng qua thì giống như yên lặng, nhưng cũng xen lẫn một chút lo lắng mơ hồ.
Lý Long Hựu khẽ cười, vươn tay xoa mái tóc dài của Lung Nguyệt, cố ý trêu ghẹo nói: "Sao? Sợ nếu ca ca đi thì phải hủy bỏ chuyện đi xem đèn trong tết nguyên tiêu sao? Muội yên tâm, phụ hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa còn mẫu hậu và tiểu ca của muội ở đây, nhất định sẽ làm muội vui vẻ!"
Lý Long Hựu luôn là người chín chắn, khó có dịp trêu ghẹo người khác như vậy.
Nhưng lúc Lung Nguyệt nghe thấy chữ 'Đi' thì hốc mắt lại đỏ lên, chui vào lòng Lý Long Hựu, ôm chặt cổ hắn: "Đi cái gì, ca ca mới không cần phải đi..."
"Được rồi! Được rồi! Không phải đi, lần này ca ca phải đi đánh người xấu..." Lý Long Hựu cũng phát hiện chữ 'Đi' này có nghĩa khác là 'chết'.
"Đánh người xấu xong phải trở về ngay!" Từ trong lòng Lý Long Hựu thò đầu ra, Lung Nguyệt hít hít mũi, nói: "Không được để bị thương!"
Lý Long Hựu cười gật đầu: "Không để bị thương!"
"Thật sao?" Lung Nguyệt chớp chớp mắt.
"Thật!"
Sau khi nghe Lý Long Hựu đảm bảo, Lung Nguyệt lại vùi đầu vào lòng hắn, ngửi mùi mực trúc thoang thoảng trên người hớn. Thì ra tâm trạng khi đưa người thân ra chiến trường là như vậy. Do đời trước vô cùng thiếu thốn tình thương của người thân, cho nên đời này nàng vô cùng tình cảm giữa phụ mẫu, huynh muội với nhau.
"Cửu Nhi, lần này Thái tử ca ca của con ra trận, phụ hoàng con nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn..." Cẩn Hoàng hậu vẫy tay, để tiểu nữ nhi qua đây. Lời này để an ủi nữ nhi, cũng là tự an ủi mình. Con đi nghìn dặm mẫu thân đã lo lắng, chứ đừng nói là phải đi chinh chiến. Nhưng bà không phải là mẫu thân bình thường, bà còn là quốc mẫu. Ở trên đỉnh cao của quyền lực, chữ 'tình' chỉ có thể đặt ở phía sau, tình yêu cũng vậy, mà tình thân cũng thế.
Còn nữa, trong lòng Cẩn Hoàng hậu cũng rõ, lần này nhi tử ra trận, cũng là vì tích lũy kinh nghiệm và nền tảng để ngày sau lên ngôi.
Lung Nguyệt cũng phát hiện ra biểu hiện của mình có phần hơi quá, mặt nhỏ bỗng đỏ bừng lên, chui vào lòng Cẩn Hoàng hậu dụi dụi, phát ra âm thanh nhỏ như muỗi: "Con không nỡ xa Thái tử ca ca..."
"Nhìn muội muội như vậy, tiểu ca ghen tị lắm nhé!" Lý Long Tá nhảy ra, xóa tan bầu không khí ngột ngạt: "Cùng là ca ca, sao muội có thể bên này nặng bên kia nhẹ được!"
Lung Nguyệt nghiêng đầu về phía Lý Long Tá, chun mũi: "Tiểu ca không tốt, Tiểu ca suốt ngày trêu chọc muội!" Xong nói lại hừ nhẹ một tiếng, ý bảo là mình vô cùng bất mãn. Hành động đó lại khiến mọi người cười ồ lên.
"Mẫu thân, mấy ngày nữa ca ca phải khởi hành rồi, không bằng ngày mai để nữ nhi đi Hoàng Giác tự cầu bùa bình an cho ca ca đi!" Lung Nguyệt bẻ ngón tay nhỏ, nói.
Cẩn Hoàng hậu im lặng, bà cũng muốn đến đó cầu bùa bình an cho nhi tử. Nhưng, bà là chủ mẫu trong cung, xuất hành nhất định phải loan giá, có nhiều bất tiện. Mà chủ mẫu trong cung làm sao có thể tùy ý xuất cung đây.
Lung Nguyệt chớp chớp mắt, khẽ nắm ống tay áo của Cẩn Hoàng hậu.
"Mẫu hậu, đây là tâm ý của muội muội, nhi thần sẽ đi trước bảo vệ muội muội, mẫu hậu cứ yên tâm đi! Còn nữa, huynh trưởng xuất chinh, thân làm đệ đệ, nhi thần cũng muốn cầu bùa bình an cho huynh trưởng." Sau khi nói một tràng dài, Lý Long Tá quay sang nói với Lung Nguyệt: "Còn nói Tiểu ca không tốt sao?"
Lung Nguyệt liếc hắn một cái: "Lúc này Tiểu ca mới thay đổi, không phải là người trong quá khứ nữa."
Lý Long Hựu cười nhẹ, nói: "Mẫu hậu, nhi tử cũng đi cùng, người cứ yên tâm!"
Cẩn Hoàng hậu gật đầu: "Cũng được, các con cùng đi, sau đó bái một bái với Tuệ Viễn đại sư ở đó, rồi giúp mẫu hậu đưa lên một chút tiền dầu vừng, thắp một cây đèn trường minh! Phù hộ mấy đứa con cả đời trôi chảy."
"Vâng! Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của mẫu hậu..." Lung Nguyệt bò xuống từ đầu gối của Cẩn Hoàng hậu, hành đại lễ trong cung.
"Đứa nhỏ láu cá này!" Cẩn Hoàng hậu cười mắng.
Đợi đến khi bố trí xong công việc ngay mai Lung Nguyệt xuất hành đến Hoàng Giác tự, Lý Long Hựu khom người hành lễ nói: "Mẫu hậu, còn mấy ngày nữa nhi tử phải xuất hành rồi, nhi tử muốn đến chỗ Hoàng Tổ mẫu hỏi thăm người một chút."
"Ừ, cũng được! Đến đó nghe xem Hoàng tổ mẫu của con có dặn dò thêm gì không." Cẩn Hoàng hậu gật đầu: "Chỉ là, Hoàng tổ mẫu của con lớn tuổi rồi, đừng làm bà đau lòng, biết không?"
"Nhi thần hiểu!"
"Nữ nhi đi cùng với ca ca!" Lung Nguyệt cũng đi theo, phúc thân với Cẩn Hoàng hậu. Thái hậu lớn tuổi, tất nhiên sẽ lo lắng khổ sở khi nghe thấy tôn tử bà yêu thương nhất sắp phải xuất chinh, tốt nhất nàng nên đi theo, kịp thời khoe mẽ một chút, không để cho lão nhân gia quá đau lòng.
"Nhi tử cũng đi!" Suy nghĩ trong lòng Lý Long Tá và Lung Nguyệt không mưu mà hợp.
Ba huynh muội Lung Nguyệt đi không bao lâu thì Thuận Khải Đế di giá đến Khôn Thái cung.
Lúc vào cửa không thấy nhi tử nữ nhi đâu, chỉ thấy vô cùng yên tĩnh, trong lòng kinh ngạc. Sau khi biết được bọn nhỏ đến Từ Ân cung thì gật đầu, sau đó lại giải sầu cho Cẩn Hoàng hậu.
"Cẩn Nhi cứ yên tâm, lần này Hựu Nhi ra trận, trẫm đã chuẩn bị chu toàn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì..."
***
Lần Tây Cương xâm phạm này, Thuận Khải Đế tính toán kế hoạch hơn mười ngày, nhưng không chỉ suy nghĩ mỗi chuyện điều binh khiển tướng. Đại Chiêu quốc không thiếu những tướng tài muốn lãnh binh xuất chinh, chỉ là bây giờ, vì muốn lót đường cho thái tử, cho nên ông cực kỳ cẩn thận trong việc chọn người và binh lính đi theo.
Sau một thời gian suy nghĩ thận trọng, Thống soái tam quân mời huynh đệ ruột Bình Vương, Phó soái là đường huynh của Cẩn Hoàng hậu Minh Du, chính là đệ nhất Võ Trạng Nguyên sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, Minh gia dạy con trai đều là văn võ toàn tài, Minh Du cũng là một người có chí khí. Tướng quân cánh quân bên trái: Mộc Chiêm Giang. Tướng quân cánh quân bên trái: Dương Phúc Thông.
Toàn bộ công việc lương thảo, quân nhu ở phía sau đều do Thái sư Minh Lý điều phối.
Về sau sẽ chọn vài người đáng tin cậy trong đám con cháu thế gia đi theo Thái tử. Và Bùi Nguyên Tu được liệt vào danh sách đó.
Thuận Khải Đế vốn không muốn cho hắn đi, nhưng Thái tử Lý Long Hựu ở bên cạnh thường xuyên du thuyết(1): " Bùi Nguyên Tu này tám tuổi đã đi theo Bùi đại tướng quân ở trong quân, mười tuổi đã gϊếŧ địch, nói vậy có nghĩa là khi còn sống Bùi đại tướng quân đã dốc lòng dạy bảo, chỉ tiếc là đại tướng quân mất sớm, nếu không sau này hẳn là một nhân tài cầm binh, người mà nếu chỉ an phận ở phía sau thì sẽ khiến người ta cảm thấy đáng tiếc. Còn không bằng để hắn đi theo nhi thần, còn có cơ hội kiến công lập nghiệp, nếu Bùi đại tướng quân dưới suối vàng biết, cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Còn nữa, nhi tử xuất chinh lần này, phụ hoàng đã chuẩn bị vẹn toàn, vậy thì Bùi công tử đi theo nhi thần, cũng sẽ không có chuyện gì có thể uy hϊếp tính mạng của hắn..."
Thuận Khải Đé suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, hổ phụ vô khuyển tử, là nhân tài không thể mai một. Nếu có chuyện gì thì sau này sẽ lại ấm phong hắn làm một hầu tước an nhàn. Nếu như thành thì sẽ là một người nhi tử có thể dùng được.
(1)Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
***
Lý Long Tá chỉ kém Thái tử Lý Long Hựu hai tuổi, thuở nhỏ lại như hình với bóng, lần này huynh trưởng phải xuất chinh, hắn cũng nóng lòng muốn thử cùng tiến về phía trước với huynh ấy.
Nhưng sao Thuận Khải Đế có thể thả hắn ra đây.
Lần này Thái tử xuất chinh, cho dù là chuẩn bị chu toàn, nhưng vẫn sợ cò người có dị tâm chui vào chỗ trống. Đương nhiên không thể để hai nhi tử ông hài lòng nhất cùng vào chỗ nguy hiểm, để có người có tâm diệt gọn rồi.
Vì vậy, để trấn an Lý Long Tá, để cho hắn ở lại trong kinh, đi theo cữu Minh Lý điều phối quân nhu, nói: "Toàn bộ tính mạng hoàng huynh của con và toàn bộ mấy vạn quân sĩ trên tiền tuyến đều giao vào tay con, cho nên phải làm cho cẩn thận!"
Lý Long Tá tự biết, đây là chuyện quan trọng, cho nên cẩn thận gật đầu, lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh trước mặt Thuận Khải Đế.