Công chúa Điện hạ không cần cãi nhau, không cần chất vấn chỉ trích, chỉ cần một nụ cười mê người, cộng thêm một câu thì thầm thân thiết, sau đó sẽ chờ người nào đó ngoan ngoãn giải thích nhận sai.
Mười vị mỹ nữ đều là người lão luyện chốn trăng hoa, thấy vị ‘ Tô công tử ‘ vốn lạnh lùng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị ‘ người mới ‘ kia không chớp mắt, thậm chí còn cầm lòng không được đi tới, dựa theo kinh nghiệm, biết tiếp theo là chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn, mọi người tuy rằng trong lòng khó chịu với ‘ người mới ‘ đoạt đi nổi bật của mình, nhưng vẫn hành động chuyên nghiệp như ngày thường rời đi.
Chẳng biết khi nào, vị nhạc công kia cũng đi rồi, toàn bộ sân liền chỉ còn lại hai người, Nguyên Thương cùng Công chúa Điện hạ.
Nguyên Thương chưa bao giờ quan tâm người khác hiểu lầm, cho nên chưa từng giải thích bao giờ, cảnh tượng như thế này vẫn là lần đầu gặp phải. Nếu Cố Thường Y ở trong này, nhất định sẽ mắng nàng ngu ngốc. Nếu là Cố Thường Y, khẳng định đã sớm chơi xấu – một khóc hai nháo ba thắt cổ, một phen nước mũi một phen nước mắt giải thích trong mắt mình chỉ có người trong lòng, hát vang bài ‘ Trong mắt ta chỉ có ngươi ‘.
Nhưng Nguyên Thương dù sao cũng không phải Cố Thường Y, cho nên nàng chỉ biết nghiêm túc chuyên chú nhìn Cố Nguyệt Mẫn giải thích.
Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy tay nàng nắm lấy tay mình, thật dùng sức, nắm thật chặt. Vốn thân hình gầy yếu Nguyên Thương thoạt nhìn càng đơn bạc.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên thoáng cái liền mềm lòng.
Nàng đối với mình rõ ràng chân thành như thế không chứa một chút tạp chất, biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến [ thay đổi tình cảm ], sao còn ở lúc cửu biệt trùng phùng [ lâu ngày gặp lại ] đi trách móc nặng nề nàng?
“ Nàng thật không phải người thương của ta! “ Nguyên Thương cầm tay Cố Nguyệt Mẫn giải thích, biểu tình còn thật sự vô cùng vô tội, “ Ta chỉ thích ngươi! “
Cố Nguyệt Mẫn bởi vì câu này mà lòng ấm không thôi. Trong kinh thành có bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt, vương tôn công tử đối với nàng lời ngon tiếng ngọt, viết vô số thi từ văn chương cũng không cùng Nguyên Thương một câu giải thích ngây ngốc này động lòng người hơn.
“ Ta biết rồi. “ Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng tựa vào lòng nàng, mới phát hiện Nguyên Thương so với nàng đã cao hơn. “ Cho ta xem thương thế của ngươi. “Nguyên Thương ngoan ngoãn cởϊ áσ tháo thắt lưng. Cố Nguyệt Mẫn vội vàng ngăn cản nàng, “ Mùa đông lớn, ngươi không lạnh sao? “
“ Không sao. “ Nguyên Thương nói, “ Ta có nội lực chống đỡ. “
Hử?
Cố Nguyệt Mẫn tò mò chế trụ mạch của nàng vận nội lực, Nguyên Thương tùy ý nàng tra xét, cũng không ngăn cản, cũng không che giấu, Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng đang dò nội lực của nàng cùng với tâm mạch hư tổn.
Cố Nguyệt Mẫn không hỏi tại sao nội lực tăng mạnh, chỉ vỗ về mặt của nàng híp mắt hỏi: “ Tâm mạch của ngươi là bị làm sao? Ngươi mặc thiên thiền y, ai có thể đả thương ngươi? Có phải cao thủ Hung Nô hay không? “
Nguyên Thương lắc đầu nói: “ Là ăn đan dược gia tăng nội lực. “
Những lời này bình thản vô cùng, chỉ có người thông minh như Cố Nguyệt Mẫn mới có thể từ trong đó nghe ra nguy hiểm vô cùng – Nguyên Thương mỗi lần đều đem nàng từ trong nguy hiểm cứu ra, là năng lực thế nào, Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng nhất. Nguyên Thương tinh thông ám sát cùng đào tẩu vậy mà phải dùng dược vật gia tăng công lực, có thể thấy được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm!
“ Thiên thiền y của ngươi đâu? “
Nguyên Thương kéo áo ngoài ra để lộ lớp áo kim sắc cho nàng xem. Cố Nguyệt Mẫn nhìn phía ngoài thiên thiền y, còn có một vết thương chưa lành, cùng với… xương quai xanh trắng noãn như ngọc.
Cố Nguyệt Mẫn tay đặt trên xương quai xanh, chạm vào vết thương dưới cổ, “ Đây là làm sao bị thương? “
“ Mũi tên làm trầy da. Tên pháp của người Hung Nô thật chuẩn. “ Nguyên Thương đúng trọng tâm đánh giá, khiến Cố Nguyệt Mẫn khẽ sẳng giọng: “ Ai hỏi ngươi tên pháp? Hỏi ngươi có đau hay không? “ Cố Nguyệt Mẫn hàng năm lôi kéo thuộc hạ, công phu hỏi han ân cần lô hỏa thuần thanh [ thuần thục, điêu luyện ].
Nguyên Thương lắc đầu. Một chút vết thương này nàng còn không để trong mắt.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Nguyên Thương cũng là cao thủ Hậu thiên, Cố Nguyệt Mẫn lại là Hậu thiên đỉnh, từ xa liền phát hiện có người đến gần.
Cố Nguyệt Mẫn tâm niệm vừa chuyển, bổng nhiên cười, làm ra dáng vẻ yêu thương nhung nhớ, Nguyên Thương có mỹ nhân trong ngực đương nhiên mừng rỡ, trở tay đem nàng ôm vào ngực. Lúc trước ở thảo nguyên, Cố Nguyệt Mẫn luôn lấy nhiều lý do cự tuyệt nàng thân thiết, hiện tại đưa đến cửa, nào có đạo lý cự tuyệt?
Khiến Ngọc Khanh Hồng trở về, thấy một màn tình chàng ý thϊếp dưới ánh trăng.
Ngọc Khanh Hồng lúc này liền nổi giận – trước mặt của ta giả vờ làm chính nhân quân tử, còn tưởng rằng thật sự không có sắc tâm, mới vừa đi liền lập tức lộ bản tính! Nhìn bổn tiểu thư thì như đầu gỗ, nhìn người ta liền gấp gáp như khỉ ôm ấp! Chẳng lẽ nàng đường đường là người thừa kế Thiên Ngọc Lâu, còn so kém một nữ tử thanh lâu?
“ Họ Tô, ngươi thật giỏi giả bộ! “
Ngọc Khanh Hồng nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng xuất hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn vẻ mặt không chút dã man, còn có vài phần hương vị đáng yêu nghịch ngợm.Ngọc Khanh Hồng nhìn lướt qua Cố Nguyệt Mẫn trong lòng Nguyên Thương, ra lệnh nói, “ Ngươi đi ra ngoài! “
“ Thập Tam, dẫn ta đi. “ Cố Nguyệt Mẫn ở bên tai Nguyên Thương nhẹ nhàng nói. Nàng từng gặp qua Ngọc Khanh Hồng, hiện tại một thân váy dài yêu diễm câu nhân tự nhiên không muốn người ngoài nhìn thấy.
Nguyên Thương không nói hai lời, ôm Cố Nguyệt Mẫn hướng phía ngoài mà đi.
Ngọc Khanh Hồng vừa sợ vừa giận, nói: “ Tô Kì, ngươi đi đâu vậy? “
“ Ta có nơi cần đi. “ Nguyên Thương ý cười trong mắt, “ Chúng ta ở đại hội võ lâm gặp lại! “
“ Ngươi đứng lại! “
Không để ý Ngọc Khanh Hồng phản ứng, hai người đã ra khỏi cổng vòm.
Ngọc Khanh Hồng dưới chân vận khinh công ngăn ở trước mặt Nguyên Thương, “ Tô Kì! Ngươi quên, ngươi đã đáp ứng mẹ ta sao? “
Ngọc Lâu chủ đại nhân nói qua, Nguyên Thương gia nhập Thiên Ngọc Lâu, liền giúp nàng cướp lấy Giao Long Giác.
Nguyên Thương thản nhiên đáp: “ Ta chưa bao giờ đáp ứng. “
Cố Nguyệt Mẫn giống như là độc dược, Nguyên Thương vừa thấy thì cái gì cũng không để ý. Giao Long Giác? Tự nàng sẽ đi tìm!
Nguyên Thương đem Cố Nguyệt Mẫn ôm trong ngực, lướt qua Ngọc Khanh Hồng, nghênh ngang mà đi.
Ngọc Khanh Hồng vẻ mặt bình tĩnh, gọi tên quy công phụ trách hậu viện Như Ý Lâu, nói: “ Nàng vừa nãy là ai? “
Quy công chần chờ nói: “ Nhìn lạ mắt, giống như không phải cô nương trong lâu chúng ta. “
Ngọc Khanh Hồng tức giận nói: “ Nơi này tùy tiện ai cũng có thể vào sao? “
Quy công cẩn thận cười làm lành: “ Có lẽ là người mới đến… “
“ Đi thăm dò rõ ràng, rốt cuộc là ai! “
“ Vâng, tiểu thư! “
Ngọc Khanh Hồng nghĩ nghĩ, lại gọi một nha hoàn đến, hỏi: “ Vừa rồi Tô công tử đi đâu? “
Nha hoàn đáp: “ Đi đến viện của Tiêu Tiêu cô nương. “
“ Tiêu Tiêu? Ai a? Ngươi dẫn ta đi! “
“ Tiêu Tiêu cô nương là nhạc công của Như Ý Lâu. “ Nha hoàn rất kỳ quái người này là thân thích của lão bản, nàng xem Như Ý Lâu như nhà mình, lại đối với Như Ý Lâu một chút cũng không hiểu biết ; nhưng vẫn dẫn nàng đến sân viện của Tiêu Tiêu.
—————–
“ Thập Tam, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích! “ Cố Nguyệt Mẫn đem Nguyên Thương ấn ngã xuống giường, cởi bỏ áo khoác của nàng.
“ Mẫn Nhi. “
“ Sao? “ Cố Nguyệt Mẫn cởi bỏ thiên thiền y của nàng, lộ ra vải trắng quấn ngực.
“ Chúng ta tỷ thí một chút đi! “ Nguyên Thương nghiêm túc nhìn nàng.
“ Ngươi thích chém chém gϊếŧ gϊếŧ như vậy? “ Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng người đầy vết bầm, ở vết thương thịt non hồng nhạt bên hông bấm một chút, “ Không biết đau sao? “Nguyên Thương lắc đầu, “ Không đau. “ Chút vết thương đó nàng không để trong mắt.
Cố Nguyệt Mẫn bật cười, “ Ngươi là đứa ngốc! “
Lấy ra lọ thuốc trị thương mang bên người, ngón trỏ ở miệng bình thấm một chút thuốc nhìn trong suốt như thuốc mỡ, cẩn thận thoa cho nàng, “ Cũng may lần này đi đại hội võ lâm, cho nên chuẩn bị một ít bí dược cung đình… Có lẽ sẽ lưu lại sẹo, nhưng sẽ không rõ ràng. “
Hơi lạnh của thuốc trên đầu ngón tay, ở dưới cổ nàng nhẹ nhàng thoa, lại lấy một chút, thoa trên xương quai xanh.
Hỏa lò trong phòng, chẳng những không lạnh, ngược lại tản ra chút nóng rực, càng về sau, không biết nhiệt khí là từ lò lửa hay từ chính mình.
Nguyên Thương tay giữ lấy cánh tay nàng, đặt ở lòng ngực mình, “ Mẫn nhi… “
Cố Nguyệt hướng cái ót nàng đánh một cái, “ Đừng nhúc nhích, thoa thuốc! Ngươi muốn cái gì? “
“ Ta muốn hôn ngươi. “
Nguyên Thương ăn ngay nói thật, so với lời ngon tiếng ngọt còn khiến người ta động tâm hơn, Cố Nguyệt Mẫn hai má chợt đỏ.
“ Im mồm! Không cho nói bậy! “
“ Ta không nói bậy! “ Nguyên Thương tựa hồ quyết tâm muốn ‘ nói rõ ràng ‘, đối với Công chúa đại nhân mềm nhẹ nói thẳng, “ Ta thật sự muốn hôn ngươi. “
“ Không được! “ Cố Nguyệt Mẫn rút tay nàng ra, “ Ngươi mà không đàng hoàng, ta sẽ điểm huyệt đạo của ngươi! “
Nguyên Thương bỗng nhiên ngồi dậy, “ Chúng ta tỉ thí đi! “
Y phục trên thân của nàng đều đã cởi bỏ, chỉ còn một lớp vải mỏng, ngồi dậy, lớp vải liền rơi xuống, lập tức lộ ra cảnh trí trước ngực.
Cố Nguyệt Mẫn vội vàng che lại cho nàng, “ Được rồi được rồi, coi như ngươi thắng được chưa? “ Tuy rằng nơi này không có người khác, Cố Nguyệt Mẫn cũng đã sớm nhìn hết của nàng, nhưng phòng này rất lớn, lại đốt đèn sáng trưng, Cố Nguyệt Mẫn lại có cảm giác như đang lộ thiên [ ở ngoài trời ].
“ Thật sao? “ Nguyên Thương ánh mắt sáng lấp lánh.
Cố Nguyệt Mẫn có dự cảm không tốt, cảm thấy chính mình giống như đã quên cái gì.
Không đợi nàng tự hỏi, Nguyên Thương đã lôi kéo nàng nói “ Ngươi nói, chờ ta đánh thắng ngươi, ngươi đáp ứng. “
“ Đánh thắng ta? “ Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cắn môi dưới, nói, “ Ta đáp ứng ngươi cái gì? Nói bậy! “
“ Ngươi đáp ứng cùng ta thân thiết. “ Nguyên Thương không chút để ý đến mặt mũi của Công chúa, vội la lên, “ Ngươi đáp ứng ta, ta đánh thắng ngươi là có thể! “
Minh Huy Công chúa hiển nhiên cũng nhớ rõ có chuyện như vậy, nhưng vẫn ngụy biện nói: “ Ngươi còn không đánh thắng ta đâu! “
“ Ngươi vừa rồi nói tính là ta thắng! “ Nguyên Thương trí nhớ rất tốt, “ Nếu không chúng ta đánh chút thử xem! “
Nguyên Thương không hiểu dù là thiếu nữ hay Công chúa hoàng gia thiên triều đều rụt rè, cũng không hiểu cùng người trong lòng thân thiết có cái gì xấu hổ, càng không rõ vì sao Cố Nguyệt Mẫn năm lần bảy lượt cự tuyệt cùng nàng thân cận.
Cố Nguyệt Mẫn tức giận người này không hiểu phong tình, càng tức giận miệng nàng không kiêng nể. Nhưng thấy nàng vết thương đầy người, nghĩ đến nàng vì mình, đơn độc bị mấy ngàn binh Hung Nô đuổi gϊếŧ, còn suýt chút nữa chết trong tuyết.
Ba lần, gần trong gang tấc, Nguyên Thương ba lần vì nàng xuất sinh nhập tử [ vào sống ra chết ]. Đây là vận khí tốt, nếu vận khí không tốt, có phải hay không sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại?
Tiểu Công chúa phúc hắc gặp gỡ tiểuThập Tam thật thà, có lẽ Công chúa điện hạ chính là muốn nhìn người trong lòng vây quanh nàng, chuyển động qua lại, dáng vẻ lo lắng không biết làm sao!
Người này, vốn chính là đơn thuần, trong nhìn nhận của nàng, thích chính là thích, không thích chính là không thích, yêu cũng biểu lộ rõ ràng như vậy – vui vẻ thì liền muốn thân cận.
Thôi, dù sao cũng không nên để người thương vì mình sốt ruột, làm người trước mắt này mất mát?
Công chúa điện hạ mỉm cười, choàng tay lên cổ người trong lòng, dâng lên môi thơm.
“ Thập Tam, ngươi thắng. “